Hai Bản Ngã

Chương 57: [ VÉN MÀN SỰ THẬT ]



"Người giết cha cô chính là Xạ Nhữ Bảo ! Ba người mà cô luôn theo dõi là sát thủ giết người".

Một chuyện hoang đường như vậy mà ả cũng nói được, Lê Nghi dĩ nhiên chẳng thể tin, vì bình thường ả hay gây sự với bọn họ mà.

"Nếu không tin thì hãy tận mắt nhìn, tận tai nghe".

Vào ngày, tháng, năm, giờ này tại địa điểm này.

Bức thư được Tô Ngân kĩ lưỡng gửi gắm, Lê Nghi nghe theo lời căn dặn chuẩn bị mọi thứ, sẵn sàng vào thời gian ấy đến đúng chỗ để chứng kiến một chuyện động trời.

Vào một đêm nọ, Tần Thiên Quốc cùng Đào Cung Vi đi dự một buổi tiệc Tần gia, do vị chủ tịch nắm đầu tổ chức.

Theo phép tắc Tần Thiên Quốc đành đến cùng người vợ hợp pháp của mình, mặc dù chẳng mong muốn.

Trang phục trang trọng, lộng lẫy. Cô khoác tay hắn đi vào trong, quả nhiên là một cặp đôi trai tài gái sắc, rất xứng đôi, tựa tiên đồng ngọc nữ.

Mọi chuyện sẽ êm đẹp cho đến khi hắn tỏ ra thái độ với cô khi mọi người đã đổ dồn ánh mắt về sân khấu, Đào Cung Vi lại một lần nữa cự cãi với hắn, hai người chống đối kịch liệt, đúng là mối quan hệ oan gia ngõ hẹp chẳng đội trời chung.

"Cô không thấy phiền phức, không thấy mệt mỏi ?" Tần Thiên Quốc nhếch môi: "Đáng lẽ tôi phải ngồi ở hộp đêm cùng uống rượu, thưởng thức mỹ nữ, tại sao phải ở đây dự tiệc với cô".

"Anh tưởng tôi muốn lắm hả ? Thôi đi cái thói trăng hoa đó của anh, chỉ biết ăn bám Tần gia, vô dụng mãi chỉ là vô dụng, anh nghĩ chúng sủng nịnh chỉ vì nhan sắc hào nhoáng này của anh hả ? Nếu không có tiền của Tần gia, anh chưa bằng một hạt cát trong mắt chúng" Đào Cung Vi chống nạnh, quát.

"Tiện nhân khốn kiếp, cô vừa mới nói cái gì ?".

"Anh nói ai là tiện nhân, tôi phải dạy dỗ anh một bài học mới được !".

Đoạn khi mà tất cả đèn đều bị tắt phăng đi, mọi người trong buổi tiệc mới thất kinh, chấn động hoảng loạn.

Tô Ngân thay mặt Phục Thành Vương gây náo loạn, tạo nên một trận gió to sóng lớn, những kẻ trong thế giới ngầm không thể nào nghĩ tới.

Ngay giờ khắc hoảng loạn, rất nhiều kẻ bịt mặt từ đâu xông vào, có kẻ cầm súng còn có kẻ thì cầm những món hung khí khác nhau. Lần này quyết giết chết người của Tần gia để bịt manh mối, toàn bộ đều là người mà Tô Ngân sắp xếp.

Thông minh, ma mảnh và thâm độc, dĩ nhiên chẳng ai ngờ được đó là do Tô Ngân giựt dây phía sau.

Đào Cung Vi là sát thủ, tất nhiên biết hung thủ tới là muốn tiêu diệt Tần gia. Lập tức trong bóng tối mà thét lớn, lòng thấp thỏm: "Mau bảo vệ Tần lão gia, thuộc hạ đâu ? Tất cả thuộc hạ của Tần gia mau bảo vệ lão gia" Cô tự mình chủ trì điều động, ra lệnh dõng dạc.

Bắt lấy cánh tay Tần Thiên Quốc, Đào Cung Vi quyết vì Tô gia, vì trọng trách được giao phó mà bảo vệ sự an toàn cho hắn ta, mặc dù trong lòng chỉ muốn đâm hắn ta một nhát.

"Thiên Quốc, tuyệt đối đừng buông tay tôi" Cô âm trầm dặn dò.

Biết Đào Cung Vi có võ công nhờ chứng kiến cái vụ đánh nhau ở trung tâm thương mại, nghe lời này của cô hắn bất giác cảm thấy bản thân như được an toàn, chẳng đáp lời mà bám chặt vào cô.

Tiếng súng nổ lên liên hồi, người người gào thét xô đẩy nhau mà bỏ chạy tán loạn, đến nỗi cả hai cùng té xuống đất, bị giẫm đạp tới xây xác.

Tần Thiên Quốc theo bản năng của một nam nhân, dùng cơ thể che chắn cho cô, mặc cho họ làm trầy xước bả vai, khiến bản thân đổ máu.

Đào Cung Vi thấy tình hình không ổn, lúc này liền nói vào tai nghe, cầu viện trợ từ Sở Tào Biện.

Cảnh sát chưa dám manh động, bởi vì hôm nay không có Tư Đồ Thanh Sơn, đám tép riu này đang là sợ chết mà núp ở đấy quan sát.

Đèn được bật lên, Tần lão gia đã thật sự bị hung thủ giết, giết ở trong bóng tối.

Hiện trường được thấy rõ sau ánh sáng, người người nằm sõng sài dưới sàn, máu lênh láng, làm đỏ cả một vùng.

Tần Thiên Quốc thấy cha của mình bị giết, hắn kinh hãi, gào lớn: "Cha !".

Đào Cung Vi đứng một bên cản hắn ta có ý muốn xông tới, không khỏi bàng hoàng với thủ đoạn độc ác. Làm sao một mình cô có thể đối phó với trò đánh úp thế này, đáng lẽ theo suy tính hung thủ sẽ không xuất đầu lộ diện giết người ngang nhiên như thế. Sát nhân không sợ sẽ để lộ manh mối gì sao ?

Đám bịt mặt lao về phía cô và Tần Thiên Quốc, không thể đứng nhìn nữa, những người vô tội vì cuộc chiến này mà mất mạng oan ức, Đào Cung Vi nổi cơn thịnh nộ rút ra cặp bảo bối Phiến Linh từ trong người. Đanh giọng, híp mắt: "Thiên Quốc anh ở yên đây, đừng đi đâu cả ! Tôi hứa dù có chết cũng bảo toàn tính mạng cho anh".

Sự lợi hại nằm ở cặp báo bối này, Tần Thiền Quốc tròn xoe mắt nhìn thấy chiếc quạt xòe ra thành những lưỡi dao sắc nhọn mà không khỏi choáng ngợp, hắn nghe một lời trấn an của cô, bỗng có chút cảm động.

Một chục kẻ địch xông lên, Đào Cung Vi lấy đà chạy đến như tên bay, phóng quạt như những chiếc boomerang, chém bay đầu đối phương, gây sát thương cực mạnh.

Chúng bóp cò, né những phát súng đầy điêu luyện, Đào Cung Vi như múa, bay nhảy trên không trung, ném và chụp lấy Phiến Linh, đấu đánh kịch liệt.

Nhận ra cách thức võ công của những tên này là người của mình, Đào Cung Vi bị mất tập trung.

Sợ sẽ gây tổn hại tới người Tô gia, nhưng không hiểu vì sao người Tô gia quyết định thay đổi mục đích mà không báo trước với cô, tự ý giết Tần gia ngay bây giờ ?

Để tránh gây rắc rối, Tô Ngân đeo mặt nạ, tấn công đám cảnh sát đang núp từ đằng sau, không chừa đường sống cho bất cứ kẻ nào.

Sau khi đã xong việc, Tô Ngân lao đến Tần Thiên Quốc, từ phía sau muốn đánh lén.

Đào Cung Vi phát giác ra, xoay người, bỏ dở việc tấn công, một mạch xô Tần Thiên Quốc sang một bên, mất đà mà đỡ giúp hắn một nhát dao của Tô Ngân, vì sợ người Tô gia sẽ biết đó là Tô Ngân, ả không dám dùng bảo bối của mình mà chỉ là một con dao thông thường, nhưng bị thương đủ khiến Đào Cung Vi giảm bớt một phần công lực, ngã xuống sàn, đau đớn vẫn không quên quan tâm Tần Thiên Quốc, khó khăn thốt: "Chạy đi".

Đúng lúc tình thế cấp bách, Sở Tào Biện kịp thời xuất hiện mang theo một ít trợ thủ, Xạ Nhữ Bảo bây giờ bị bắt giam, không thể tới cứu.

Dùng Sa Đinh phóng ra hàng loạt cây kim độc, con dao đang giơ trên cao sắp sửa giáng xuống Tần Thiên Quốc thì một phát những cây kim bắn văng ra xa.

Tiếp tục dùng Sa Đinh, kim nhắm vào kẻ địch, tuy nhiên ả lại tránh né quá tài tình. Một vài cây kim bắn thẳng vào mặt nạ khiến cho chiếc mặt nạ ấy bị nứt từng chút một, sợ bị bại lộ dung mạo, Tô Ngân lập tức bỏ đi.

Đuổi theo đối phương, chưa kịp giết chết hung thủ thì cảnh sát đã tới. Lần này còn có cả Tư Đồ Thanh Sơn, anh nghĩ cậu chính là hung thủ bởi vì cậu đang che chắn bằng một chiếc mặt nạ, anh liền đánh đấm với cậu. Những tên cảnh sát khác bao vây chờ chỉ thị nổ súng, đuổi theo Tô Ngân vừa bỏ chạy.

Sở Tào Biện có chút nương tay, không dám tổn hại anh, ngược lại anh lại mạnh bạo hơn bao giờ hết, dùng hết công lực mà tấn công muốn còng tay cậu lại.

Ngay lúc quan trọng này đây, Lê Nghi núp ở đó chứng kiến một trận cuồng phong máu tánh cũng đứng ra phá hoại, liền hô lớn: "Cung Vi sắp chết rồi".

Theo bản năng mà quay đầu, Sở Tào Biện vì thất thủ để Tư Đồ Thanh Sơn nắm bắt thời cơ giựt phăng chiếc mặt nạ xuống.

Mọi người há hốc mồm, mắt mở to.

Chiếc súng sắp sửa nhắm bắn, khi thấy dung mạo thân thuộc, quan trọng của người đó, Tư Đồ Thanh Sơn liền hạ súng. So với suy nghĩ thì đáng lý anh phải ngỡ ngàng và chất vấn cậu, nhưng thái độ xem ra thật sự rất bình tĩnh. Nó ắt hẳn chưa phải là một cú sốc đối với anh, nhưng với người khác thì...

Lê Nghi như chết chân tại chỗ, những lời mà Tô Ngân nói, bọn họ có võ công, có hung khí và là một sát thủ ? Sụp đổ tinh thần, mọi thứ chỉ như một giấc mơ, Lê Nghi ngã xuống mặt đất, mặt tái mét.

Sở Tào Biện vì bị nhìn thấy dung mạo, người nhìn thấy lại là cảnh sát - Tư Đồ Thanh Sơn. Cậu như thể bị đứng hình vậy, mặt đối mặt.

"Tôi...".

"Mau chạy đi" Tư Đồ Thanh Sơn xuống nước, bỏ luôn tính chất nghề nghiệp cao cả của mình, tin tưởng cậu, chừa cậu một con đường lui.

"Thanh Sơn".

"Mau đi đi, ở đây cứ giao cho tôi".

Sở Tào Biện thấy hổ thẹn trước sự bao che và tha thứ đó của anh, dù cậu đã lừa dối anh, cảnh sát chính là lý tưởng của Tư Đồ Thanh Sơn, một người liêm chính, đặt công lý lên hàng đầu bây giờ phải tiếp tay cho một sát thủ như cậu. Sở Tào Biện cảm thấy anh thật sự chạm vào tâm can này.

"Hãy cứu sống cậu ấy" Lời này tựa hồ như tín nhiệm, giao phó, cậu tin anh sẽ đem Đào Cung Vi đi chữa trị, bình an vô sự trở về.

Chạy về một hướng cửa khác, lúc những tên cảnh sát định đuổi theo thì Tư Đồ Thanh Sơn đã lạm quyền mà ngăn cản.

Còn về phía Tần Thiên Quốc, hắn ôm lấy Đào Cung Vi trong lòng, bàn tay hắn bê bết máu, đó là máu của Đào Cung Vi. Vì hắn mà cô đỡ một nhát dao chí mạng, Tần Thiên Quốc vừa mới mất cha, bây giờ còn là người vợ chưa lấy được bao lâu. Hắn rơi lệ, hai tay ôm lấy gương mặt trắng bệch ấy.

"Đừng chết, cô không thể chết" Bế Đào Cung Vi lên, Tần Thiên Quốc run rẩy trong lời nói: "Cô chưa ly hôn với tên Tần thiếu gia này, cô không thể chết được ! Đào Cung Vi, làm ơn đừng rời bỏ tôi".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv