Sáng sớm hôm sau điện thoại trong nhà vang lên. Nhìn thấy màn hình hiển thị lên số di động của tôi, trong lòng nhất thời mừng như điên.
"Alo, tìm ai vậy?"
"Xin hỏi đây có phải nhà của Lý Đông Hải không?"
"Chính là tôi nè."
"Tôi là Lý Hách Tể, tối hôm qua di động của cậu rơi trên xe tôi."
Tôi nhịn cười, nói: "A, hóa ra di động của tôi bị rơi trên xe anh. Vậy tôi sẽ đến chỗ anh lấy lại."
"Được thôi, nhưng mà khi đến nơi cậu nên gõ cửa."
Xem ra Hách Tể đối với sự kiện của tôi ngày hôm qua trong lòng vẫn còn sợ hãi nha.
Ngân nga một bài hát nhỏ khi đang cạo râu, tiếp theo đắp lên một cái mặt nạ.
"Con trai à, mặt của con thật sự đã rất hoàn mỹ, còn bảo dưỡng như vậy mẹ sợ con ra ngoài bị sắc lang bắt cóc a. Mẹ không có tiền chuộc con đâu đó."
Tôi nhìn mình trong gương, nói: "Thế nhưng con nghĩ anh ấy đối với con vẫn không có ý gì đâu."
"Mẹ đã nói hắn là thẳng nam, làm sao có thể dễ dàng bẻ cong như vậy."
Ngẫm lại cũng đúng, bất quá không phải như vậy mới có tính khiêu chiến sao?
Tôi gọi một chiếc taxi đi đến chỗ hắn, tuy rằng có hơi mắc tiền nhưng đỡ phải chen chúc như ở các phương tiện giao thông công cộng, người sẽ toàn mồ hôi.
"Đông Hải? Sao lại là em?"
"Tới tìm bạch mã vương tử của các chị á."
Tôi như trước, quen cửa quen nẻo đến cửa phòng quản lý, vừa định gõ cửa thư ký đã nói: "Cậu chính là Lý Đông Hải phải không?"
"Là tôi, làm sao vậy?"
"Lý tổng có việc không ở đây, ngài ấy đưa tôi cái này giao cho cậu".
Thứ thư ký đưa ra chính xác là điện thoại của tôi.
Tính sai rồi tính sai rồi!
Như vậy việc tôi giả vờ làm rơi điện thoại di động không phải là không có ý nghĩa sao, lại còn tốn tiền xe đến đây.
Giữa lúc tôi đang ảo não thì điện thoại thư ký vang lên.
"Alo, hả, cái gì? Xảy ra tai nạn xe cộ? Được được, tôi biết rồi…"
Tôi ngây ngốc đứng yên.
Tai nạn xe cộ?
Không thể nào... Còn chưa kết hôn mà Lý Đông Hải tôi đã phải thủ tiết sao?
"Người đẹp, là ai bị tai nạn vậy á? Không.... Không.... Không lẽ là Lý tổng sao?"
"Lý tổng? Lý tổng đang họp ở trên lầu. Người xảy ra tai nạn chính là phiên dịch á. Vốn là xế chiều hôm nay phải hỗ trợ Lý tổng cùng nhau nói chuyện làm ăn."
Nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo đều không phải. Tôi thấy thư ký kia dường như còn có tâm sự, liền hỏi: "Người đẹp ơi, không tìm được người phiên dịch khác sao?"
"Bởi vì là phiên dịch tiếng Tây Ban Nha, xế chiều hôm nay phải có mặt, tôi sợ tìm không kịp. Lý tổng là người yêu cầu rất cao."
Vừa nghe thấy tôi đã biết cơ hội của tôi đến rồi: "Phiên dịch tiếng Tây Ban Nha tôi làm được, tôi có giấy chứng nhận thông dịch viên cao cấp đó!"
Thư ký có điểm không thể tin được: "Cậu? Thật hả?"
"Tôi lừa cô làm gì chứ?"
"Vậy chờ khi Lý tổng họp xong tôi sẽ nói lại với ngài ấy."
Chờ đợi, Hách Tể họp xong cũng đã trở về, khi thấy tôi hắn có chút kinh ngạc.
"Lý Đông Hải? Cậu còn ở đây làm gì vậy hả?"
Tôi chỉ chỉ thư ký của hắn, nói: "Cô ấy có chuyện muốn nói với anh á."
Thư ký đem chuyện người phiên dịch nói với Hách Tể, hắn cũng là dùng loại ánh mắt không thể tin được nhìn tôi: "Cậu? Thật sự làm được?"
"Nếu anh không tin, tôi sẽ mang giấy chứng nhận trở lại đây cho anh xem. Tôi còn có chứng chỉ ngôn ngữ tình nguyện viên Olympic nữa á."
Hách Tể gật đầu:
"Không có thời gian, đợi lát nữa ba giờ cậu đi theo tôi. Tiện thể, chúng ta nên tìm hiểu một số từ ngữ trong kinh doanh bằng tiếng Tây Ban Nha đã. Những từ khá phổ biến đấy."
Tôi gật đầu, anh không nói tôi cũng làm. Cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Hây da, không biết ông chủ người Tây Ban Nha có đẹp trai không ta?
Tôi mượn đỡ một chiếc máy tính, lên mạng đặt đồ ăn, thỉnh thoảng sẽ có người mở cửa phòng quản lý ngó xem tôi đang làm gì. Ban đầu tôi không để ý lắm, sau đó phát hiện ra chính là Hách Tể, liền đối hắn cười một cái. Mà hắn nhìn tôi chỉ lắc lắc đầu, làm cho mấy người viên chức trong phòng nghĩ rằng hắn đối với tôi có gì bất mãn.
"Lý Đông Hải, đến giờ rồi."
"Ok!"
"Vậy đi thôi."
Hắn mang theo tôi và thư ký đến phòng tiếp khách cao cấp. Toàn bộ cửa sổ đều bằng kính, nhiệt độ của điều hòa thích hợp, hoàn cảnh cũng rất tốt.
"Chờ đã, tôi muốn cậu cân nhắc lại, cậu thật sự không có vấn đề gì chứ? Cậu có đúng là tình nguyện viên ở Olympic không?"
"Đều là sự thật, anh có đừng sợ."
Hách Tể im lặng nhìn tôi, lắc đầu.
"Làm gì mà anh nhìn tôi rồi lại lắc đầu vậy hả?"
"Đúng là đối với cậu, tôi không còn lời nào để nói."
Tôi bĩu bĩu môi: "Tôi đáng ghét lắm hả?"
"Những gì cậu nói làm tôi không biết phải trả lời như thế nào, rất kỳ quái, suy nghĩ của cậu rất kỳ quái."
"Anh không ghét bỏ tôi là tốt rồi."
Ông chủ Tây Ban Nha thật sự rất tốt. Hây da, nhưng làm sao có thể đẹp trai như ông xã tương lai của tôi chứ.
Khả năng phiên dịch của tôi không phải do tôi thổi phồng đâu nha, thực sự nhất cấp ca tụng. Họ đang nói về việc, phía bên Tây Ban Nha có khoảng điện thoại di động muốn đầu tư vào thị trường Trung Quốc, sẵn sàng nhượng Hách Tể làm đại lý và vân vân. Nói chuyện rất hòa hợp, rất nhanh liền hoàn tất quyết định.
Tôi tính toán, không thể để cơ hội vụt mất một cách vô ích như vậy được.
Tôi nhìn ông chủ Tây Ban Nha, nói:
"Lý tổng của chúng tôi nói, muốn nhân cơ hội này đến Tây Ban Nha du lịch một chuyến, để tăng sự trao đổi và hiểu biết giữa hai công ty, thuận tiện cho việc hợp tác trong tương lai."
Ông chủ Tây Ban Nha gật đầu: "Có thể có thể, phi thường hoan nghênh."
Tôi nhìn Lý tổng của chúng ta, nói:
"Ông ấy nói muốn nhân cơ hội này mời anh đi Tây Ban Nha vui đùa một chút, du lịch một chút, làm tăng giao lưu và ăn ý giữa hai công ty, thuận tiện cho việc hợp tác sau này."
Lý tổng của chúng ta gật đầu một cái, nói: "Tốt tốt, cảm tạ lòng hiếu khách của các vị."
Trong lòng tôi mừng như điên. Tôi thực sự quá thông minh luôn.
Tây Ban Nha, tôi tới đây!
Buổi gặp mặt kết thúc, ông chủ Tây Ban Nha dùng tiếng Trung nhìn tôi, nói: "Cậu, rất tuyệt!"
"Cảm tạ, cảm tạ."
Ông chủ Tây Ban Nha đi rồi, tôi rất đắc ý nhìn Hách Tể nói: "Lý tổng, đối với tôi có hài lòng không?"
Hắn gật đầu, nói với thư ký:
"Đưa tiền công cho cậu ấy đi."
Tôi vội vàng nói: "Tôi không lấy tiền đâu."
"Cậu giúp tôi làm việc, đây là cậu nên được nhận."
"Tôi không cần, tôi một phân tiền cũng không muốn nhận."
"Cậu nhận đi, như vậy mới thuận tiện làm việc cho chúng tôi sau này."
"Nhưng tôi thực sự không muốn. Lý tổng, anh đi Tây Ban Nha, tôi làm phiên dịch cho anh có được hay không? Tôi không lấy tiền đâu, chỉ cần anh cho tôi vé máy bay và chỗ ở là được."
Hách Tể nhìn tôi: "Lý Đông Hải, cậu thật sự rất kỳ quái đó."
"Anh quyết định..."
"Ông chủ người Tây Ban Nha coi trọng cậu như vậy, tôi đương nhiên sẽ lại mời cậu làm phiên dịch rồi."
Tôi ôm cổ hắn: "Cảm tạ Lý tổng!"
Thư ký ở một bên thấy liền nở nụ cười, Hách Tể đẩy tôi ra:
"Cậu làm gì vậy hả? Cứ như đứa con nít." Hắn sửa sang lại cà vạt rồi nhìn xung quanh.
"A, Lý tổng, hôm nay tôi mời anh ăn tôm có được hay không?"
"Xin lỗi, hôm nay tôi không có thời gian."
"Vậy lúc nào thì anh mới có thời gian hở?"
"Tôi…"
Đang nói thì điện thoại di động của hắn vang lên, Hách Tể nhìn tôi xin lỗi rồi đi sang chỗ khác nghe điện thoại. Nhìn biểu tình của hắn hình như có chút bất đắc dĩ.
"Người đẹp ơi, Lý tổng tối nay có hẹn hả?"
Bát quái thị nữ nhân thiên tính*, chị gái thư ký nói nhỏ với tôi:
"Chắc là vị hôn thê của ngài ấy."
(*Ý nói, hay "bà tám" là bản chất của phụ nữ)
Cả người tôi bốc hỏa.
Cái gì chứ?
Ông xã tương lai của tôi có hôn thê? Thật là quá quắc!
"Vậy, cô gái đó là ai? Mặt đẹp không? Nhà có tiền sao? Ngực lớn hay nhỏ?"
"Là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn YY. Ba của cô ta đã nhắm vào Lý tổng từ lúc ngài ấy còn bé rồi."
Lẽ nào đây là truyền thuyết nhà giàu có gì gì đó?
Chó má!
Vừa nhìn biểu tình Hách Tể đứng bên kia nói chuyện điện thoại liền biết hắn không thích cô gái kia! Ông xã chờ đó, em sẽ cứu anh ra ngoài!
"Xin lỗi, vừa rồi trong nhà có chút chuyện nên nói hơi lâu."
Tôi kéo Hách Tể lại, nói: "Tình yêu phải do chính mình làm chủ! Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh phải kết hôn với người anh không thương đâu."
Hách Tể rất không rõ nhìn tôi, lại quay qua nhìn thư ký của hắn. Thư ký vội vã xua tay:
"Tôi… tôi không có nói gì hết."
"Lý Đông Hải, ở đây không có chuyện của cậu nữa. Cậu về nhà đi."
"Tối nay anh đi ăn cùng vị hôn thê đó hả?"
"Đây là việc riêng của tôi."
"Không được, tôi không thể để cho anh và người anh không thích ở cùng nhau."
Hách Tể nhìn tôi, ánh mắt kia dường như đang hỏi: Tại sao muốn quản chuyện của tôi.
Thư ký thực tế đã rời đi.
"Lý Đông Hải,cậu muốn nói cái gì?"
"Không nói đâu."
"Cậu…"
"Tôi sợ nói xong anh sẽ không muốn gặp tôi nữa. Tôi sẽ không nói."
"Cậu không sợ nghẹn chết à?"
Tôi cúi đầu nhìn chân mình, khó chịu quá đi.
"Cái kia… Anh phải hứa là sau này sẽ không tránh mặt tôi, hứa là sẽ mang tôi đi Tây Ban Nha, tôi sẽ nói."
"Nói cái gì lợi hại như vậy?"
"Anh đồng ý với tôi trước đã."
"Được, tôi đồng ý với cậu. Tôi cũng muốn nghe xem cậu sẽ nói gì."
Tôi nhìn vẻ mặt mong đợi của hắn, tim đập rất nhanh, trước nay chưa từng có cảm giác này.
"Tôi… Thích anh!"
Tôi lần thứ hai quan sát biểu tình Hách Tể. Đầu tiên là: Cậu nói cái quỷ gì vậy?
Sau đó: Tôi không phải là gay!
Cuối cùng: Vẫn có thể làm bạn bè.
"Anh cứ coi như tôi vừa đánh rắm là được rồi. Nhưng mà, anh đã đáp ứng tôi, sẽ không trốn tránh tôi. Còn có, nhớ kỹ phải cho tôi biết lúc nào đi Tây Ban Nha đó."
Tôi xoay người chuẩn bị trở về, phía sau Hách Tể gọi nói: "Lý Đông Hải…"
"Có chuyện gì hở?"
"Ưm... Hôm nay kỳ thực là tôi và mẹ kế cùng nhau ăn cơm. Không phải vị hôn thê."
Tôi có chút sững sờ.
Hắn tại sao giải thích với tôi chứ?
"Cậu về đi, khi nào đi Tây Ban Nha tôi sẽ báo, số của cậu tôi đã lưu rồi."
Lúc về đến nhà đầu óc tôi vẫn còn hỗn độn.
Lấy điện thoại di động ra nhìn vào nhật ký cuộc gọi. Phát hiện ra sáng sớm hôm nay có gọi đi một số di động lạ. Hóa ra, hôm qua Hách Tể dùng điện thoại tôi gọi vào số của hắn, sau đó lưu lại.
Ha ha, như vậy số điện thoại của hắn tôi cũng có rồi.
Hắc hắc, tôi thèm quản hắn có vị hôn thê chó má gì. Chỉ cần chưa kết hôn thì tôi có cơ hội!
------ Hết Chương 4 ------