Hắc ~ Lý Tổng [Hách Hải]

Chương 5



Tôi cầm điện thoại lên, soạn một cái tin nhắn ngắn:

Mẹ ơi, ví tiền con bị mất rồi, bây giờ con đang bị giữ ở cửa hàng thịt nướng H, mẹ mau đến cứu con.

Sau đó ấn gửi Ông xã tương lai

Không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Hách Tể:

Tôi không phải mẹ cậu

Dĩ nhiên em biết anh không phải mẹ của em, anh thật vô lương tâm!

Lại qua một lúc, Hách Tể nhắn lại tin nhắn thứ hai:

Tìm được mẹ cậu chưa?

Hắc hắc, tôi biết là hắn vẫn không yên lòng mà.

Tôi nhắn cho hắn:

Không, mẹ tôi nói trung tâm mua sắm đang giảm giá, phải chờ khi nào mua sắm xong mới có thể đến cứu tôi.

Hách Tể gửi đến tin nhắn thứ ba:

Vậy cậu chậm rãi chờ mẹ cậu đi. Yên tâm, bọn họ sẽ không nướng cậu đâu.

Lý Hách Tể, em thật muốn bóp chết anh!

"Chị đẹp ơi, tính tiền! Nhớ kỹ lấy hóa đơn cho em nha."

Tôi lau miệng thở phì phò ra khỏi quán, kế hoạch thất bại rồi. Quên đi, tôi còn rất nhiều chiêu.

"Lý Đông Hải, lần này hóa đơn có trúng thưởng không?"

Tôi vèo một cái xoay người, liền thấy ông xã tương lai của tôi đứng ở cửa quán, còn đẹp trai như vậy. Chỉ là vẻ mặt của hắn hình như có chút giận dữ nha.

"À, tôi đột nhiên phát hiện trên người tôi còn tiền…"

"Ồ, tôi còn tưởng rằng cậu có hai ví tiền chứ. Vừa rồi lúc trả tiền, cái mà cậu cầm hóa ra không phải ví tiền ha."

"Hahaha, Lý tổng, là do anh hoa mắt á…"

Chết tiệt, rõ ràng đứng bên ngoài nhìn thấy còn không bước vô. Còn bị hắn thấy tôi trả tiền. Bị vạch trần rồi.

"Một nhân vật lớn như anh tại sao lại ở chỗ này dạ?"

"Tôi ở khách sạn gần đây chờ khách hàng thì nhận được tin nhắn của cậu. Phát hiện thì ra cậu ở gần đây nên có tâm đến xem. Nhưng mà, cậu thật giống như đã tự mình giải quyết tốt rồi."

Nhìn hắn có chút tức giận, tôi bất cứ giá nào cũng phải quay ngược tình thế. Dù sao da mặt tôi cũng không phải quá mỏng.

"Hây da, sở dĩ đều tại anh. Anh đến sớm một chút, tôi cũng không cần chính mình trả tiền! Còn bị anh vạch trần thật không còn mặt mũi…"

"Vậy là lần sau tôi phải nhanh lên một chút?"

"Đúng, biết sai mà thay đổi chính là đứa trẻ ngoan. Tôi tha thứ cho anh đó."

Mặt của hắn như muốn rút gân, tôi ở đó cười cười, giả thành người ngốc.

"Không có chuyện gì thì tôi quay về khách sạn…"

"Cùng phụ nữ thuê phòng à?"

"..."

"..."

"Cậu vừa rồi không nghe thấy lời tôi nói hả?"

"Chỉ đùa một chút thôi mà, haha."

Hắn trắng mắt liếc tôi rồi xoay người rời đi. Tôi cứ như vậy theo phía sau hắn.

"Cậu đi theo tôi xong chưa?"

"Tôi đi WC của khách sạn nha. Tôi còn chưa được đến WC của khách sạn năm sao đâu."

"WC ở đây…"

"A... Anh chưa đi? Đi nhanh đi, vạn nhất đang cùng khách hàng đàm phán nửa chừng mà biến mất sẽ không tốt."

Hắn nghiến răng nói: "Tôi sẽ không đưa cậu đi theo đến Tây Ban Nha."

Không nghĩ đến hắn cư nhiên tung chiêu này!

"Nhà của tôi còn có việc gấp, tôi đi trước nha, tạm biệt Lý tổng." Nói xong, tôi liền hướng hắn vẫy tay cộng thêm một cái hôn gió.

Về nhà, tôi lên mạng tra xem Tây Ban Nha nơi nào chơi thì tốt, cái này chính là cơ hội tuyệt vời không thể nào bỏ qua. Phải có phát triển, phát triển lớn mới được.

Đang tra cứu thì điện thoại vang lên, vừa nhìn chính là điện thoại từ Hách Tể. Tôi nhìn điện thoại trên tay nhưng không nhận, cho hắn sốt ruột một lúc chơi.

Thế nhưng lại tính sai, điện thoại rung không bao lâu thì yên lặng, có lầm hay không vậy? Như vậy mà tắt rồi?

Hây da, quên đi.

Tôi liền gọi trở lại, hắn cũng lập tức nhận điện thoại.

"Alo, Lý tổng, anh tìm tôi hả?"

"Nói cho cậu biết thời gian đi Tây Ban Nha."

"Lúc nào dạ?"

"Sáng thứ hai, mười giờ tôi sẽ đến đón cậu."

"Không cần phiền toái như vậy, tôi có thể tự ra sân bay…"

"Tôi sợ cậu đi sai đường, cứ như vậy đi, tạm biệt."

"Này!!!"

Lý Hách Tể anh thật đúng là muốn đánh người, còn chưa đến một phút đồng hồ.

Buổi tối, mẹ tôi mang một ít thức ăn về, vô cùng đơn giản mà giải quyết cơm tối.

"Con trai nhanh lên một chút, ăn xong mẹ có việc nói với con."

Tôi một bên gặm cổ vịt vừa nói: "Có lời gì mà không thể nói trong lúc ăn cơm vậy hở mẹ?"

"Con trước ăn xong đi."

Nghe bà nói như vậy, làm gì còn tâm trạng ăn nữa.

"Được rồi, con ăn xong rồi."

"Ngày hôm nay, mẹ thấy vị Lý tổng kia của con và một người phụ nữ ở khách sạn."

"..."

"Hắc~ con trai, con không sao chứ?"

Tôi lắc đầu nói: "Dạ, con biết, người kia là khách hàng của hắn."

"Làm gì có khách hàng nào nói chuyện kinh doanh còn ôm nhau? Cô gái kia vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh."

"Con không tin, mẹ gạt con!"

Mẹ tôi lấy điện di động ra, nói: "Mẹ cũng biết con sẽ không tin. Mẹ đem chứng cứ phạm tội của ông xã tương của con chụp lại. Tự con xem đi."

Tôi rất không tình nguyện nhận lấy chiếc điện thoại, quả nhiên là một cô gái rất phong cách ôm lấy Hách Tể.

"Lẽ nào người này là vị hôn thê của anh ấy?"

"Cái gì? Hắn có vị hôn thê?"

Tôi gật đầu, mặt mẹ tôi có điểm co rút: "Như vậy con còn không buông tay?"

"Tại sao lại buông tay? Con không muốn. Anh ấy còn không phải chưa có kết hôn sao."

"Con đường này không dễ đi đâu con trai."

"Chưa thử qua làm sao biết, huống hồ con cuối tuần này còn cùng anh ấy đi Tây Ban Nha."

Mẹ tôi đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó vẻ mặt liền có biểu tình: Mẹ cái gì cũng không biết.

Tôi quay sang nói: "Mẹ, cho con mượn ít tiền nha."

"Không có tiền."

"Hây da, là chung thân hạnh phúc của con. Con và mẹ chiến đấu nhiều năm như vậy vì cái gì, còn không phải vì muốn con gả cho người tốt sao? Vậy tại sao hiện tại chỉ có chút tiền mẹ cũng không chịu cho con mượn chứ? Coi như là đầu tư cho con, sau này biệt thự xe hơi hay trai đẹp, mẹ còn sợ ít à?"

"Bao nhiêu tiền?"

"Hai vạn được rồi."

Dù sao tiền vé và ăn uống không cần, hai vạn chắc là đủ rồi.

Buổi tối tắm xong, thời gian một mình rất dễ suy nghĩ lung tung. Tuy nói rằng việc Hách Tể đang có vị hôn thê tôi cũng không ngại, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Hắn rõ ràng nói với tôi là chờ khách hàng, tại sao lại muốn gạt tôi?

Tại sao? Tại sao vậy chứ?

Lăn qua lăn lại vẫn là không ngủ được.

Không nói hai lời, tôi liền lấy điện thoại ra gọi điện cho hắn.

"Alo, xin chào."

Là giọng của phụ nữ!

Rất dịu dàng, nhưng tôi nghe được lại rất lo lắng. Tôi vội vàng cúp điện thoại. Nhìn lại điện thoại vừa gọi đi, chính xác là số của Hách Tể.

Vừa rồi, giọng nói kia là vị hôn thê của hắn?

Tôi nhìn xem đồng hồ, hơn mười giờ.

Hai người họ ở cùng một chỗ?

Cô gái kia nhận điện thoại của hắn...

Chuyện về sau tôi không dám nghĩ, càng nghĩ càng hoảng trong lòng. Từ nhỏ đến lớn yêu đương vô số, vẫn là lần đầu tiên tôi thấy bất lực.

"Mẹ, mẹ ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, con trai, con làm sao vậy?"

Tôi đi vào, ngồi trên ghế rồi nói:"Con vừa gọi cho anh ấy."

"Sau đó thì sao?"

"Là vị hôn thê của anh ấy nhận…"

Nói xong, cảm giác trong mắt có gì ẩm ướt. Mẹ an ủi tôi: "Không có việc gì, con chẳng phải nói hắn còn chưa kết hôn sao. Con của mẹ có mị lực như vậy, là hắn còn chưa có phát hiện điểm tốt của con."

"Thế nhưng, con vừa nghĩ tới hai người bọn họ có khả năng cái kia cái kia, ngực rất không thoải mái."

"Con trai…"

"Dạ?"

"Con thực sự thích hắn như vậy?"

"Con cũng không biết. Cũng có thể vì... Anh ấy rất ôn nhu, cùng những người trước đây không giống nhau. Làm cho con có cảm giác ỷ lại. Hơn nữa lúc ở cùng anh ấy con rất vui vẻ."

Mẹ sờ đầu tôi: "Nếu thích như vậy, nghìn vạn lần không nên buông tay biết không?"

"Có hy vọng sao mẹ?"

"Tranh thủ thì sẽ có hy vọng."

Tôi gật đầu: "Mẹ, cho con mượn thêm một vạn đi."

----- Hết Chương 5 ------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv