*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước ở xung quanh quấn quanh lấy cơ thể, khí lực nơi lồng ngực bị chèn ép ngạt thở cùng cực, tay chân cô vùng vẫy đạp mạnh, mênh mông biển rộng bốn bề, Xạ Nhữ Bảo chìm xuống đáy đại dương từ từ từng chút một, đến khi chẳng còn thấy ánh mặt trời trước mắt, bóng tối bao phủ, ngập tràn sợ hãi.
Bừng tỉnh, mắt cô mở to nhìn lên trần nhà, tim đập mạnh liên hồi, hơi thở hổn hển gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại tuôn rơi.
Vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, nhưng chẳng hiểu vì sao nó lại chân thực tới mức lạ thường và cũng mang lại một nỗi đau kì lạ đến mức tột độ tới vậy cho cô. Những ngày vừa qua, Xạ Nhữ Bảo thường xuyên nhìn thấy mình lạc vào trong biển cả mênh mông, từ nhỏ đã có chứng ám ảnh sợ nước, tất nhiên khả năng bơi của cô là không có. Có điều việc gặp ác mộng với viễn cảnh như thế lặp đi lặp lại cũng làm cho cô cảm thấy hoang mang, hoảng loạn vô cùng.
Tay quờ quạng trong lúc mơ vô tình bị Phục Thành Vương tóm lấy giữ chặt trên không trung, lúc đã tỉnh táo cô mới dáo dác nhìn quanh, nhận ra nơi này không phải là nhà của mình. Căn phòng rộng lớn, chiếc giường king size to quá cỡ, êm ái, chiếc đèn chùm đắt đỏ treo trên trần nhà cùng các họa tiết điêu khắc tinh xảo, vốn dĩ một nơi trang trọng tinh tế thế này là hoàn toàn xa lạ với cô.
"Ác mộng à ?" Hắn còn có thể đưa sát gương mặt tiến lại gần cô, tiếu phi tiếu.
Cô vì hớt hải mà dùng tay còn lại đánh vào lồng ngực Phục Thành Vương thật mạnh, giọng mất bình tĩnh: "Rốt cuộc anh có mục đích gì ? Tại sao lại bắt tôi đến đây ?".
"Nếu tôi không cứu cô thì cô còn ngồi đây hóng hách ?" Cánh tay màu đồng rắn chắc ẩn hiện gân xanh, Phục Thành Vương nhướn mày, dùng một lực thật mạnh bóp chặt lấy cổ tay cô khiến cho Xạ Nhữ Bảo đau đớn nhăn nhó.
Để ý kĩ lại thì mới nhận ra kế bên cô chính là máy móc, cô được truyền nước biển, tiếp thêm oxi để thở, cơ thể được băng bó tỉ mỉ, vết thương ngoài da đã được bôi thuốc, cuộc phẫu thuật cũng do hắn ta gọi người hoàn tất cho cô.
Xạ Nhữ Bảo lúc này mới bình tĩnh trở lại, cô mím môi, âm trầm nói: "Đã...xảy ra chuyện gì ?".
Phục Thành Vương với ngũ quan anh tuấn điển trai, khí tức toát ra vẫn mị hoặc như thường lệ, hắn mặc cho mình chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khủy, ngồi một bên mép giường, giống như đã ở đó rất lâu vậy.
Kể cho cô toàn bộ sự việc, Xạ Nhữ Bảo đoạn nghe được Đào Cung Vi bị một chiếc xe khác đâm trúng, sống chết giờ chưa rõ cô như tá hỏa, kinh hãi kích động. Gỡ kim ghim trên mu bàn tay ra, Xạ Nhữ Bảo muốn đứng dậy thì bị một câu của hắn làm cho sững sờ.
"Muốn chết thì cứ việc, dù sao cái mạng nhỏ này của cô cũng không cần thiết nữa".
Lời vô tình như thế hắn ta cũng có thể nói ra được, Xạ Nhữ Bảo không muốn chết, cô phải thật mạnh mẽ, phải sống thật tốt để bảo vệ cho những người bên cạnh mình. Lời hắn ta nói có điểm lý của nó, cô biết sức khỏe của mình đã trở nên yếu kém, trong nhất thời nghe được bạn mình trong tình huống nguy hiểm, chẳng nghĩ nhiều được chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng giờ cô mới thấu, dù có đi được thì cũng bán mạng giữa đoạn đường mà thôi.
"Tôi...tôi không đi" Cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhìn hắn trông bộ dạng e dè: "Cảm ơn anh vì đã cứu tôi".
"Việc tôi làm chưa từng phi lợi nhuận" Phục Thành Vương giọng trầm thấp: "Cô phải làm cho tôi những gì tôi muốn, đổi lại cái mạng nhỏ này của cô do tôi cứu được. Đây là một đoạn ân tình mà cô trả cho tôi".
Xạ Nhữ Bảo chau chặt chân mày, dường như vết thương vẫn chưa lành lặn đã khiến cô cảm nhận rõ từng nguồn cơn đau đớn, cô thừa biết người như hắn quả thật mưu mô, hiểm kế, ngay cả khi cứu cô cũng là vì hỗ trợ cho mục đích của hắn, hoàn toàn xuất phát từ lợi ích mà ra, không phải vì lòng tốt, hiện tại hắn đang nhắc cho cô nhớ rằng cô đã mắc nợ hắn. Còn không biết hắn đang có ý đồ gì, sắp sửa gây thêm chuyện gì tiếp theo.
"Anh muốn gì ?".
"Tịnh dưỡng ở đây cho thật tốt, đến khi khỏe lại cô sẽ biết thứ tôi muốn có là gì !" Hắn cười khẩy đầy quyến rũ, âm hiểm, quỷ dị mê hồn.
------------------
Tô Ngân trở về tổ chức sau khi băng bó vết đạn ở tay, vừa mở cửa vào trong đã thấy Sở Tào Biện đứng tại đại sảnh.
Cậu liếc mắt xuống bàn tay của ả, cơn thịnh nộ trực trào, Sở Tào Biện mắt vằn vện tia máu đỏ ngâu, vầng trán nổi gân, gương mặt ửng đỏ.
Đeo chiếc găng tay, bảo bối Sa Đinh tuyệt nhiên vừa vặn với bàn tay cậu.
Tô Ngân thấy thế cũng ngấm ngầm đưa tay về sau lấy ra bảo bối của mình, giấu sau lưng.
Ả tiến tới vừa đắc ý lại điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Sao vậy Tô Phong ? Muốn giết người cũng phải nhìn mặt chủ chứ. Muốn ra tay với thượng sát tại Tô gia, cậu cũng có gan lắm".
Sở Tào Biện trừng trừng mắt, sát khí đằng đằng.
Xạ Nhữ Bảo bây giờ mất tích đang nằm trong tay ả không biết sống chết ra sao, giấu đi ở nơi nào, Đào Cung Vi thì nằm trong giường bệnh đang cấp cứu bị thương nghiêm trọng. Một mình cậu một thân độc mã, tim gan phèo phổi như muốn lộn ngược lên, khi Tô Ngân trở về còn mang theo vết thương trên người, cậu càng khẳng định hơn chính là ả đã mưu mô tính kế, và Tô Ngân cũng rời đi vào khoảng thời gian ấy, trở về rất trùng hợp.
Sở Tào Biện bỗng chốc lao thật nhanh tới, vung tay phóng ra hàng loạt cây kim độc về phía Tô Ngân. Nữ nhân đó né chiêu vô cùng tài tình, lộn nhào trên không, tiếp đất điêu luyện.
Lấy ra bảo bối, ả ném ra một nắm cát vào mặt cậu, Sở Tào Biện mất đi tầm nhìn loạng choạng lùi bước, lắc đầu dữ dội.
Tô Ngân thừa cơ hội mà tỉ thí võ công, đánh Sở Tào Biện vồ vập. May thay vì một tay đã bị thương nặng nên sức lực của ả bị giảm sút đáng kể, dù tầm nhìn bị mất nhưng trong ánh nhìn mờ ảo Sở Tào Biện vẫn có thể chống trả đầy hùng mãnh.
Bọn họ đánh ngang tài ngang sức, người tấn người công, võ nghệ tinh thông cao cường.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ chẳng thể kết thúc cho tới khi sát thủ khác tại Tô gia phát hiện ra và thông báo cho Tô chủ, Tô Nguyệt và Tô Nhật liền ngay lập tức trực tiếp đến và chủ trì công đạo, lập tức ngăn hai người lại, tách bọn họ ra.
"Tô Phong, Tô Ngân các người phạm vào giới nghiêm lớn nhất của tổ chức. Đều là thượng sát sao lại chẳng ra thể thống gì" Tô Nhật quát lớn, ông chỉ tay vào hai người bọn họ.
Đến đây họ mới chịu buông tay, kiệt sức đứng ở một bên.
Tô Nguyệt tiếp lời: "Cả gan cho các ngươi dám náo động Tô gia, ra tay ngay tại căn cứ. Cung quy, phép tắc đều biến thành trò cười".
"Im đi, các người đừng tự xem đây là chuẩn mực đây là quy tắc. Tất cả đều là thứ vô tình vô cảm, không có tình người. Các người nói giết hại thượng sát là sai sao ?" Sở Tào Biện điên cuồng, nhìn thẳng mặt Tô Ngân: "Vậy còn cô ta ? Lập mưu giết hại Phong Di Châu thì có đáng bị trừng phạt ? Sự công bằng, quyền lực của các người đâu hết cả rồi ? Tại sao không bắt cô ta lại ?".
"Tô Phong, ngươi đừng vu khống người" Tô Ngân lớn tiếng.
"Các ngươi ồn ào vậy đã đủ chưa ?" Tô Nguyệt điên tiết, bà bấy nhiêu năm nay chưa từng chứng kiến bố cục loạn lạc tới vậy, dưới một tay bà chế ngự, tiếp quản sao lại có thể có chuyện như thế xảy ra, đây đúng là một sự ô nhục: "Người đâu mang chúng đi".
Vì không có chứng cứ, Sở Tào Biện dù nói ra tất cả sự thật cũng không làm gì được ả ta. Trước mắt người của Tô gia chỉ thấy được họ làm một trận hỗn loạn tại đây, cậu cư nhiên đưa mình vào tình thế khốn đốn.
"Tô chủ, Tô Di hiện tại mất tích chưa rõ sống chết, Tô Châu vì bị kẻ khác tấn công mà bất tỉnh chưa biết ngày tỉnh dậy. Thứ xin người hãy tìm Tô Di và cứu giúp Tô Châu, niệm tình Phong Di Châu cống hiến cho người, tôi xin người".
Sở Tào Biện quỳ gối trước toàn thể người của Tô gia, lòng cậu đau xé, nát tan cả cõi lòng, những người cậu không thể bảo vệ cậu cảm thấy mình bất tài và vô dụng. Xạ Nhữ Bảo, Đào Cung Vi chính là nguồn sống, nếu họ chẳng còn vậy thì cậu còn sống trên đời này để làm gì, một cuộc sống hoàn toàn vô nghĩa.
Sở Tào Biện từ trước tới nay chưa bao giờ cầu xin ai bất cứ thứ gì, giữa tình thế bất lực cậu không biết mình phải làm thế nào mới phải, kẻ gian hiểm ác, biến cố ập tới liên hồi từ nhiều phía, trong đó có kẻ thù, kẻ địch, Lê Nghi, Tô Ngân và tên giấu mặt của Trần gia. Tất cả mọi thứ chỉa mũi dùi vào phía Phong Di Châu, họ chẳng thể xoay sở. Cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái bế tắc, tiến thoái lưỡng nan.
Thấy họ không chút dao động, Tô Ngân thì mặt lạnh ngẩng cao đầu.
Sở Tào Biện hoang mang tột độ, cậu nhìn qua Tô Nhật rồi lại nhìn Tô Nguyệt, họ cứng nhắc, lạnh lẽo. Là vì cậu phạm phải một tội danh vô cùng lớn hay là vì họ không có nhân tính.
Cậu bắt đầu dập đầu, cúi đầu cầu xin họ, bỏ hết mọi tôn nghiêm của mình Sở Tào Biện chẳng còn cách khác, chỉ biết liên tục dập đầu đến trán chảy cả máu.
Thuộc hạ cuối cùng cũng tới, liền nghe lệnh giữ lấy tay họ, nhằm đưa họ đi chịu cực hình.
Sở Tào Biện không dám đưa Đào Cung Vi chữa trị tại đây, vì sợ Tô Ngân sẽ động thủ, để cô ấy một mình ở căn nhà chung, nếu bây giờ bị bắt đi e là Đào Cung Vi sẽ không có ai chăm sóc, nếu có mệnh hệ gì làm sao cậu có thể xoay chuyển.
Cậu bị đưa đi miễn cưỡng, dù cố van xin đến đâu họ vẫn không rung động.
Vội lấy ra điện thoại, người duy nhất mà cậu tin tưởng vào lúc này chỉ có Trần Phúc, Sở Tào Biện nhanh chóng gọi cho cậu ta, bàn giao lại công việc, mong cậu ta sẽ thay cậu cứu giúp và săn sóc cho Đào Cung Vi trong những ngày tháng sắp tới.