Bộ quần áo ngủ bị xé rách, áo ngực, quần lót rời vãi khắp sàn, ánh đèn mờ nhạt nhiễm vài phần ái muội ôn nhu, nhưng ở mùi máu tươi nhuộm đẫm phía dưới, làm hút ít sự ái muội cũng không còn nữa, ngược lại thêm một chút âm trầm. Hạ Hàn Xuyên đứng cạnh cửa sổ, con ngươi rũ xuống thấy không rõ thần sắc, nhưng nửa thân ngực trần, trên mặt ửng hồng bất thường, cùng sự kèm chế quá độ mà gân xanh nổi lên từng mảng.
"Tôi sẽ cho gọi hai người vào đây." Nhìn thấy quần áo phụ nữ rơi khắp nơi trên sàn nhà, Mộng Lan đôi chân mày liễu cong cong hạ xuống, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rồi mới thu hồi ánh mắt, quay người liền định đi ra ngoài.
Hạ Hàn Xuyên lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta, trong thanh âm nhiễm vài phần hàn ý, "Không cần."
"Ngài không định giải quyết?" Mộng Lan dừng lại bước chân, xoay người, ánh mắt mịt mờ mà đảo qua vị trí phía dưới bụng nhỏ.
Vừa dứt lời, liền thấy Hạ Hàn Xuyên cầm lên mảnh thuỷ tinh, mặt vô cảm mà đâm lên đùi vài lần, sau đó liền vứt xuống sàn, bước chân thong thả mà đi đến sô pha bên, ngồi xuống. Máu tươi ước sũng quần tây, rồi mới theo giày da chảy xuống sàn, thực nhanh mà uốn lượn, thoạt nhìn thấy thật ghê người.
Mộng Lan môi đỏ khẽ nhếch, đã gặp qua vài lần Hạ Hàn Xuyên đối người khác không lưu tình chút nào, nhưng giờ phút này thấy hắn đối chính mình xuống tay cũng tàn nhẫn như thế, vẫn là có chút kinh ngạc. Kỳ thật chỉ cần tìm vài người vào thì liền có thể giải quyết tất cả, hoàn toàn không cần thiết như vậy.
Mộng Lan cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy ra di động, gọi người chuẩn bị xe, thêm hai người đến đỡ Hạ Hàn Xuyên đi vào xe. Điện thoại mới vừa gọi xong, cửa phòng liền bị người bên ngoài dùng lực cực mạnh đá văng mở ra.
Hướng Vũ mặt âm trầm tiến vào, xem cũng không thấy Mộng Lan liếc mắt một cái, trực tiếp xoa tay hầm hè đi về phía sô pha có Hạ Hàn Xuyên ngồi trên đó.
"Hướng thiếu hôm nay tâm tình thoạt nhìn không được tốt nha." Mộng Lan mỉm cười ngăn hắn, "Có muốn tôi tìm vài cô cùng tâm sự, ca hát với ngài không?"
Hướng Vũ hét lớn: "Tránh ra!"
"Đã không còn nhỏ nữa rồi, nếu là tôi sẽ không phản ứng thế này đâu" Mộng Lan lưu luyến triền miên trong thanh âm toàn là hài hước.
Hướng Vũ bị thái độ này của cô trêu tức, giận đến cắn chặc răng, "Tôi cùng tên khốn này có chuyện cần nói, cô đừng nhúng tay vào, cô nếu còn không tránh ra, cũng đừng trách tôi đối với cô động thủ, tôi từ trước đến giờ không có đánh phụ nữ, cô đừng khiến tôi phải phá vỡ nguyên tắt!"
Lúc này, cửa mở ra.
Mộng Lan vừa rồi đã điện thoại gọi bảo an lên đây.
Ba bảo an tiên vào nhìn qua thấy quần áo ngủ bị xé nát cùng nội y bị rơi đầy trên sàn nha, nhìn lại thấy quần áo không nghiêm chỉnh, trên đùi lại đầy máu của Hạ Hàn Xuyên, lại nhìn ánh mắt, cánh tay của Mộng Lan đang giằng co cùng Hướng Vũ, hoàn toàn phát ngốc, nghĩ không ra nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Thật vừa lúc, tôi cũng muốn xem thử ngài phá vỡ nguyên tắc sẽ trông như thế nào, nếu ngài vẫn hành động như vậy, tôi sẽ khiến ngài chật vật mà trở ra ngoài." Mộng Lan chớp chớp mắt, sờ soạng khuôn mặt Hướng Vũ, "Ngài cảm thấy như thế nào?"
Hướng Vũ sắc mặt xanh mét mà hất tay cô ta ra, giống như cham vào vật gì đó cực kì dơ bẩn, dùng sức chùi chùi ở nơi mà Mộng Lan vừa chạm vào.
Cô ta cũng không giận, mỉm cười nhìn hành động của anh.
"Hạ Hàn Xuyên, trốn sau lưng một nữ nhân, ngươi cũng thật là có mặt mũi?" Hướng Vũ hướng xuống sàn mà phỉ nhổ, mắt đầy tơ máu vì tức giận, "Có bản lĩnh thì ra đây đấu cùng tôi một trận!"
Không đợi Hạ Hàn Xuyên mở miệng, Mộng Lan cười, "Hướng thiếu cũng thật có ý tứ, Hạ tổng của chúng tôi vì cái gì mà phải cùng ngài đấu một trận?"
"Vì điều gì thì trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng!" Hướng Vũ cùng Mộng Lan nói một câu, liền quay đầu nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, đáy mắt tràn đầy hận ý cùng phẫn nộ, "Hạ Hàn Xuyên, hắn vậy mà đem Vãn... Một nữ nhân không mảnh vải che thân ném ra ngoài, đến một chút quần áo cũng không đưa cho nó, có phải mày muốn bức nó đến con đường chết mới vừa lòng hay không?!"
Nghe này, ánh mắt Mộng Lan khẽ động, như muốn nói gì đó, nhưng Hạ Hàn Xuyên liếc mắt một cái nhìn qua, miệng mới vừa mở ra lại khép lại.
Hạ Hàn Xuyên đứng lên, mặc kệ đùi đang chảy máu mà đi đến trước mặt Hướng Vũ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng khí thế không kém ngày thường chút nào, "Khi anh em hai người tính kế hạ xuân được với tôi, thì nên nghĩ đến kết quả này."
Bảo an nghe được đáy mắt sáng lên, một đám cúi đầu, nhưng lỗ tai dựng đến cao cao.
"Nếu không phải mày lúc nào cũng muốn bức bọn tao đến đường cùng, Vãn nó sẽ dùng đến cách câu dẫn mày sao?! Sẽ muốn mấy bức ảnh chụp ghê tởm như thế để đe doạ mày sao?!" Hướng Vũ tức giận đến thân thể run rẩy, mỗi khối cơ bắp đều banh đến gắt gao.
Anh chỉ vào Hạ Hàn Xuyên, trong thanh âm ẩn ẩn mang theo vài phần nghẹn ngào, "Vãn Vãn trước kia là một người tính tình hoạt bát thế nào đâu phải mày không biết, lại bị mày đánh gãy chân rồi lại bị tống vào tù hai năm, trong đó chịu bao nhiêu cực khổ, bị đám người trong đó đánh đến khắp cơ thể không nơi nào là không có sẹo. Bây giờ, tôi không còn nhìn thấy nụ cười của nó nữa rồi.!"
"Chân bị mày đánh hỏng rồi, ước mơ nhảy múa trên sân khấu của nó cũng không còn nữa, Hướng gia cũng không còn về được nữa, còn bị mày em vào làm trong Mộng Sở Hội, chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn nữa, mày còn muốn nó phải như thế nào nữa? Hả? Có phải muốn bức nó đến chết mày mới hài lòng hay không?!"
Hạ Hàn Xuyên ánh mắt lóe lóe, trong lòng hơi đau, nhưng cũng đè áp xuống, "Chết? Quá dễ dàng cho cô ta rồi."
"Mày tại sao có thể..." Mắt Hướng Vũ đều đỏ lên, trực tiếp đẩy Mộng Lan ra, hướng đến Hạ Hàn Xuyên mà đấm một cái.
Một đấm lại một đấm dán vào khuôn mặt Hạ Hàn Xuyên. Cuối cùng, anh ta cũng bắt được cánh tay Hướng Vũ, ánh mắt lạnh lạnh mà nhìn anh, có lẽ là do sự tác động của xuân dược, cũng có lẽ là bởi vì bị thương, cảm xúc căn bản không khống chế được.
"Tất cả những đều này đều là do Hướng Vãn gieo gió gặt bão. Anh em hai người không cần tốn sức làm gì, cô ta cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi Mộng Sở Hội!"
Thấy vậy, Mộng Lan khó nén kinh ngạc, thật sự cô ở bên cạnh Hạ Hàn Xuyên 4-5 năm, chưa từng thấy cảm xúc của anh ta lộ ra ngoài.
Hướng Vũ dùng sức thoát khỏi nắm tay của Hạ Hàn Xuyên, trong cơn giận dữ mà hướng trên mặt sàn phỉ nhổ, "Dù Hạ gia các người có bản lĩnh cở nào, cũng không thể một tay che trời!"
"Tao cảnh cáo mày Hạ Hàn Xuyên, nếu mày không để Vãn Vãn rời đi, tao liền đi báo an, cảnh sát thành phố không làm gì được, tao sẽ đi báo lên cấp cao hơn, thiên hoàng lão tử đều có thể lật đổ, đừng nói nói một tên chó như mày!"
Mộng Lan nghe được thái dương nhảy lên, từ này cũng có thể mắng được.
Hạ Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng, "Tôi xác thật không thể một tay che trời, nhưng chuyện anh hạ dược tôi, Hướng Vãn mang trên người vòng cổ gắn camera không thể chối cãi được. Anh có thể đi báo án, tôi cũng có thể tố cáo ngược lại anh."
Hướng Vũ muốn nói nhưng không thốt ra lời được, lại muốn động thủ.
Nhưng lần này Hạ Hàn Xuyên có phòng bị, ngăn được ngay lập tức. Hướng Vũ tay chân đều bị trói buộc, Hạ Hàn Xuyên bị thương cũng đánh không lại đối phương, thật sự tức giận với bản thân, nhưng không làm cách nào xả được cơn tưc này, dứt khoát quay đầu thò lại gần, cắn vào lỗ tai Hạ Hàn Xuyên.
Hạ Hàn Xuyên quay đầu đi, lạnh mặt đem anh đẩy ra.
"Hướng thiếu, nếu ngài còn như vậy mà vô cớ gây rối, không sợ Hướng gia các người chuốc hoạ vào thân hay sao?" Mộng Lan ngăn Hướng Vũ, nửa híp mắt khẽ nói.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân đánh nhau đánh thành ra như vậy, này so với nữ nhân nắm tóc đánh nhau có cái gì khác nhau?