Đào Cung Vi nằm trên giường bệnh, máy trợ thở tiếp tục làm đúng công việc, trên tay ghim kim truyền nước biển, vết thương trên người được băng bó kỹ lưỡng.
Tới nay đã ba tuần kể từ ngày Đào Cung Vi đỡ cho hắn một nhát dao. Tần Thiên Quốc vừa phải túc trực chăm lo cho cô, vừa lo hậu sự tang lễ cho cha, nỗi đau chồng chất khó có thể diễn tả hết, vào một hôm bỗng mọi thứ sụp đổ, toàn bộ ý chí rơi xuống vực sâu thăm thẳm, một tên phá gia chi tử, ăn chơi trác táng như hắn nay phải thay mặt cha cai quản công ty Tần thị.
Bề bộn, đầu tắt mặt tối từ sáng đến đêm, bộ dạng Tần Thiên Quốc nhếch nhác, lâu ngày không chăm chút nên dưới cằm đã mọc cả râu, tóc dài hơn, đôi mắt mỏi mệt lờ đờ, còn có cả quầng thâm.
Bình thường chống đối, ngỗ nghịch trời đánh, khi cha mất rồi mới biết được rằng bản thân đã đánh mất quá nhiều thứ, chỉ vì sự ngông cuồng và phách lối, trước khi ông mất hắn còn chưa một lần được xin lỗi, tận hiếu làm tròn bổn phận.
Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay Đào Cung Vi, Tần Thiên Quốc ủ rũ, sầu não trầm tư: "Cô sẽ tỉnh lại chứ Cung Vi ?".
Trong căn phòng tĩnh lặng cùng tiếng điện tâm đồ tít tít vang lên đều đặn, hắn buồn tẻ mà tự độc thoại.
"Đã mấy tuần rồi, làm ơn tỉnh lại có được không ?" Hắn nhìn gương mặt mới ngày nào còn hung hăng, quát tháo nay đã yên bình chìm sâu trong giấc ngủ: "Tôi rất cần cô ở bên gánh vác khó khăn này cùng tôi, Cung Vi à, cô nhất định phải khỏe mạnh".
Tuy đây là mối quan hệ bị gia tộc bắt ép, nhưng chính ngày hôm đó cô bất chấp tính mạng để đứng ra đỡ cho hắn, Tần Thiên Quốc rất biết ơn, lòng không khỏi cảm kích. Mong rằng người kia sẽ bình an vô sự, mau chóng tỉnh dậy mà đôi co với hắn. Cứ yên tĩnh như thế này hắn thật sự không quen.
Cứ sáng rồi đến tối, bất cứ khi nào rảnh rỗi hắn sẽ lại đến thăm. Người trong bệnh viện cho hắn là một người chồng tốt, lo lắng cho cô, quan tâm đến sinh mạng của cô. Khi ngồi bên ngoài hành lang hắn sẽ đi qua đi lại chấp tay cầu nguyện, còn nếu đã vào trong thì sẽ tự trò chuyện một mình, sau đó ngủ thiếp đi khi nào không biết.
Kết quả chẳng phụ lòng người toàn tâm, rốt cuộc Đào Cung Vi cũng chịu nhúc nhích ngón tay. Đoạn khó khăn mở mắt, tâm trí như nặng trĩu. Hình ảnh Tần Thiên Quốc tựa đầu vào một bên góc giường cô mà ngủ, tay hắn vẫn giữ khư khư, cố làm ấm bàn tay cô.
Bỗng chốc lại mỉm cười, Đào Cung Vi chậm chạp rút tay khỏi hắn.
Hôm nay nhan sắc của kẻ này đã thay đổi, một người luôn chú trọng vào vẻ ngoài, tỉ mỉ chăm chút ngoại hình nay lại biến thành tên tiều tụy, bỏ mặc bản thân. Lần đầu tiên được nhìn thấy, cô khá bất ngờ.
Bàn tay đó vuột mất, Tần Thiên Quốc liền tỉnh giấc. Nhìn thấy Đào Cung Vi đã tỉnh, Tần Thiên Quốc hốt hoảng, thầm vui mừng trong lòng, không dám thể hiện ra bên ngoài.
"Cô tỉnh rồi".
"Tôi không chết chắc anh buồn lắm" Cô chế giễu.
"Tỉnh lại là hay rồi, đồ phiền phức, rắc rối" Đứng lên một cách ngượng ngùng, Tần Thiên Quốc lấy lại phong thái kiêu ngạo, ngẩng cao đầu mà ấp úng: "Cô có biết cô nằm ở đây gây tổn thất cho Tần gia nhiều tới mức nào không ? Thật phiền phức, cô chết rồi tôi còn phải tốn một khoản tiền để lo hậu sự cho cô...đừng có gây họa".
Lời lẽ tuôn ra chẳng có cái nào nghe lọt lỗ tai, vẫn còn chưa bình phục, mấy ngày qua bất tỉnh, bao nhiêu thành ý và tấm lòng của Tần Thiên Quốc tất nhiên cô không thể biết, hiện tại chỉ thấy hắn vừa nhìn thấy cô đã muốn đôi co.
Bực tức mà nói: "Mau đi ra ngoài !".
Lấy oán báo ơn, Đào Cung Vi nhức đầu: "Tôi không muốn thấy mặt anh ngay bây giờ".
"Tôi..." Bản thân chẳng hiểu vì sao thốt ra những câu từ ấy, có lẽ vốn đã ngông cuồng, chống đối với cô thành quen. Nếu bắt hắn thay đổi, đột nhiên đối xử tốt vô cô thì làm sao có thể. Có hơi chột dạ, Tần Thiên Quốc lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Nằm trên giường bệnh đặt tay chạm vào vết thương, nơi đó đau nhói, cô nhăn mặt cảm thấu được nỗi buồn hiện tại của bản thân, đồng thời là thể trạng thảm hại, yếu ớt.
Tận tình hết mình cứu người, vậy mà Tần lão gia vẫn mất mạng, thất trách, Đào Cung Vi thấy mình thật vô dụng, càng bi thảm hơn là khi cứu hắn ta nhưng hắn lại không cảm tạ mà vẫn giữ khư khư cái tư tưởng muốn đuổi cổ cô đi. Đào Cung Vi muốn chết oách đi cho xong, thật sự rất áp lực.
Hôm nay để Tần lão gia chết, khi quay về tổ chức cô sẽ phải chịu phạt.
------------------
Phía cảnh sát chỉ lấy lời khai sơ sài từ phía vợ chồng họ, vụ án thảm sát quá nhiều người nhưng Tư Đồ Thanh Sơn vẫn lẳng lặng bao che, tự mình điều tra, tin tưởng đám người Phong Di Châu bọn họ mặc cho phía đồng nghiệp tố cáo và oán trách anh. Dùng toàn bộ lời lẽ biện bạch và giúp đỡ đám người bọn họ, anh dùng lập luận để đẩy mọi trách nhiệm sang cô gái đeo mặt nạ đã bỏ trốn kia. Xém chút nữa đã bị cấp trên giáng chức xuống, nhưng anh chấp nhận hy sinh sự nghiệp, lấy công chuộc tội chịu điều tra vụ án này.
Quay về tổ chức bị hành hình sau khi đã hoàn toàn bình phục, vết thương cũ chồng chất vết thương mới, trong ngục cô chỉ biết la thét đầy đau đớn, oán than. Nỗi đau về tinh thần và thể xác bản thân từ nhỏ cho đến lớn phải cố chấp nhận, tựa hồ chết đi sống lại cả chục lần trong lao tù. Đến khi thân tàn ma dại, Đào Cung Vi mới được thuộc hạ lôi ra ngoài.
Còn chút ý thức mong manh, bên cạnh còn mỗi mình Sở Tào Biện, cậu hết mình trị thương, xót xa, buồn bã thay phần cô.
Số phận nghiệt ngã, trớ trêu, tính mạng người trở nên mong manh trong tay người quyền thế. Họ thật sự quá mệt mỏi, bất lực.
Những ngày về sau mang theo một trọng trách cao cả là bảo vệ huyết thống cuối cùng của Tần gia cùng với điều tra về sự thật đằng sau lí do tiêu diệt tứ đại cổ đông, Đào Cung Vi hứa sẽ hết mình thay đổi và lấy được lòng tin của tên thiếu gia ấy.
Về căn nhà lạnh lẽo, đầy rẫy những kí ức tăm tối. Vết thương chưa kịp lành lặn hẳn, cô khó khăn nâng bước chân, vừa vào đã đụng mặt hắn.
Nhớ tới lời mà Tô Nguyệt nói, đối với loại người có tính phóng túng, lăng nhăng, bản thân cô phải biết cách lấy lòng, đặc biệt là cảm hóa hắn. Tần gia nắm giữ bí mật tứ đại cổ đông, đối với Tô gia là manh mối tốt.
Thay đổi sắc mặt chán ghét của mình, Đào Cung Vi mỉm cười, nụ cười tỏa nắng. Tần Thiên Quốc còn tưởng mình nhìn nhầm người, tự nhéo mình một phát rõ mạnh.
"Hôm nay không đến công ty à, để em nấu gì cho anh ăn nhé".
Thay đổi chóng mặt, Tần Thiên Quốc liền bước đến đặt tay lên trán cô rồi đặt lên trán mình: "Đâu có sốt, kì quái thật".
Nắm lấy bàn tay to lớn ấy, cô vỗ vỗ: "Ngồi im đấy, em sẽ đi nấu".
Trong cương có nhu, xem hôm nay lão bà trả thù nhà ngươi thành ra giống gì. Cho ngươi ngộ độc muối tới chết, cười nham hiểm trong lòng với ý đồ vừa lóe lên.
Tần Thiên Quốc vẫn đực mặt ra đó, khó hiểu mà gãi gãi đầu.
Sau một hồi tung hoành nhà bếp, Đào Cung Vi bưng ra một dĩa trứng chiên bóng đêm, cháy khét dữ dội. Vậy mà lại rất hăng hái, đặt bát đũa lên bàn.
Mắt giật giật, Tần Thiên Quốc chẹp miệng: "Thứ này có ăn được không vậy ?".
"Nhìn nó vậy thôi chứ ăn rồi là đúng kiểu mĩ vị thế gian" Đào Cung Vi ngồi xuống kế bên, cười cười.
Đâu dám ăn trước, chờ cho Tần Thiên Quốc nếm trải rồi mới đi đổ vào thùng rác. Trước giờ chưa từng nấu nướng, đây là lần đầu tiên, hắn quả có diễm phúc.
Tần Thiên Quốc nuốt một ngụm nước bọt lớn, sau khi lấy hết can đảm mới dám bỏ một miếng vào miệng thử, dù sao cũng là công tình và sự biến đổi thất thường của Đào Cung Vi, hắn khá tò mò.
Vị đắng chát, mặn đến điếng người kia lan tỏa nơi đầu lưỡi, hắn không biểu hiện qua khuôn mặt, chỉ âm trầm nhai sau đó nuốt xuống đầy ngon lành. Món ăn có mùi vị khó nuốt, cư nhiên lại nâng đũa gấp thêm vài miếng bỏ vào họng.
"Khoan đã, anh không cảm thấy nó có gì lạ lạ hả ?" Thấy bắt đầu khó hiểu, món ăn đó cũng có thể nuốt trôi ư ? Đào Cung Vi tự mình gấp một đũa, nào ngờ chịu không nổi mà phun ra, nhăn nhó mặt mày.
Tần Thiên Quốc cuối cùng đã dụ được cô tự mình ăn nó, ở một bên vỗ đùi cười lớn, rất đắc ý chỉ tay vào cô.
Tức giận, Đào Cung Vi đánh vào người hắn một cái rõ mạnh bạo: "Thế mà anh cũng nuốt xuống bụng, đúng là bị thần kinh".
Tần Thiên Quốc chỉ theo phản xạ mà đánh lại cô, không ngờ động vào vết thương khiến cho nó nứt toét, chảy máu ướt đẫm một bên bả vai.
Hắn hốt hoảng, lật đật sốt sắng.
"Không sao không sao" Vén tay áo lên cao, vết thương dài từ bả vai kéo xuống bắp tay, một đường cắt sâu, máu chảy không ngừng. Chạy tới bên hộp sơ cứu gần đó, cô thành thục, bình tĩnh sơ cứu và băng bó.
Hôm ấy nhớ rõ Tô Ngân ra tay nằm ở lồng ngực bên trái gần tim của cô, sao hôm nay mọc thêm ở cánh tay ?
Vốn dĩ Đào Cung Vi không phải là người bình thường, cô biết võ công, có thứ vũ khí kì quái. Trước đó quên bén đi, bây giờ nhớ lại Tần Thiên Quốc mới dè chừng, lùi về sau một bước.
"Cô...cô rốt cuộc là ai, là thứ gì ?".
Dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, cô thật tình bộc bạch: "Tôi là một sát thủ".
"Không lẽ cô có liên quan tới bọn người đó ? Không lẽ cô biết bọn họ ?" Lập tức sợ hãi.
"Phải".
"Cung Vi không lẽ mọi thứ đều là giả đều là vở kịch mà cô thông đồng với chúng để giết chết cha tôi, chiếm đoạt Tần gia ?".
Quả nhiên bất kỳ lúc nào Tần Thiên Quốc cũng nghĩ xấu cho cô, Đào Cung Vi chán nản đến mức chẳng muốn giải thích, cô thở dài.
"Mau cút ra khỏi đây" Cảm giác như bản thân bị lừa dối, sự im lặng của cô như thể đã ngầm thừa nhận, Tần Thiên Quốc tiếp tục khẩu chiến: "Người đâu mau kéo cô ta ra ngoài".
"Anh nghĩ bọn họ có thể kéo tôi ra ngoài ?".
Võ công cao cường, hạng người thường sao dám so thắng bại.
"Tôi sẽ tố cáo cô, đem cô giao cho cảnh sát".
"Nếu anh làm vậy thì thật sự ngu ngốc. Tôi ở đây để bảo vệ tính mạng cho anh, tin hay không đều nằm ở anh" Đào Cung Vi băng bó đã xong, đi tới chỗ đĩa thức ăn, chậm chạp ném nó vào thùng rác: "Suy nghĩ rồi quyết định, ngày mai anh có thể tống cổ tôi ra ngoài hay giữ tôi lại bên mình, quyền lựa chọn thuộc về anh".
Đào Cung Vi mệt mỏi chẳng buồn nói tới, chỉ còn cách đó mới từ từ giáo huấn được hắn và lấy được lòng tin từ hắn. Một người chuyên bày kế cho Phong Di Châu, đây là một phần nằm trong kế hoạch. Tự mình bỏ vào trong phòng, dành tặng khoảng trời im ắng cho đối phương.