Tần suất gặp mặt của tôi và Giang Dũ ngày càng dày đặc.
Gặp ở cổng trường, gặp ở trạm xe buýt, gặp ở siêu thị…
“Chú Trần, cháu lấy cái kia.” Tôi bò lên kệ thuỷ tinh chỉ vào chai bia Cáp Nhĩ Tân.
“Uống cái gì mà uống!”
Tất nhiên tôi biết lời chú Trần chỉ là khách khí mà thôi, có lãi thì đương nhiên sẽ không từ chối. Tôi cũng chỉ cười cười, ngoan ngoãn đẩy tiền qua, “Chú Trần, dông dài quá đi!”
Lấy bia xong rồi thì chậm rì rì ra khỏi siêu thị, tuỳ tiện ngồi xuống một bậc thềm, gõ một phát vào góc nhọn, mở được rồi.
Từ khi còn ghét vị rượu đắng đến bây giờ uống như uống nước lã, một năm này, đã thay đổi rất nhiều.
Những chuyện lúc trước muốn làm nhưng không dám làm, từ khi ở một mình thì chuyện gì cũng làm.
Thích không? Thích chứ!
Nhưng về sau vẫn cô độc một mình ở cái xóm làng chài chen chúc bận rộn này, lại như thể không có chốn nào cho mình dung thân.
“Sao cậu lại uống cái này?”
Thanh âm đột ngột vang lên cắt đứt tôi ‘cảm khái về nhân sinh’, không cần ngẩng đầu tôi cũng biết là ai đến, giọng nói này gần đây tôi quá quen thuộc rồi.
“Lâm Tư, sao cậu không nói chuyện?”
“Lâm Tư, hôm nay cậu lại không đi học à?”
“Lâm Tư cậu chưa đủ mười tám, không được uống rượu!”
Tận lúc chai rượu bị lấy mất tôi mới nâng mắt lên nhìn cậu: “Giang Dũ, cậu phiền thật đấy!”
“Lâm Tư, đối tốt với bản thân mình một tí đi được không?”
“Tại sao các người đều thích nói, ‘Lâm Tư, đối tốt với bản thân một tí đi’? Mấy người thích nói thì cũng chỉ là nói miệng vậy thôi.” Tôi nhìn về đằng trước, hai hàng cây đại hoàng đang đong đưa, không ai đi qua khu này, cho dù có cũng sẽ không nhìn về bên đây mà vội vội vàng vàng về nhà.
“Giang Dũ, cậu có thể đừng nói tôi nữa được không, thật sư phiền lắm!”
Giang Dũ dường như thật sự nghe lọt lời tôi, lần sau gặp lại, cậu ta không thuyết giáo gì nữa. Đây là chuyện tốt, nếu cậu ta không đưa mấy quyển sách văn sách toán kia cho tôi.
“Tôi không nói cậu nữa, tôi tới dạy cậu.” Cậu ném lại một câu này, lần sau đến Cửu Trung tìm tôi, tôi trốn, cậu liền tìm mọi biện pháp chặn tôi lại.
“Giang Dũ, cậu mang vầng hào quang thánh mẫu à? Tại sao phải tới dạy tôi, tôi không cần cậu thương hại.”
“Lâm Tư, đây không phải là thương hại.”