Tôi thật sự không hiểu tại sao Giang Dũ lại muốn giúp tôi?
Tại sao phải lãng phí giai đoạn nước rút căng thẳng nhất của thời học sinh này để tìm tôi?
“Giang Dũ sao lại là cậu?”
“Giang Dũ, cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Giang Dũ, cậu quản tôi hơi nhiều rồi đấy.”
“Giang Dũ, cậu thích tôi phải không!”
“Đúng vậy, tôi thích cậu đó.”
“…”
Nhưng mà Giang Dũ à, chúng ta là hai loại người.
Tôi sống lay lắt vật vờ trong cái khe hở nhỏ của thế giới, tôi chán ghét mọi thứ trên đời này, nhưng cũng lặng lẽ tiếp nhận tất cả những bi thương, đau khổ, và cả niềm vui.
Còn cậu, cậu không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về tôi.
Tôi biết, tôi cũng thích cậu, bởi vì gương mặt sạch sẽ ấy, hơi thở sạch sẽ ấy.
Sao lại có thể có người thanh khiết đến như vậy, cậu dựa vào đâu mà mặt nào cũng đều tuyệt vời như thế?
Tôi đố kị với cậu ấy, vì ngay từ đầu tôi đã là con nhóc xấu xa trong mắt mọi người. Cho dù bọn họ có khuyên bảo, can ngăn hay than thở.
Mùa hè cuối cùng của cao trung, Giang Dũ nhất quyết kéo tôi đến một thư viện cũ ở Nam Dương để học.
“Tôi không muốn đi.”
“Chỗ đó môi trường học tập rất tốt.”
“Đều là bạn học của cậu, chán lắm.”
Thật ra tôi không muốn thừa nhận, tôi sợ gặp bạn học của cậu ấy, những người học giỏi. Tôi sợ bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt giống hệt giáo viên trong trường, thương xót tiếc nuối…
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi.
Cả buổi sáng tôi mới làm được một trang đề cương thì bọn họ đã làm được mấy chục câu rồi.
Bọn họ, đều là những học sinh giỏi nhất ở lớp giỏi nhất trường Nhất Trung.
Ánh mắt nhìn tôi của bọn họ rất đơn thuần, không một chút tạp chất. Giống ánh mắt Giang Dũ nhìn tôi, lại có chút không giống.
Ai cũng không ngờ được, một người từng rất ghét học sinh giỏi như tôi lại trở thành bạn tốt với Giang Dũ trường Nhất Trung, trở thành bạn tốt với lớp 12-1 trường Nhất Trung.
Tôi của thời điểm đấy được bọn họ khuyến khích cổ vũ, dần dần, tôi cũng muốn thay đổi bản thân.