Hướng Vũ không để bụng, hừ lạnh nói: "Con gái ruột của mình cũng bỏ mặt, chỉ lo cho lợi ích của bản thân, phá sản cũng xứng đáng!"
"Cậu là nghiêm túc?" Mộng Lan một tay bóp eo, chậm rãi nói: "Ngươi có thể tưởng tượng hảo, nếu Hướng gia phá sản, cậu có thể không còn giống như bây giờ được nữa ăn xài phung phí, nói không chừng những chiếc xe yêu thích của cậu trong gara đều sẽ bị mang đi bán..."
"Cô thật nhiều lời, tôi có thể ăn xài phung phí nữa hay không cũng không liên quan đến cô! Tránh xa tôi ra một chút!" Hướng Vũ có thể mềm mại dịu dàng với vợ cùng em gái, cong người ngoài có thể nói là không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp đẩy Mộng Lan ra, nhấc chân liền muống lao đến đá Hạ Hàn Xuyên.
Mộng Lan nghiêng đầu nhìn về phía ba người bảo an, nhíu mày nói: "Gọi các người lên đây để đứng xem kịch sao? Còn không mau ngăn Hướng thiếu lại?"
Giọng nói vừa vang lên, Hạ Hàn Xuyên đã nắm lấy chân Hướng Vũ, dùng sức túm chặt.
"!"Hướng Vũ suýt nữa té lăn trên đất, may mắn bắt được một bên sô pha, nhưng bởi vì chân bị nắm chặt cùng thế đứng không tốt làm anh đau đến trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
Ngay lập tức, đã có hai bảo an tiến lên, một tả một hữu khống chế Hướng Vũ. Một người khác theo lệnh của Mộng Lan mà tiến đến đỡ lấy Hạ Hàn Xuyên lúc này sắc mặt đã trắng như tờ giấy.
"Hạ tổng, Hướng thiếu ngài muốn xử lý như thế nào?" Mộng Lan hỏi: "Báo ngay cho cục cảnh sát mang người đi?"
Hạ Hàn Xuyên cánh tay choàng ở trên cổ bảo an, mồ hôi lạnh theo sườn mặt mà chảy xuống thấm ướt một mảng cổ áo. Hắn chỉ là nhàn nhạt quét Hướng Vũ liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Nói bảo an xoá hết các video giám sát hôm nay đi."
"Nhưng quy định video giám sát yêu cầu bảo tồn ba tháng trở lên." Mộng Lan nói.
Có lẽ trên đùi đau đớn mất đi tác dụng, Hạ Hàn Xuyên đáy mắt nhiễm một tầng mê ly, sắc mặt tái nhợt không biết từ lúc nào lại hiện lên một tầng ửng hồng, "Chỉ xóa một tầng này, tôi chịu trách nhiệm."
"Tốt." Mộng Lan không để ý tới Hướng Vũ đang ở một bên lớn tiếng kêu la, cùng bảo an nói: "Xe đã ở dưới chờ, cậu đưa Hạ tổng xuống đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chính cậu rõ ràng."
Bảo an liên tục dạ vâng, liền đỡ Hạ Hàn Xuyên rời đi.
Cửa được khoá lại từ bên ngoài, Hướng Vãn ở bên trong căn bản không mở ra được. Cô vỗ cửa kêu la rất lâu, giọng nói đều khàn đi, nhưng không ai mở cửa. Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, Mộng Lan mới đến mở cửa cho cô.
Hướng Vãn vội vàng nói tiếng cảm ơn, chạy đến phòng 505, lại thấy căn phòng sạch sẽ dị thường, quần áo bị xé rách, camera mini bị dẫm nát, mảnh vỡ thuỷ tinh từ ly rượu cũng không còn sót lại gì. Mặt sàn tựa như gương sáng, dường như những vết máu đều là do sự tưởng tượng của cô mà xuất hiện.
Cô nhìn quanh khắp toàn bộ căn phòng, lại không thấy được anh trai và Hạ Hàn Xuyên ở đâu, sắc mặt Hướng Vãn trắng bệch mà chạy đến trước mặt Mộng Lan, trong thanh âm mang còn theo một chút run rẩy, "Chị Mộng Lan, chị biết anh tôi hiện tại ở đâu... ở đâu không?"
"Vết thương trên đùi Hạ không nhẹ, cô không nghĩ đến việc hỏi thử xem ngài ấy thế nào rồi sao?" Mộng Lan nhếch khoé môi, nhưng đáy mắt lại không có nửa phần ý cười.
Hướng Vãn cũng không quan tâm Hạ Hàn Xuyên bị thương như thế nào, hiện tại ở đâu, cô bắt lấy cánh tay Mộng Lan, lại hỏi một lần nữa, "Chị biết anh trai tôi hiện đang ở đâu không?"
"Biết." Mộng Lan nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, không dễ gì có thể phát hiện ra được sự tức giận hiện trên khuôn mặt cô ta bây giờ, "Không chỉ biết, mà còn thiếu chút nữa bị đánh, Hướng thiếu thật là càng ngày càng lợi hại."
Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, tâm loạn như ma, không chờ nổi mà muốn biết tình huống của Hướng Vũ ra sao, nhưng lại không thể không nhẫn nại cùng Mộng Lan nói lời xin lỗi, "Anh ấy bởi vì việc của tôi mà có chút mất khống chế, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi."
"Được rồi, tôi đây cũng có thể hiểu được." Thấy Hướng Vãn khom lưng uốn gối, Mộng Lan khẽ thở dài, giọng nói không mang theo mấy phần cảm xúc, "Anh cô không có việc gì, tôi nghe hiểu được ý tứ của Hạ tổng, chắc là cũng không tính toán, so đo với anh cô, đừng lo lắng."
Hướng Vãn trong lòng vơi đi chút lo âu, "Cảm ơn chị đã nói với tôi mấy điều này."
Nhưng tâm lại không thả lõng được, cô cảm thấy người như Hạ Hàn Xuyên không giống sẽ dễ dàng buông tha cho Hướng Vũ như thế.
Mộng Lan ừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi nhưng bước chân bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Hôm nay cô không cần làm việc, trở về nghỉ ngơi đi."
"Được." Có thể nghỉ ngơi là chuyện tốt, nhưng Hướng Vãn trong lòng mạc danh có chút bất an.
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, cô nhanh chân bước vào thang máy. Không có gió, nhưng bên dưới lớp váy trống không, làm cô cảm thấy cảm thấy vừa thẹn, trong lòng lại càng thêm khổ sở.
Bên trong thang máy có ba nam hai nữ, trong đó một cô gái chỉ vào Hướng Vãn, điểm mũi chân ghé vào bên tai một người đàn ông, thì thầm nói gì đó. Hướng Vãn nghe không được bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ đều nhìn cô, đang bàn tán về cô. Hướng Vãn mất tự nhiên mà khép lại hai chân đứng lùi vào trong góc thang máy, hai tay dán tại bên người nắm chặt quần áo, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đinh!
Tiếng thang máy vừa vang lên, Hướng Vãn đứng thằng người. Cửa thang máy vừa mở, cô liền nhanh chóng bước chân, nhưng mới đi ra, liền bị một người túm chặt tay.
Cô quay đầu nhìn xuống, giữ tay cô là cô gái vừa nãy mới thì thầm với người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy, "Xin hỏi có việc gì sao?"
Cô gái nhìn cô cười cười, đột nhiên khom lưng cởi đôi giày cao gót của mình, đưa tới trước mặt Hướng Vãn, "Chiều cao của chúng ta không chênh lệch nhau lắm, cỡ chân chắc cũng tương đương nhau, cô chắc là có thể mang vừa đấy."
Hướng Vãn nắm chặt góc áo, yết hầu hơi hơi, cô cúi đầu nhìn giày cao gót màu hồng nhạt, không lên tiếng.
"Cô không cần lo lắng cho tôi." Cô gái cong cong mắt, "Lát nữa, chồng tôi mua đôi mới cho tôi là được rồi."
Hướng Vãn mắt nhìn đôi giày, là hàng hiệu, hơn nữa nhìn qua hẳn là chỉ mới mang được vài lần, "Không cần, cảm ơn, tôi là..."
"Tiểu thư không cần khách khí, vừa lúc vợ của tôi có mới nới cũ, gần nhất là muốn đổi đôi giày!" Người đàn ông trực tiếp ngồi xổm xuống, đem vợ mình cõng lên lưng, cũng không cho Hướng Vãn cơ hội cự tuyệt, hai người nói nói cười cười mà rời đi.
Hướng Vãn mím môi, ngửa đầu hít sâu một hơi, mang vào đôi giày có chút quá cỡ so với mình, trở về ký túc xá.
Cô mới vừa đẩy cửa ra, Chu Miểu liền đi đến, thần sắc lo lắng hỏi: "Cô... cô không sao chứ?"
"Không sao." Hướng Vãn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, cô cởi giày, rũ đầu ngồi ở trên giường. Cô muốn gọi điện thoại cho Hướng Vũ hỏi anh ấy như thế nào, rồi lại sợ nghe được tin tức không tốt.
Chu Miểu đi theo cô ngồi xuống, nhìn trên cổ cô đầy dấu hôn, vài lần há mồm, nhưng một chữ cũng chưa thoát ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Hướng Vãn không ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo sự mỏi mệt không cách nào che giấu được.
Chu Miểu há miệng thở dốc, không phát ra tiếng, cô đứng lên, đi lại vài bước, lại ngồi trở lại bên cạnh Hướng Vãn, thật cẩn thận lại mang theo một chút áy náy hỏi: "Hướng Vãn, thật sự không có chuyện gì sao?"