Sáng hôm sau là một ngày trời vô cùng đẹp tuy có chút ánh nắng hơi gay gắt. An Thục thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ đạc để khởi hành.
“Aiya~ Ưu Ly, Thiển Nhi, nhanh tay lên chút” An Thục không ít lần thúc giục. Từ đêm hôm qua, cô dậy từ nửa đêm chỉ để viết thư đến cho nữ môn chủ. Đã hẹn trước rồi, không thể đến muộn.
Huyết Xà Tinh môn là môn phái đứng đầu Đại Lam. Người trong môn từ cao đến thấp tiếng nói đều rất có trọng lượng trong đường triều. Nếu lần này thất lễ… chỉ sợ…
“Được rồi điện hạ à. Chúng ta xuất phát thôi”
“Aiya lâu quá đi~”
“Vị đó thực sự quan trọng đến vậy sao?”
“Phải… rất rất quan trọng”
An Thục trước khi đi, còn cầm một chiếc hộp làm từ gỗ phong vô cùng quý, họa tiết trên đó cũng rất sắc xảo…
Từ Kinh thành đến Độc Thiên sơn cũng ít nhất mất nửa ngày trời. Trên đường đi cũng có những quang cảnh rất đẹp. Có lẽ đây là lần đầu tiên, An Thục đi xa đến thế. Đã vậy còn không dắt theo nhiều người, không để bất kì một ai hộ tống, chỉ đưa đi theo những người thân cận.
-oO0Oo-
Lúc này, Triệu vương đang ở trong Vương phủ. Tập trung xem qua từng sổ sách. Liệu… hắn có biết An Thục đang đến dãy núi nguy hiểm nhất Đại Lam không? Tại sao hắn vẫn thản nhiên ngồi đây?
“Vương gia, ngài xem sổ sách từ sáng đến giờ rồi, có muốn đi dạo một chút không?” Tiếng của Vô Ưu – một tên thân cận của Nhất Sinh
“Đi cũng được, đến Kỷ Hoa cung” Hắn gập quyển kinh thư đó vào. Lấy một chiếc áo choàng rồi đi ra ngoài.
Hắn ngồi lên ngựa, theo sau có hàng thị vệ. Có lẽ là… hơi khoa trương rồi.
-oO0Oo-
“Tham kiến Triệu vương gia” Các cung nữ, hạ nhân ở đó quỳ xuống khấu đầu. Nói gì thì nói chứ đây đường đường là Triệu vương của Đại Lam Thiên Quốc mà.
“Dương An Thục đó đâu?” Hắn liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của cô nương đó
“Hồi… Hồi bẩm vương gia, điện hạ ra ngoài từ sáng sớm.” Tên nô tài bẩm báo trên mặt toát mồ hôi lạnh, hắn quỳ mà tay chân hắn run rẩy
“Cô ta đi đâu?” Mặt Nhất Sinh tối sầm lại... Lại bỏ trốn nữa sao?
“Vương gia… Điện hạ đi đến… Độc Thiên sơn”
“Sao cô ấy lại đến Độc Thiên sơn? Có biết chỗ đó rất có nhiều nghịch tặc hay không? Nơi đó vô cùng nguy hiểm, sao các ngươi lại để chủ tử của mình đi đến đó?” Hắn quát lớn, đám hạ nhân đó run lên lo sợ. Liệu có giữ được vững cái đầu trên cổ hay không?
“Hồi bẩm… nghe nói… liên quan đến vụ việc hôm trước ở Lãnh Cơ điện…” Hắn không ngừng lấy tay lau mồ hôi…
“Liên quan?… chẳng lẽ miếng ngọc bội đó…”
Hắn không chần chừ gì nữa, vội vàng lên ngựa thúc nhanh. Mấy cái tên theo sau hắn cũng chỉ có thể hít khói hít bụi từ ngựa của hắn.
-oO0Oo-
“Aiya~ Sao lại lâu thế này, cũng gần trưa rồi” An Thục ngáp dài, định ngủ một giấc… thì có tiếng huyên náo từ bên ngoài, nghe như tiếng đao kiếm...
“Chủ… chủ tử… có cướp” Thiển Nhi vén mành che ra xem, ngoài kia… đang vô cùng nguy hiểm…
“Sao… sao cơ…”
Phải rồi… ta nghe nói ở đây rất nhiều nghịch tặc. Chúng bóc lột trắng trợn… Phải làm sao đây… Kiếp trước chết vừa mới hồi sinh chưa bao lâu mà…
“Người trong xe mau ra đây. Đồ quý hiếm đưa hết đây thì ta đây còn cho được toàn thây” Một tên trong số bọn cướp hét lớn. Trên tay hắn cấm một cái đao to, hơn nữa bên trên còn dính rất nhiều máu.
“Công chúa… phải làm sao đây…” Thiển Nhi lo sợ, nếu lần này công chúa có mệnh hệ gì, thì cô không biết phải sống sao nữa…
Trong cái lúc ngàn cây treo sợi tóc này… Bỗng có tiếng ngựa chạy gần đây, rất gần… An Thục vén mành che ra nhìn thử… Không phải chứ, sao Triệu vương lại đến đây… Sao hắn biết cô đang ở đây mà đến?…
Trong chốc lát, hắn đã giết sạch đám nghịch tặc… Hắn đến… để cứu An Thục?
Dám động đến nữ nhân của bổn vương, các ngươi đây là tìm chết?
Hắn đứng đó suy nghĩ một lát, rồi lại gần xe ngựa, cất tiếng nói như trách móc, pha lẫn chút lạnh lùng:
- Còn không mau xuống xe
An Thục bước xuống, cái dáng vẻ bộc lộ tâm trạng của cô. Cô đang vô cùng sợ hãi, hoàn toàn chưa trấn an được cái sự việc vừa rồi…
- Vừa nãy… cảm tạ Triệu vương gia cứu tiểu nữ một mạng
- Tại sao cô đến đây?
- Ta… ta…
- Nói
- Ta đến gặp môn chủ Huyết Xà Tinh
- Gặp làm gì?
- Aiya~ Ngươi không cần biết đâu…
Cũng chỉ còn một đoạn nữa là đến rồi, thôi thì đành đi bộ…
“Mau lên ngựa” Hắn nói dứt khoát
An Thục ngoảnh lại nhìn… Có lẽ cô đang nghĩ… Sao cơ? Lên ngựa ngồi với hắn? Mơ tưởng? Nhưng biết làm sao giờ… Nói là còn một đoạn, nhưng nếu đi bộ cũng mất đến 2 canh giờ. “Còn Thiển Nhi thì sao? Ưu Ly nữa?”
“Haiz… Cẩn Vũ, ngươi đi bộ đi. Đưa ngựa cho hai cô nương này” Hắn bất lực. Đến lúc này rồi còn lo nghĩ cho người khác…
An Thục trèo lên ngựa của Triệu vương… Đây hoàn toàn là một điều bất đắc dĩ.
“Được rồi! Ngươi mau đi đi. Ta hẹn môn chủ tối nay đấy”