*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tội danh Sở Tào Biện quá nặng nề, Tô Nhật không thể trực tiếp đáp ứng lời van xin thành khẩn lúc ấy. Sau khi trở về, ông lẳng lặng cho người đi lục soát khắp nơi tìm kiếm tung tích của Xạ Nhữ Bảo, hành động trong âm thầm và gọn ghẽ, đặc biệt không thể để người trong Tô gia biết bởi sự chu đáo riêng biệt này của ông dành cho sát thủ. Hơn ai hết khi hay tin bọn họ gặp chuyện, ông mới là người đau lòng, và còn phải giấu nhẹm bằng một bộ mặt sắc đá, bằng một sắc thái vô tình.
Trần Phúc vừa hay tin thì lo lắng không thôi, cậu đã đồng ý ngay lập tức mà không ngần ngại, vì đó là những người cậu quý mến, tin cậy. Nam nhân gầy gò nhỏ nhắn tay xách đống thức ăn, trái cây, mang theo cả một vali đồ đạc. Mặc dù không rõ họ đã trải qua những gì nhưng cậu vẫn sẽ hết lòng, chỉ nghe Sở Tào Biện nói rằng anh ấy và Xạ Nhữ Bảo có chuyện phải đi xa, Đào Cung Vi thì lâm bệnh nặng không có người chăm sóc.
Trần Phúc xin nghỉ học hẳn một tuần, sẵn lòng ở tạm căn nhà của họ để có thể dễ dàng canh chừng cô ấy hơn.
Vừa vào trong nhà đã thấy vô số các vệ sĩ đứng bên ngoài canh gác, mặt mày nghiêm túc, dữ tợn.
Chàng trai nhỏ bước vào phòng bệnh, thấy Đào Cung Vi bất tỉnh trên giường bệnh cậu có nhiều phần xót xa.
Phong Di Châu đối với cậu chu đáo và ân cần, nhiều lần ra tay tương trợ cho cậu, Trần Phúc mang ơn ghi khắc trong tâm chờ cho đến bây giờ mới có cơ hội báo đáp. Họ hơn cả những người tri kỉ, sống trong một xã hội không mấy ai tin tưởng, cậu nhút nhát, yếu kém luôn bị kẻ khác châm chọc, ức hiếp, cười chê và coi thường. Vậy mà Phong Di Châu lại coi trọng cậu, cho cậu một tin hy vọng, cho cậu những cảm giác hạnh phúc, và có động lực trong cuộc sống hơn. Đối với Trần Phúc, nếu không có bọn họ thì trên đời này sẽ chẳng có một ai nhìn ra giá trị sống của cậu.
Ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, cậu nhìn điện tâm đồ chạy một cách yếu ớt. Đầu của cô ấy băng bó bằng một băng gạt lớn, trông đáng thương làm sao.
Trần Phúc nói: "Vi tỷ, tỷ phải mau tỉnh lại...Bảo tỷ và Biện ca sẽ buồn lắm...tỷ phải mau chóng trở lại làm một Đào Cung Vi mắng mỏ A Phúc này".
Cậu bé này thật sự rất tội nghiệp, cậu ta ngày qua ngày đi loanh quanh trong căn nhà, những người chữa trị ẩn danh thay phiên nhau tới, Trần Phúc luân phiên hỏi tình hình sức khỏe, và cứ thế bên cạnh giúp cô động viên, thậm chí là trò chuyện cùng với Đào Cung Vi, mong cô mau chóng bình phục.
Thời gian bỗng chốc lướt đi nhanh chỉ trong nháy mắt, mới đây thôi cậu còn ở cửa nhà tay xách vali, hiện tại ngày qua ngày trôi đi mau lẹ khiến cậu cảm thấy thời gian của con người thật sự ngắn ngủi.
Hôm nay trời quang mây tạnh vẫn như thường lệ, cậu vẫn một mình ngồi sát bên giường bệnh, buồn bã nhìn Đào Cung Vi.
"Vi tỷ à, bánh bột đậu mà chị thích đây...hôm nay người đó đã làm một chỗ, em đã nghĩ tới và liền mang đến cho chị, vì biết chị rất thích nó...." Cậu thâm trầm: "Đã nhiều ngày rồi, sao tỷ vẫn còn chưa tỉnh dậy".
Tít tít
Tiếng điện tâm đồ vẫn cứ vang lên đều đều trong căn phòng lớn, có mỗi Trần Phúc tự độc thoại, u sầu, lắng lo.
"Nếu tỷ không tỉnh lại thì chỗ bánh bột đậu này em sẽ ăn hết".
Thở dài, hôm nay vẫn như mọi ngày, cậu vẫn nói chuyện một mình, còn không biết hai người còn lại giờ ra sao, Trần Phúc tâm can bất an cùng cực. Đặt hộp bánh lên trên bàn, cậu lại tiếp tục nhìn ra ô cửa sổ, nơi có ánh nắng rực rỡ, sáng chói và ấm áp, xua tan đi mọi phiền não và lạnh lẽo nơi đây.
"B...bánh".
Âm thanh thỏ thẻ, yếu ớt từ đâu phát ra, Trần Phúc bất ngờ mở to mắt mà chăm chăm nhìn cô thì thấy mắt cô ấy chầm chậm di chuyển, ngón tay nhúc nhích cử động khó khăn.
Cậu mừng rỡ chưa được bao lâu thì toàn cơ thể Đào Cung Vi căng cứng, cô ấy như bị kích động mà co giật mạnh, liên tục quằn quại ở trên giường bệnh kịch liệt.
Trần Phúc hoang mang, la lớn: "Người đâu, người đâu...mau gọi bác sĩ, người đâu".
Bánh bột đậu dường như có gì đấy khiến Đào Cung Vi ấn tượng, khi nhắc về cô ấy đã bỗng chốc tỉnh lại, nhưng là vì quá kích động mà phát cơn co giật khủng khiếp. Có lẽ đằng sau nó vẫn còn là một câu chuyện chưa thể giải bày.
Vì sợ rằng Đào Cung Vi vì phát bệnh động kinh mà cắn trúng lưỡi, một người nhút nhát, luôn rụt rè sợ hãi, nỗi kinh khiếp nhất lại là đau đớn, ấy vậy mà Trần Phúc trong thời khắc này tuy có đắn đo nhưng vẫn không trùng bước, dù toát mồ hôi lạnh hoảng sợ nhưng cậu vẫn xả thân vì cô, tức khắc đưa cánh tay của mình vào miệng Đào Cung Vi để giữ không cho cô cắn phải lưỡi mình. Răng cô cắn mạnh xuống tầng tầng da thịt, gây cho nơi đó dần bầm tím đi, rướm máu hằn rõ dấu vết. Nước mắt Trần Phúc chảy dọc xuống má vì đau, thế mà cậu không có la lối than vãn hay hối hận về bất cứ điều gì mà mình làm.
Trên đời này thứ ám ảnh cậu nhất đó chính là cơn đau. Bởi vì Phong Di Châu bọn họ là những người coi trọng cậu, không xem thường một kẻ nhát gan là cậu như bao người xung quanh.
Từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, Trần Phúc bị bắt nạt, bị ức hiếp, chê ghét, xem thường. Duy nhất Phong Di Châu là bên cạnh cậu, ủi an và bảo vệ cho cậu. Thế nên cậu nguyện bỏ đi sự sợ hãi nhất của mình để hy sinh, và lần này cậu đã thật sự mạnh mẽ để đối mặt, vì họ mà cậu không màng đánh đổi.
------------------
Mở mắt, Xạ Nhữ Bảo đứng dậy từ trên giường bệnh, rút kim truyền nước biển, cởi cả các miếng dán đo mạch trên người xuống, Xạ Nhữ Bảo xỏ chân vào đôi dép dưới sàn nhà, mặt căng thẳng, đảo mắt khảo tra căn phòng một vòng.
Đã mấy ngày trôi qua, cô sống nhờ tại căn biệt thự rộng lớn của Phục Thành Vương điều trị vết thương, hắn ta chưa hề cho cô ra khỏi phòng, ép cô chữa trị cho thật tốt. Cả việc muốn đi dạo dưới sân cũng càng trở nên khó khăn đối với cô.
Biết bên ngoài nhất định Tô gia đang rất hỗn độn, cư nhiên Phong Châu sẽ tìm cách tìm kiếm ra cô, họ ắt hẳn đã rất lo lắng và thấp thỏm. Xạ Nhữ Bảo cũng chẳng thua kém, hôm ấy nghe hắn kể lại toàn bộ sự việc, biết Đào Cung Vi bị hung thủ tấn công làm sao mà cô không bất an cho được, lo sợ đến điên cả đầu nhưng không có cách nào ra khỏi đây. Mấy ngày cố gắng bình phục, đến nay dần ổn định cô quyết định không nằm yên chờ chết, tự mình xuất thân.
Kéo cửa sổ lên, Xạ Nhữ Bảo lần đầu ngắm nhìn quang cảnh xung quanh ở bên ngoài một cách thật kĩ lưỡng. Nơi đây hoang sơ đồi núi trập trùng, rừng cây rậm rạp, gió thổi mạnh lạnh toát cả cơ thể.
Quả nhiên Phục Thành Vương là một tên khôn khéo, chọn địa hình cũng thật trắc trở, hiểm hóc. Dù có muốn trốn ra ngoài nhưng cô không nắm rõ địa hình nơi đây nhất định sẽ bị chúng bắt lại. Rất rõ ràng nơi cô đang đứng là một vùng ngoại ô hẻo lánh, thậm chí chẳng nghe ra tiếng xe cộ lướt ngang.
Kể từ ngày Phục Thành Vương mang cô về, từ lần đó trở về sau hắn chưa từng tới ghé thăm cô, một lần cũng không có. Xạ Nhữ Bảo không thể biết động tỉnh bên ngoài, cũng không thể thông qua hắn biết chút gì đấy.
Rút ra một chiếc kẹp tăm trên tóc xuống, cô thuần thục đưa vào chỗ khóa của tay vịn cửa, nhẹ nhàng mà mở được khóa.
Cẩn thận hé cửa, Xạ Nhữ Bảo dáo dác nhìn sang hai phía hành lang, khi đã cảm thấy an toàn cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Phục Thành Vương vốn dĩ không canh chừng cô quá mức, có lẽ hắn ta biết dù có cử thêm rất nhiều thuộc hạ canh chừng hoặc là cố gắng trói cô lại thì Xạ Nhữ Bảo vẫn có cách đào tẩu. Đối với cô những tên thuộc hạ này chỉ có thể như những con kiến cản đường, nhưng hắn đây là muốn thấy cô có cả gan dám tự mình trốn thoát hắn hay không.
Xạ Nhữ Bảo vào tất cả các căn phòng lân cận, cô hết mở ngăn tủ này đến ngăn tủ khác, gấp gáp mà lục lọi mong rằng sẽ tra ra được chút ít thông tin nào đó về Phục Thành Vương.
Cô chau mày, cắn cắn môi. Trong tất cả ngăn tủ hoặc những chỗ có thể giấu đồ đều trống không cả, còn tưởng đây là cái khách sạn không bóng người, ngoại trừ việc thiếu bóng người, lạnh lẽo u ám ra còn tài tình không có một chút dấu tích hay manh mối nào để điều tra cả.
Xạ Nhữ Bảo muốn đi lên cầu thang cô đành núp sau bức tường, rút ra bảo bối Khuyết Âm, một phát thôi miên thành công lũ người vest đen kia, thành công đi qua một cách trơn tru.
Đây đã là tầng cao nhất của căn biệt thự rồi, bước lên cầu thang mà không có một chút ánh đèn, chẳng giống nơi dành cho con người sống tí nào. Cô bám chắc tay vịn từ tốn theo lối dẫn tới một căn phòng lớn.
Mở cửa phòng, không tìm thấy công tắc đèn ở bên ngoài mép cửa cô có chút hồi hộp.
Theo ánh trăng sáng ở bên ngoài soi sáng cả căn phòng mà đi vào, Xạ Nhữ Bảo ngay lập tức bị thu hút bởi một bức ảnh đặt ở trên đầu giường mà cầm nó lên.
Bức ảnh có sáu người, họ đứng thành hàng ngang như thể là một bức hình chụp gia đình rất vui vẻ và hạnh phúc, tuy nhiên tấm ảnh này đã bị đốt cháy, bén đi một nửa khiến dung mạo của họ cô không còn được thấy rõ nữa, chẳng nhận ra đó là ai càng không dám khẳng định đó là Phục Thành Vương.
Phục Thành Vương từng nói hắn ta là kẻ không cha không mẹ, bức ảnh trên tay cô đây chính là nỗi hận mà hắn muốn giấu nhẹm sau đó liền đốt cháy nhưng không đành hay nó chỉ là bức hình của những người khác, cô không thể suy đoán thêm.
Căn phòng này chắc hẳn là căn phòng của hắn ta, cái ám khí này Xạ Nhữ Bảo cảm nhận ra.
"Cô đang làm cái quái gì vậy ?" Một âm thanh phát ra đầy điên tiết, trầm thấp mà đay nghiến, gằng giọng khiến cô từ trong bốn bức tường im im ắng ắng chợt giật nảy mình, xoay đầu lại.
Không thấy rõ dung mạo nhưng âm thanh này quả thật rất khiếp người, tựa hồ ác ma, quỷ dị mà vây quanh cô.
Nhận ra đó là chủ nhân nơi đây, Xạ Nhữ Bảo còn chưa tiếp thu kịp thì Phục Thành Vương xông thẳng tới, hắn ta xô cô xuống giường, một tay cơ bắp rắn chắc tóm lấy cái cổ trắng ngần của cô, bóp chặt nơi đó như thể hận đến thấu xương.
Đôi mắt hắn giống với thú dữ khi gặp phải một con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cô. Con ngươi sâu như vực xoáy sâu vào đôi mắt long lanh tuyệt mĩ của cô khiến cô ứ nghẹn.
Lực hắn quá thô bạo, Xạ Nhữ Bảo vùng vẫy, đấm đá đối kháng mà vẫn bất thành.
Chọc vào đúng cơn điên cuồng của hắn ta, rốt cuộc Xạ Nhữ Bảo cũng biết bộ dạng tức giận của hắn trông khủng khiếp tới mức nào, so với cổ ma lực bức người kia lúc này hắn ta như thể tăng cường ám khí hơn hẳn, rất tàn độc và hung bạo, muốn một phát bóp chết cô.
"Mẹ kiếp, ai cho cô vào đây, cô không được phép !" Phục Thành Vương mặt đỏ ngâu chửi đổng, trán hiện rõ gân xanh tàn bạo, giọng hắn như âm vực tận cùng địa ngục mà quát tháo cô.
Không biết hắn ta bực tức vì cô đã vào cấm địa của hắn hay bực tức vì cô nhìn thấy bức ảnh này, nhưng cô chỉ biết có nhiều điểm giấu giếm ở hắn, Phục Thành Vương có bí mật và chính xác là nằm ở nơi bức ảnh đó, vô cùng khả nghi.
"Anh...anh không...thể giết tôi..." Cô khó khăn lên tiếng: "Chúng ta là cùng...cùng một phe, ai sẽ giúp anh chiếm...lấy uy quyền ?".
Cô nhắc làm hắn nhớ tới mục đích của mình, hiện tại hắn không thể lấy mạng cô bởi vì Xạ Nhữ Bảo còn có giá trị lợi dụng, Phục Thành Vương là người nghĩ tới quyền lợi, thứ có ích hắn sẽ giữ, thứ vô dụng hắn sẽ giết. Nhẫn nhịn cơn bực tức lần này đổi lấy việc cơ sự trước mắt, sau đó hắn giết người hả giận cũng chưa muộn.
Phục Thành Vương như nhận ra điều gì đó, tay dần thả lỏng, cơ mặt giãn ra.
Xạ Nhữ Bảo hất tay hắn ra, vừa cận kề cái chết may thay cô thông minh nhắc nhở cho hắn nhớ đã thành công xoay chuyển tình thế kịp lúc. Hít lấy hít để dưỡng khí, xoa xoa cổ, cô ho khan cuồng nhiệt.
Bắt lấy cái cằm của cô mà nâng lên, Phục Thành Vương bắt cô phải đối diện với gương mặt kinh hồn âm hiểm đó của hắn, hắn đanh giọng: "Nếu tiết lộ những gì đã thấy" Ngưng chút, hắn ta nheo mắt: "Chết không thấy xác !".
Xạ Nhữ Bảo căng thẳng: "Nếu tôi vẫn tiết lộ thì sao ?".
Ngón tay hắn ta miết chặt lấy cằm cô, tay còn lại chậm rãi vuốt ve gương mặt mĩ miều, thanh tú này, âm lệ băng lãnh hàn khí nói: "Cô nghĩ lúc đó cô còn sống sót để nói ra điều đó ?" Hắn ta nhếch môi.
Ném mặt cô sang một bên, Phục Thành Vương đứng dậy bắt lấy cổ tay Xạ Nhữ Bảo, vô tình mà lôi thật mạnh ra bên ngoài cửa, mọi hành động của hắn đều thô bạo, Phục Thành Vương đóng sầm cửa, đẩy cô ra bên ngoài còn không quên nói một câu cảnh cáo: "Tôi sẽ không ngại giết cô nếu cô còn tự ý".
Hết cách, cô đành dùng kế hạ mình van xin hắn, cầu mong hắn tha thứ: "Phục Thành Vương, tôi chỉ là đi nhầm đường mới vào đây, tôi không biết nó lại quan trọng với anh tới như vậy, tôi không cố ý".
Phục Thành Vương đã phát giác cô, chắc chắn sẽ đề phòng, bây giờ cô chỉ có thể càng tiếp cận càng cố gắng gần gũi hắn hơn thì mới may ra mà tìm được chút manh mối. Nhanh chóng nghĩ tới đoạn ân tình lần trước hắn ta nói, cô liền nhắc.
"Tôi bình phục rồi, tôi...tôi sẽ chuộc lỗi đồng thời trả món nợ ân tình cho anh, tôi có thể làm theo bất cứ thứ gì mà anh muốn".
Xạ Nhữ Bảo phải bày ra vẻ mặt đáng thương, thầm cố gắng lấy lòng hắn, đầy khẩn thiết: "Chỉ cần anh muốn tôi sẽ làm được".
Đường đường là một nữ nhân tiếng tăm lẫy lừng, nay vì mục đích của mình mà phải cầu xin hắn, trong lòng có mấy phần chán ghét.
Phục Thành Vương tựa tiếu phi tiếu: "Là cô tự nguyện !".
"Phải, Xạ Nhữ Bảo tôi trước giờ sống ngay thẳng, có ân ắt báo, có thù ắt trả. Đoạn ân tình này tôi nhất định trả".
"Vậy hãy ngoan ngoãn làm nữ nhân bên cạnh tôi" Hắn nói.