Thượng Thiên hắn nhìn theo, rồi cũng bước theo đến bàn trà. Thản nhiên với tay lấy ấm trà, rót ra hai chén, đẩy cho Triệu vương một chén, bản thân mình một chén.
“Tẩu tử, tỷ thấy lão huynh nhà ta thế nào?” Hắn ân cần hỏi. Nói thật là, hắn rất tò mò về An Thục. Về việc Thái hậu nhận nuôi An Thục cũng là một sự tò mò lớn đối với hắn rồi, lần này lại là chính thê tương lai của Triệu vương nữa.
“Lão huynh nhà ngươi? Là một người rất đáng ghét” Mỗi từ mà cô thốt ra đều khiến Nhất Sinh cảm thấy khó chịu.
“Đáng ghét? Nên nhớ là cô nợ ta hai mạng” Nói xong, tay hắn cầm lại chén trà rồi uống một ngụm nhỏ.
“Hả? Chưa gì đã nợ nần nhau rồi? Tẩu tẩu, tỷ với Sinh huynh cũng phải nói là có duyên lắm đó” Hắn cười thầm trong lòng.
Không khí nơi này sau câu nói của Thượng Thiên bỗng trở nên thật tĩnh lặng. Mọi người uống trà, ăn bánh nhưng không hề nói chuyện. Trông nơi này thật nhàm chán và lạnh lẽo, chỉ muốn đứng dậy rồi rời khỏi đây
“Vậy rốt cuộc hôm nay hai người kéo nhau đến đây làm gì?” Nhất Ngôn nãy giờ cũng chỉ muốn đuổi nhanh hai người họ về. An Thục rất lâu chưa lui đến Lãnh Cơ điện này, bỗng dưng lại bị hai người họ phá đám.
“Đưa tên này đi gặp vị điện hạ đang ngồi cạnh huynh đấy” Hắn nói, mắt liếc sang phía Thượng Thiên đang ngồi dùng trà.
“Thôi… không có chuyện gì nữa vậy ta quay về tẩm cung nhé” An Thục đứng dậy, trên tay cô là một chiếc quạt màu lục nhạt
“Để huynh…” Chưa nói dứt câu, Nhất Ngôn có nhận được tin báo từ Lâm Hàn – Ám vệ thân cận của Nhất Ngôn:
- Chủ nhân, có thích khách đang đột nhập, lẩn trốn đâu đó trong đại điện
- Bằng mọi cách bắt tên đó cho ta
Đột nhập Lãnh Cơ điện của ta? Gan to bằng trời rồi. Để ta xem… tên nào lại gan lớn như vậy
“Khoan đã An Thục, muội khoan đã rời khỏi đây. Lát nữa huynh sẽ cho người hộ tống muội về” Nhất Ngôn nói cái giọng khá lo lắng… Nếu giờ An Thục ra ngoài có thể sẽ rất nguy hiểm.
Bỗng lúc đó, Ưu Ly nhảy xuống từ trên mái hiên. Hôm nay cô ấy không mặc trang phục như hàng ngày. Quay trở lại trên người cô ấy chính là bộ y phục màu đen. Đi điều tra gì đó sao?
Rồi lại có thêm một tên nữa nhảy xuống từ mái hiên phía đối diện. Đây có lẽ cũng là một ám vệ của một trong hai vị Vương gia… Nhưng không, hắn tiến về phía của An Thục, rồi quỳ xuống:
- Chủ nhân, thuộc hạ vừa đi quan sát xung quanh đây. Phát hiện có dấu hiệu của thích khách.
- Thật vậy sao?
- Hắn đánh rơi thứ này.
Hắn nói, rồi tay đưa cho An Thục một miếng ngọc bội, bên trên có khắc hình của một con mãng xà
Đây chẳng lẽ là… Không, tên thích khách đó… là người của một môn phái nổi tiếng giang hồ, mang tên Huyết Xà Tinh. Hắn không đơn giản chỉ là đến để trộm, mà… có lẽ hắn đến để thăm dò tin tức gì chăng?
“Hắn là ai vậy Thục Nhi?” Nhất Ngôn không khỏi tò mò mà hỏi danh tính tên vừa nãy. Nhìn bề ngoài không khác gì một sát thủ chuyên nghiệp
“Huynh hỏi Tử Thần sao?” An Thục mới nhớ ra, mình chưa hề giới thiệu về hắn
“Nếu Triệu vương đã có bộ đôi ám vệ Thanh Dạ - Huyết Dạ, Ngôn ca có Lâm Hàn – Tử Hàn thì đương nhiên muội cũng phải có chứ. Hai vị nam nhân võ công cao cường như hai người cũng có ám vệ, huống chi là một nữ nhân như muội.”
Xung quanh An Thục có rất nhiều người ghen ăn tức ở với cô, rất có nhiều người có nguy cơ sẽ động thủ. Đương nhiên Thái hậu cũng tìm cho An Thục một đôi ám vệ rồi. Đôi ám vệ này chỉ nhận lệnh từ An Thục, ngoài ra không nghe thêm bất kì ai, dù có là Thái hậu đi chăng nữa.
An Thục búng tay một cái, trên mái hiên kia lại nhảy xuống một tên nữa. Hắn bước lại đứng gần phía Tử Thần, quỳ xuống
“Vậy giới thiệu với ba người, đây là Tử Thần – Bạch Thần. Vậy được rồi, ta về cung đây. Muộn rồi! Ưu Ly, đi chuẩn bị kiệu đi. An Thục cáo từ!”
“Tẩu tử đi thong thả” Hắn đứng dậy cung tiễn.
Nói rồi, hai tên ám vệ kia cũng nhảy đi mất. An Thục bước ra khỏi bàn trà đi ra phía cửa phủ.
Trên đường đi, An Thục cứ nghĩ đến cái miếng ngọc bội đó. Trông rất quen mắt, nhưng cô cũng chỉ nhận ra dấu hiệu khắc bên trên đó.
Mai ta phải đến gặp cô ấy… Môn chủ Huyết Xà Tinh.
- oO0Oo-
Trở về cung, cô lập tức chạy đến thư phòng, giở từng sổ sách ra xem có điều gì liên quan đến nó.
“Ưu Ly, mau lại đây giúp ta tìm”
“Chủ tử, sao người phải vội vàng như vậy?” Miệng nói, tay cũng lướt qua từng quyển, từng quyển một
“Mai ta khởi hành đến Độc Thiên sơn”
“Người… sao người lại đến đó?”
“Gặp một vị”
“Là ai mà lại gấp đến như vậy?”
“Muội không cần biết nhiều đâu. Làm như ta nói”
“Vâng”
“Tử Thần – Bạch Thần, mau chuẩn bị ngựa, mai ta đi sớm”
“Thuộc hạ nhận lệnh” Hai người đó nhảy vào từ phía cửa sổ, và cũng đi mất bằng hướng đó…
Đêm đến, An Thục nằm nghĩ mãi… Rốt cuộc... là tại sao?