Làm sao có thể không đau buồn được? Tìnhyêu là độc quyền.
Ba người thì đông quá, một người thì côđơn, hai người là vừa đẹp.
Buổitối đầu tiên của ngày khai giảng, Tần Ca bị mất ngủ. Anh biết, điều đó khôngthể nào, hoặc nó chỉ là một hình ảnh gợi lại cho anh những cảm giác đã qua.Nhưng anh vẫn bị mất ngủ.
Quảthực, một năm trở lại đây, anh không còn nghĩ nhiều đến cô nữa, cái thành phốnày cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng khó mà gặp được cô. Không phải khônghy vọng, mà là cô giống như một giọt nước đã bị tan chảy trong bầu không khíbốn mươi độ, biến mất không để lại dấu vết.
Anhkhông hối hận vì chuyện họ chia tay, vì anh cũng đã cố gắng hết sức để nối lạirồi, nhưng giữa họ không có kết quả. Đó là tuổi trẻ, là số mệnh, là tình yêu…
Nhưngbức tranh bừng sáng của ban ngày trong nháy mắt đã làm cho bầu không khí trànđầy vị ngọt. Chẳng biết là vì sao, những gì liên quan tới cô ấy đều mang thứhương vị này.
Anhcũng biết rằng, đó không thể nào là cô được, chỉ là một người nào đó có khuônmặt và hình dáng giống cô. Chính khuôn mặt và hình dáng ấy đã khiến anh trở nênvô thức một hồi lâu trong dòng người chen chúc, hỗn loạn như đưa thoi. Cho đếnkhi anh chớp mắt, cái bóng ấy đã biến mất cùng dòng người.
Nếu nhưkhông phải là vì tiếng còi xe thiếu kiên nhẫn ở phía sau, Tần Ca cũng khôngbiết anh sẽ đứng ngây người trên con đường nhỏ đó bao lâu nữa. Anh chuyển bước,sau đó, đột nhiên ngồi xuống cái bục nhô ra trên đường. Đã một thời gian dài.Không! Đúng hơn là sau lần cô ấy ra đi, đây là lần đầu tiên tinh thần của anhmới bị hoảng hốt như vậy.
Anh đãtha thứ vì chuyện ra đi không từ biệt của cô. Và anh cũng biết, cô làm như vậyvì có nỗi khổ riêng.
Yêu mộtngười thì luôn mong cho cô ấy được hạnh phúc, mặc dù cô ấy đã phản bội lại bạn.
Dĩnhiên là sẽ cũng hơi buồn, nhưng Tần Ca lại dùng câu nói này để tự an ủi mình.Vì thế, khi bóng dáng của người kia khơi lại những hồi ức trong anh, anh cũngkhông hề cảm thấy buồn.
Chỉ cóđiều khiến anh không thể lý giải được là, buổi sáng hôm sau anh dậy rất sớm,làm cho mọi người trong ký túc nhìn anh như một sinh vật lạ. Đám con trai trongký túc của Tần Ca đều được biết đến là lười chẳng khác gì lợn. Chẳng có một chàngtrai nào lại muốn chạy bộ để rèn luyện sức khỏe. Nếu không có giờ học, thì hômđó chắc chắn họ sẽ ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên ba con sào mới dậy. Tần Catự nhiên dậy sớm như vậy, làm cho mọi người cảm thấy giống như mặt trời mọc lêntừ đằng tây.
Tần Cacũng chẳng buồn giải thích, nhẹ nhàng rời khỏi ký túc, xuống lầu, mọi người lẩmbẩm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Khôngphải đi chạy bộ, chỉ là chỗ nào có người thì anh đến. Người trong trường rấtđông, còn rất nhiều phụ huynh của những sinh viên mới vẫn chưa về. Trên conđường nhỏ, có rất nhiều xe biển số ngoại tỉnh đỗ ở đó. Có những phụ huynh ngủtrên sân chơi một cách thoải mái. Phần lớn những người này đều đến từ vùng nôngthôn hoặc là những gia đình nghèo, vì tiết kiệm tiền cho con mà không ngủ ởkhách sạn, chỉ có thể trải chiếu nằm ngủ qua đêm.
Khuônviên của trường lớn như vậy, mà anh đi tới n lần. Đến khi khung cảnh xung quanhđã trở nên vắng vẻ, mọi người đều đã vào nhà ăn. Cố quên đi mối tình mãnh liệtgiờ đã không còn nữa, anh ủ rũ bước trên con đường đến nhà ăn. Bỗng anh nhậnra, đây chỉ là ảo giác. Thật nực cười!
Buổitrưa, đang ăn cơm trong nhà ăn, Hứa An Ly tình cờ gặp Thẩm Anh Xuân, chị ấyđang ngồi cùng một cô gái khác. Chẳng biết làm sao vừa nhìn thấy Thẩm Anh Xuân,Hứa An Ly lại thấy con tim mình như có một cảm giác… một thứ cảm giác không thểdiễn tả được bằng lời.
Lần đầutiên gặp ở nhà ga, lạnh nhạt, cao quý, mạnh mẽ.
Lần đầutiên gặp Thẩm Anh Xuân cô rất ghét, chị ta cứ giống như động vật máu lạnh,chẳng lẽ đại học B không còn ai khác sao? Kiểu người như chị ta mà cũng đượclàm người đại diện cho đại học B đi đón sinh viên mới… Cô thề không đội trờichung với Thẩm Anh Xuân. Nếu như không phải vì mình không biết đường đến đạihọc B, Hứa An Ly đã không bị chị ta ra lệnh.
Buổigặp mặt tối qua, mặc dù lúc đầu chưa quen, nhưng Thẩm Anh Xuân lại rất hòa nhã,tốt bụng, có thiện chí, như bao nữ sinh khác. Lúc này, khi gặp lại Thẩm AnhXuân một lần nữa, Hứa An Ly tự dưng lại nhớ tới năm từ: “Tha hương ngộ cố tri.”
ThẩmAnh Xuân có thể trở thành bạn tốt của Hứa An Ly sao?
Thựcra, trong lúc ăn cơm Hứa An Ly hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Lúc vừamua cơm xong, khi cô đang nhìn tứ phía tìm chỗ ngồi, trong âm thanh ồn ào hỗnđộn, cô thoáng nghe thấy hình như có người gọi tên mình. Không chắc lắm. Có lẽ,là cô nghe nhầm. Ngay cả khi có ai gọi thật, có thể có người nào đó trùng têntrùng họ với mình. Người Trung Quốc đông như vậy, trùng tên nhau là chuyện bìnhthường.
Ở đạihọc B, ngoài anh ra, cô không có bạn bè gì cả, dù là bạn học cùng lớp, bạn đồnghương. Vừa nghĩ đến anh, nhịp tim của cô dường như đập chậm lại một nhịp, cóthể nghe rõ tiếng máu đang chảy trong huyết quản. Buổi tối hôm qua, anh đã lỡhẹn. Có phải anh cố tình bỏ lỡ cuộc hẹn không? Có phải…
Hứa AnLy cứ đứng đó, lặng lẽ suy nghĩ, quên cả bước đi. Nếu không phải đằng sau cóngười không ngừng gọi, thì cô cũng chẳng biết mình còn đứng ngây người ở đó baolâu nữa.
Trongnhà ăn thật ồn ào và đông đúc. Mất một hồi lâu chẳng tìm được chỗ ngồi vừa ý,không phải không còn chỗ ngồi, mà Hứa An Ly chỉ muốn tìm một chỗ gần cửa sổ. Cômuốn vừa ăn, vừa nhìn phong cảnh. Cô quay đầu, chuyển sang hướng khác, phía cửasổ cạnh cửa ra vào có chỗ trống. Vừa ổn định chỗ ngồi, một giọng nói quen thuộcvang lên trên đỉnh đầu: “Hey, Hứa An Ly, em nhìn ai mà tập trung thế, chị gọiem mãi cũng chẳng thèm để ý?” Hứa An Ly từ từ ngẩng đầu lên, cô vẫn chưa hoàntoàn thoát ra khỏi suy nghĩ vừa nãy, trong đầu chỉ thấy có anh. Vì thế, cô cứngơ ngác nhìn người đang nói chuyện với mình.
ThẩmAnh Xuân. Sau mười mấy giây, Hứa An Ly mới biết người đang đứng trước mặt nóichuyện với mình là ai.
“Khôngnhận ra chị à? Hay là đang chuyên tâm nghĩ đến bạn trai?” Thẩm Anh Xuân có vẻnhư đang vô tư vừa nói vừa cười.
Hứa AnLy từ từ đỏ mặt. Lúc này, cô mới nhận ra, đi bên cạnh Thẩm Anh Xuân còn có mộtchị bạn nữa, chị ấy đang chăm chú nhìn mình. Đỏ mặt, tim đập loạn xạ, kiểu nhìnchẳng khác nào đối với một người đang làm việc gì đó sai trái.
“LãoTừ, em chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao? Nhìn em si mê giống như đang ngắmhoa ý!” Thẩm Anh Xuân vừa nói xong với Hứa An Ly liền quay sang nói với Từ Diđang đứng bên cạnh mình.
“Chịcả, chị đúng là người hiểu em nhất đấy, em thích ngắm người đẹp, đặc biệt làtiểu cô nương ngay trước mặt đây. Như thế nào mà cô ấy trở thành bạn của chịvậy? Sao chị không giới thiệu cho em biết? Thế là không được đâu đấy.” Từ Divừa cười vừa nói.
“Chịà!” Đến một lúc lâu, Hứa An Ly mới nói xen vào được một câu.
Nếutheo như nguyên tắc thay thế bằng nhau, có thể đưa ra những quyết định như sau,chị Thẩm là bạn tốt của ông già, chị Thẩm cũng sẽ là bạn tốt của Hứa An Ly. Cóthể lý giải như vậy được không?
Con vậtsống vì bầy đàn, con người sống vì tập thể. Thẩm Anh Xuân là “đồng loại” vớiHứa An Ly. Tuổi trẻ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Có một câu nói không sai:“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”
Đối vớiHứa An Ly, quen biết Thẩm Anh Xuân và Từ Di là một chuyện vui mà cô chưa baogiờ nghĩ tới. Vừa mới đến đại học B đã quen biết hai chị vừa xinh đẹp lại thíchlàm bạn với mình, đúng là phúc cả ba đời. Vì thế, Hứa An Ly mới tỏ ra thậnthiện với chị Từ vừa mới quen biết, ánh mắt của cô thể hiện đầy sự tôn trọng vàvui mừng.
Một âmthanh thì thầm vang lên trong lòng: “Ông già, xem anh về sau còn dám bắt nạt emnữa không? Em đã có đồng đảng để đối phó với anh rồi đấy. Anh cũng đừng hòngche giấu em chuyện gì, mọi hành động của anh đều nằm trong lòng bàn tay của em,đừng có mơ đến việc xin lỗi, nếu không thì…”
Nụ cườiđầy vẻ đắc ý hiện trên khuôn mặt thiên thần của cô.
Sau khicùng ổn định chỗ ngồi, Thẩm Anh Xuân và Từ Di bắt đầu ăn cơm. Hứa An Ly dườngnhư chợt nghĩ ra điều gì đó hỏi Thẩm Anh Xuân: “Tối hôm qua ấm siêu tốc khônggây ra tai họa gì chứ?” Thẩm Anh Xuân chẳng biết làm sao.
“ChịThẩm… xem ra… chị em mình đúng là có duyên thật đấy. Được quen biết chị, em rấtvui. Sau này chắc em sẽ làm phiền chị nhiều đấy.” Hứa An Ly lại quay sang phíaTừ Di, tiếp tục nói: “Chị Từ, chị cũng vậy, sau này nhờ chị giúp đỡ em.”
“Việcđó, chắc chắn rồi.” Từ Di gật đầu nhận lời.
Hứa AnLy chỉ đơn giản là cảm thấy rất vui, nghĩ ra cái gì là nói cái đó. Nói mãi rồi,cô mới vô tình nhìn thấy mí mắt của Thẩm Anh Xuân bị sưng đỏ, đôi mắt một mígiờ sưng ngày càng đỏ hơn.
Nhìnđôi mắt sưng đỏ của Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly lại nghĩ, chắc là do chuyện chiếcấm siêu tốc đã gây họa gì, cãi nhau với người cùng phòng, ẫm ức khóc sưng cảmắt. Thẩm Anh Xuân cố tình ngẩng mặt lên, đối mặt với Hứa An Ly, để cho cô thấyvà đừng nói nữa, công khai nói với Hứa An Ly: “Bị bạn trai ức hiếp!”
Oh!Giật mình một cách bị động. Trong nháy mắt Hứa An Ly hơi có chút bối rối, nhưngcô không thích tò mò chuyện riêng tư của người khác trước chỗ đông người. Vìthế, cô không tiếp lời chủ đề mà Thẩm Anh Xuân vừa nói tới, cúi xuống giả bộ ăncơm.
Đúnglúc đó, cô bỗng nghe thấy giọng của Từ Di: “Con gái thời nay đúng là chẳng hiểura kiểu gì, không thích những anh chàng độc thân, lại cứ thích đi yêu cái thứhoa đã có chủ, chẳng thèm để ý mình là người thứ hai hay thứ ba, chẳng có cơhội cũng tự tạo ra cơ hội!”
Từ cuộcđối thoại của họ, Hứa An Ly đã ngầm hiểu ra, đại khái là có một cô gái nào đóthích bạn trai của chị Thẩm, sau khi biết chuyện chị Thẩm rất đau buồn.
Làm saocó thể không đau buồn được chứ? Tình yêu là độc quyền mà.
Bangười thì đông quá, một người thì đơn độc, hai người là vừa đẹp.
“Chị cóthể tìm gặp và nói chuyện với cô bé đó được không? Làm sao cô ấy có thể đi phávỡ hạnh phúc của người khác được chứ?”
Hứa AnLy cất lời nói một cách dè dặt sau khi hai người họ đã lặng im, xem như để anủi chị Thẩm. Lúc này, thứ duy nhất mà Hứa An Ly có thể làm được là giúp chotrái tim đang bị tổn thương của chị Thẩm bớt đau buồn.
Đángtiếc, lời nói của Hứa An Ly không phải là Vân Nam bạch dược, cũng chẳng phải làmiếng dán giảm đau của Bondy, ngược lại lời nói ấy của cô chẳng khác nào đangxát muối vào vết thương của Thẩm Anh Xuân.
“Cô chorằng trên thế gian này, chỉ có cô mới hiểu được tình yêu, biết yêu, còn ngườikhác đều là những kẻ ngốc hay sao?” Từ Di thẳng thừng trách mắng không chútkhách sáo.
“Hứa AnLy, cô nói thử xem, nếu là cô, thì cô sẽ xử lý chuyện này thế nào?”
Hứa AnLy chưa từng gặp phải chuyện như thế này, vì vậy cô cũng chẳng biết phải làmsao, mặt thất thần nhìn Từ Di. Im lặng một hồi lâu, cô khẽ nói: “Có lẽ, em sẽtác thành cho họ.”
Hứa AnLy nghĩ, chỉ có cách này mới bớt khổ đau.
“Tácthành?” Từ Di hỏi lại, sửng sốt nhìn Hứa An Ly.
Ánh mắtcủa Thẩm Anh Xuân lóe lên một cách lạ lùng, vừa lạnh vừa sắc nét. Cô và Từ Diquay sang nhìn nhau trong giây lát.
“Saothế? Có phải các chị thấy ý tưởng của em hơi mềm yếu phải không?”
“Khôngphải!” Hai người dường như cùng đồng thanh nói.
“Nhưvậy…” Hứa An Ly hỏi lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Emđúng là vĩ đại, không ngờ đấy!” Thẩm Anh Xuân nói.
“ChịThẩm quá khen rồi, chỉ là em cảm thấy, việc này không thể hoàn đổ lỗi cho côgái kia được. Nếu không phải là vì giữa chị và bạn trai có một khoảng trống,thì làm sao cô gái kia có thể xen vào giữa được. Vì thế, em nghĩ, trước hết nêntìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, nghĩ lại xem vì sao việc này lạixảy ra. Sau đó, tìm cách giải quyết hận thù với cô gái kia, khóc lóc vì cô ta,không giải quyết được gì.” Hứa An Ly bày tỏ một cách chân thành.
“Cảmơn, chuyên gia tình yêu.” Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly.
“Nếuquen em sớm hơn, chắc đã không có chuyện này xảy ra, nghe lời nói của quânvương, hơn cả mười năm đọc sách. Xem ra về sau, chị và em cùng phải học hỏi lẫnnhau rồi.”
“Em đãbao giờ yêu chưa?” Từ Di nhìn chằm chằm vào Hứa An Ly hỏi ngắt quãng.
“…” HứaAn Ly nhất thời khó nói! Mặc dù chưa thực sự trải qua chuyện yêu đương, nhưngkhông có nghĩa là Hứa An Ly không có chiến lược trong tình yêu. Đã là cố nhângặp nhau ở nơi đất khách quê người thì phải mở rộng tấm lòng. Cô cũng hy vọnglời nói của mình có thể giúp phần nào cho chị Thẩm bớt đau khổ.
“Haichị à, theo em thấy, tình yêu chẳng khác nào một món đồ, nếu không phải củamình, muốn cướp cũng chẳng được, nếu là của mình, muốn đuổi thì đuổi cũng chẳngđi. Chị Thẩm, nếu em mà là chị, em sẽ từ bỏ.”
ThẩmAnh Xuân đưa mắt, run rẩy nhìn Hứa An Ly! Nếu như đối phương là chó là mèo, cóbăm thành nghìn mảnh cũng không diễn tả nổi sự hận thù của cô!
“Vìsao?” Giọng Thẩm Anh Xuân rít lên trong nước mắt.
“Anh ấyyêu cô ta không giống như yêu chị. Trước khi gặp cô ta, trong suy nghĩ của anhấy, chị là người tốt nhất. Sau khi gặp cô ta thì trong suy nghĩ của anh ấy, côta lại tốt hơn cả chị.”
Từ Digiương tròn mắt kinh ngạc, nếu như không phải đang kìm chế nhẫn nhịn, thì đãhất cả cốc nước vào mặt Hứa An Ly rồi. Đúng là không biết xấu hổ, nhưng quảthực cô có biết gì đâu mà xấu hổ chứ!
Cuộcsống chân thực tới mức này rồi mà vẫn còn phải diễn kịch.
Hứa AnLy vẫn say sưa lý luận về tình yêu: “Chị có nghĩ rằng, tình yêu không phải làmột công thức, cũng không phải là một phương trình hai ẩn số cần chúng ta đưara lời giải, nếu như sai có thể xóa đi. Như vậy chắc chắn sẽ tìm ra được đáp ánđúng, hoặc đạt một trăm điểm. Tình yêu bị chia cắt cũng có thể hòa hợp, nhưngtrong trái tim sẽ để lại một vết sẹo, chị không thể làm lành vết sẹo đó được,chỉ có thể làm mờ nó đi phần nào mà thôi.”
“Nóinhư cô, thì tình yêu là một bài tập sửa lỗi, càng sửa càng sai! Thà rằng đừngsửa, cứ để nó tự nhiên.” Từ Di chưa nói hết câu thì có một ai đó cất tiếng nóiát đi: “Này, mấy cô nói chuyện gì mà sôi sục khí thế ngất trời lên thế?”
Cả bangười đồng thời nhìn về phía có âm thanh phát ra.
Chỉthấy một anh chàng tuấn tú với mái tóc màu nâu nhạt đang tiến lại chỗ các côngồi. Đôi chân thon dài đầy sức hấp dẫn khiến dáng người anh ta cao hơn, vẻ mặthơi có chút trang nghiêm lạnh lùng, cùng với ánh mắt không mấy dễ gần.
Khôngngờ trong lúc đang tìm chỗ ngồi, Tần Ca lại nhìn thấy Thẩm Anh Xuân. Anh bê cơmlại ngồi ăn cùng cho đỡ buồn. Thẩm Anh Xuân nhiệt tình mời anh ngồi xuống ghếbên cạnh, còn Từ Di cũng ân cần và chu đáo không kém.
Vừa mớingồi xuống, chưa kịp nuốt hết miếng cơm, Tần Ca đã thấy Từ Di cất lời: “Hứa AnLy, đây là Tần Ca, hoàng tử tình ca của trường đại học B, một trong những ngườiđàn ông tốt nhất trường này, bạch mã hoàng tử trong mắt bao thiếu nữ đấy.”
Tần Canuốt vội miếng cơm, biện luận: “Anh đâu có tốt như em nghĩ.” Nói chuyện mộthồi, ngẩng đầu lên, anh mới nhìn thấy cô gái ngồi đối diện. Một cô gái có vẻđẹp thuần khiết, giống như một thục nữ đang lặng lẽ ngồi đó, với đôi mắt ướt,trong suốt như sương mai, ăn vận gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn nà, dịu dàng,nhìn giống như một thiên sứ.
Mất mấychục giây, đôi mắt của Tần Ca cứ ngây ra, cô gái ấy cũng mỉm cười nhìn anh. Côgái vừa nở nụ cười, trên má đã lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng. Lẽ nào là côấy sao?
“Hey,tình yêu sét đánh hả?” Từ Di cất giọng nói một cách cường điệu. Nhân cơ hội nàyđể phá đám. Đó mới là mục đích chính của cô ngày hôm nay. Mọi việc diễn rathuận lợi hơn cả dự tính. Thực ra hôm nay cô chỉ muốn biết Chuột Mickey của ônggià là thần thánh ở phương nào, rồi mới thực hiện bước tiếp theo, nào ngờ kếhoạch diễn ra nhanh như vậy.
Vừanghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Đây gọi là một ngày đẹp trời, thời tiếtthuận lợi, nếu có một cơn gió đông có lẽ mọi thứ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn!
Nghenhững lời nói của Từ Di, Tần Ca mới cảm thấy mình đang thất lễ với cô gái ngồingay trước mặt. Anh liền thay đổi cách nhìn, hơi có chút xấu hổ, giải thích:“Người bị cận nhìn ai cũng đều như vậy.”
Hứa AnLy cũng bị hai người kia trêu cho khiến cô cũng phải ngượng ngùng.
“Quyếtđịnh đi Bắc Kinh để trở thành “Bắc Phiêu” hay là ở lại Thanh Đảo?” Từ Di ra vẻquan tâm hỏi Tần Ca.
“Muốnđi Bắc Kinh.”
“Đi đi,đi đi, em một vạn lần tán thành, đến khi anh thành đạt, đừng quên lão Từ nàyđược rồi. Khi đó, anh phải mời em ăn một bữa thịt dê nhúng, thịt bò, thịt chóvà nhiều món nữa là em thỏa mãn rồi, như thế mới gọi là không quên bạn cũ.”
“Đừngnói những câu đáng thương như vậy được không? Lão Từ của chúng ta đâu đến mứcrẻ mạt như vậy, anh sẽ mời em cả một bàn tiệc luôn.”
“Chỉbiết mời em ấy, còn quên mất em đang ở chín tầng mây rồi à?! Có mắt mà khôngtròng!” Thẩm Anh Xuân nói giọng oán trách.
“Anh ấymà dám?” Từ Di khua khua quả đấm dường như đang muốn chứng minh cho anh tathấy: “Không những phải mời chị, kể cả Hứa An Ly cũng không được bỏ sót!”
Lúc nàyTần Ca mới biết, cô gái ngồi đối diện với mình tên là Hứa An Ly. Tuy nhiên, từtrước đến nay anh chưa từng gặp. Nhìn khuôn mặt như một thiên sứ đó cũng đủbiết cô ấy là sinh viên năm thứ nhất. Đưa ánh mắt nhìn sang phía Từ Di, ý củaTần Ca rõ ràng là muốn hỏi Hứa An Ly là người cùng quê hay là người thân cô ta?Đều không phải! Là… là bạn. Không! Không! Coi cô ấy là bạn thì có gì khác vớiviệc dê và sói coi nhau như bạn? Dê và sói có bao giờ thực sự coi nhau là bạnkhông?
“Cô bạnnhỏ năm thứ nhất, Hứa An Ly.” Cách xưng hô của Từ Di thay đổi một cách nhanhchóng.
“Đạithánh của tình yêu! Mới gặp mặt lần đầu mà anh đã không muốn rời cô ấy rồi à?Cứ cẩn thận, em không tha thứ cho anh đâu.” Im lặng một lúc, cô lại nói tiếp:“Dù sao, cũng dễ hiểu thôi, anh hùng còn khó qua ải mỹ nhân, huống hồ là tiểumỹ nhân đây lại như hoa như ngọc.”
“Địnhlàm bà mối hả?” Tần Ca phản kích lại.
Hứa AnLy xấu hổ đỏ hết cả mặt, nhưng cũng chỉ dám nhìn hai đại tỷ trêu chọc anh chàngngồi ngay trước mặt.
Khôngdám chêm vào đến nửa câu, mà cũng chẳng biết nên nói gì. Từ trong câu chuyệncủa họ, Hứa An Ly cảm thấy, họ là những người bạn tốt của nhau, không dè dặt,trói buộc. Tình bạn thân thiết giữa ba người khiến Hứa An Ly cũng cảm thấy hơicó chút ghen tị và ái mộ.
May mắnthay, cô đã trở thành bạn của chị Thẩm, giờ tự nhiên lại quen biết thêm với TừDi, như vậy đàn anh họ Tần ngồi ngay trước mặt đây đương nhiên cũng sẽ trởthành bạn tốt của cô.
Trườngđại học thật sự là một thế giới khác biệt hoàn toàn so với trường trung học. Ítnhất, Hứa An Ly cũng cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ và sự tươi mới của thếgiới. Hóa ra, giữa con người với con người, đều có thể trở nên thân thiết vớinhau như thế này, cùng nhau chia sẻ vui buồn, cùng nhau trải qua tuổi trẻ đầynhiệt huyết, cố gắng và cùng chung lý tưởng.
Thếgiới này ngày càng rộng lớn hơn. Nghĩ vậy, con tim buồn bã của Hứa An Ly cũngvui vẻ lên nhiều.
Hứa AnLy bằng lòng gia nhập vào thế giới của họ, cô bằng lòng trở thành bạn tốt củahọ.
“AnhTần… Rất vui vì được quen biết anh. Sau này, mong anh giúp đỡ nhiều.” Hứa An Lynói một cách khiêm tốn.
“Này,lão Tần, trước mặt mỹ nhân anh đừng có giả bộ phong độ để gây sự chú ý với côấy nữa.” Từ Di vừa nhìn Tần Ca vừa nói.
ThẩmAnh Xuân có vẻ đang suy tư.
Ánh mắtTần Ca lướt nhìn nghi hoặc, anh im lặng nhìn vào mắt Thẩm Anh Xuân. Từ Di kéocánh tay của anh, châm chọc anh chưa từng nhìn thấy gái đẹp. Bốn người họ ngồiăn uống với nhau, nói cười vui vẻ. Từ Di vốn dĩ không phải kiểu người hay nói,nhưng hôm nay cô ả “vừa khai vị lại vừa khai tâm”. Hứa An Ly cảm thấy, vào đạihọc người nào cũng trở nên lưu manh như vậy. Hồi còn trung học, những kiểu đùanhư thế này chỉ có bạn thân với nhau mới có thể nói ra. Từ buổi tối hôm qua chotới hôm nay, tại ngôi trường này, cô đã được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy baonhiêu đôi nam nữ công khai dựa lưng kề vai với nhau, tự nhiên như không có ai,lại còn có đôi đứng hôn nhau dưới một gốc cây nữa chứ. Đúng là làm bại hoạithuần phong mỹ tục.
Tần Cadường như nhận ra được những cảm nhận lạ kỳ trong đôi mắt của Hứa An Ly, anhnói đùa rằng cô mới từ “xã hội cũ tàn ác” tới nên thấy cái gì cũng mới lạ.
ThẩmAnh Xuân liếc rất nhanh Từ Di một cái, sau đó đứng dậy quay người rút lui. TừDi cũng vậy, trước khi cáo lui, mặt đầy vẻ tươi tỉnh đắc ý, không quên nói vớimột câu hàm ý sâu xa: “Hai người cứ nói chuyện tự nhiên để hiểu nhau hơn nha.”
ThẩmAnh Xuân và Từ Di ra khỏi nhà ăn. Từ Di dường như phát hiện ra bí mật gì đó vộinói: “Này, chị xem hai người họ, không khéo lại thành đôi thật đấy, đây gọi làông trời có mắt.”
ThẩmAnh Xuân thở dài một tiếng, trong lòng rối như tơ vò. Liệu Hứa An Ly có rút luikhông làm phức tạp mối quan hệ giữa ba người họ nữa không? Hay trong lòng cô ấyvẫn chỉ có Đường Lý Dục…
Tối nàocũng vậy, Thẩm Anh Xuân đều cùng Đường Lý Dục đi ăn ở nhà ăn của trường. Đây làthời gian mà Đường Lý Dục thấy thoải mái nhất trong ngày. Để đảm bảo dinhdưỡng, giúp anh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, ngày nào Thẩm Anh Xuân cũng đưaanh đến “Vườn hồng” ăn cơm. Nhà ăn này giống như nhà hàng, mỗi bữa ăn khoảnghai mươi tệ, đương nhiên là Thẩm Anh Xuân trả tiền.
Mọingười trong ký túc đều ao ước được như Đường Lý Dục, còn nhờ anh tìm cho mỗianh em một nhạc phụ có khả năng tài chính như vậy! Không là triệu phú thì cũngphải là cô gái xinh đẹp như Chương Tử Di!
“Đạica, thêm nửa năm nữa mà không tìm được, chúng ta sẽ lên mạng tự tìm. Đến lúcđó, đừng trách chúng tôi phụ tình.”
ĐườngLý Dục cười đến nỗi thiếu chút nữa là phun hết cả đồ ăn từ trong miệng.
Chỉ cònmấy hôm nữa là Đường Lý Dục kết thúc công việc, các chương đã được gửi đi vàđều nhận được phản hồi rất tốt. Giờ anh chỉ phải sửa lại chương cuối cùng.
ThẩmAnh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nơi khóe miệng của cô nở một nụ cười dịudàng, nhưng lại phảng phất một chút trầm cảm. Đường Lý Dục viết mệt rồi, đứngdậy khỏi máy tính, nhoài người bò trên vai của cô giống như một con mèo, nói:“Mệt thật đấy! Hoa hết cả mắt rồi.”
ThẩmAnh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ, nên không nghe thấy Đường Lý Dục đangnói chuyện với cô.
“Này,em nhớ anh quá rồi hay sao thế?” Thấy Thẩm Anh Xuân không thèm quan tâm đếnmình, Đường Lý Dục đưa tay ra nhẹ nhàng véo cằm của cô.
Giậtmình, Thẩm Anh Xuân quay đầu lại, cố gắng chớp chớp mắt, cười miễn cưỡng. ĐườngLý Dục cũng nhìn cô, ngạc nhiên đến giật mình!
“Cóphải…” Đường Lý Dục nhìn thấy mí mắt của cô sưng đỏ. Khó khăn lắm anh mới kìmhãm được điều đang định nói. Đường Lý Dục thay đổi chủ đề: “Mấy hôm nay mệtthật đấy, nhìn em cứ như là già hơn mười mấy tuổi ấy.”
ThẩmAnh Xuân vội vàng nhìn đi hướng khác. Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấynội tâm của mình. Bây giờ chưa phải là lúc mình ra tay, thời cơ thích hợp nhấtchưa tới. Vì thế, Thẩm Anh Xuân cố gắng kiềm chế biểu hiện không vui tronglòng, vờ như không biết gì cả. Đóng kịch kiểu này thật là mệt mỏi. Phải nói dốilà tối hôm qua chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã cãi nhau với Dương Như Tuyết,cô ấm ức khóc cả đêm đến mức mắt mới bị sưng đỏ lên.
Đáng lẽra, tâm trạng của Đường Lý Dục rất vui, viết bản thảo xong một cách trôi chảy.Nhưng đến giờ phút này, anh nhận ra kiểu giải thích của Thẩm Anh Xuân có vẻ hơimiễn cưỡng. Một thứ linh cảm mập mờ bỗng biến thành cảm giác lo lắng, bất annhư thể sắp có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Đây không phải là lần đầutiên anh có cảm giác như vậy. Phải có đến n lần rồi, mà n lần ấy, đều do nhữngcuộc điện thoại gọi từ nước ngoài về, cô mâu thuẫn với mẹ chỉ vì chuyện tìnhyêu. Mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân đều kiên quyết làm theo những gì mà mình đãchọn.
Đến nămthứ tư, việc đi du học sau tốt nghiệp và chuyện tình yêu đều đã lên kế hoạch.Vì tình yêu mà từ bỏ tương lai? Hay vì tương lai mà từ bỏ tình yêu? Hầu hết mọingười không ngần ngại lựa chọn theo cách thứ hai. Thẩm Anh Xuân liệu có làngoại lệ?
Cứ nghĩđến chuyện này, tâm trạng đang tốt của Đường Lý Dục lập tức lại chùng xuống.Cùng với kì thi tốt nghiệp sắp đến, thứ tâm trạng này cũng ngày một nặng nềhơn. Không cần phải đoán mò, nhất định là mẹ của Thẩm Anh Xuân sẽ bắt cô ấy trởvề Mỹ, để cô phải rời xa kẻ nghèo hèn như anh!
Cũngchỉ vì anh, mà cô đã phải cãi nhau với mẹ để rồi khóc sưng húp cả mắt. Đâykhông phải là lần đầu.
ĐườngLý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân mà cảm thấy áy náy, day dứt vô cùng. Bây giờ Đường LýDục có nói gì đi nữa thì cũng vô nghĩa, bởi anh sẽ phải đón nhận tình yêu màanh không hề biết trước tương lai của nó sẽ ra sao. Nhưng anh vẫn kìm nén, anủi nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, ngay cả nếumột ngày tan vỡ anh cũng không hối hận. Tối nay đi ngủ sớm đi? Luận văn em chưachuẩn bị xong phải không? Đừng coi thường sức khỏe của mình như vậy!”
ĐườngLý Dục nhẹ nhàng lắc lắc đôi vai của Thẩm Anh Xuân. Anh cố quay mặt đi, khôngmuốn Thẩm Anh Xuân phát hiện ra nỗi buồn trên nét mặt của anh.
“Dục!”Im lặng hồi lâu, Thẩm Anh Xuân thì thầm gọi anh, âm thanh thì thầm ấy nhẹ nhànggiống như khói bụi, nhưng Đường Lý Dục lại nghe sao như sấm đánh ngang tai.Thẩm Anh Xuân nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt cô phút chốc lóe lên một nỗibuồn, giọt nước nơi khóe mắt rơi xuống nhẹ nhàng dường như chỉ là ảo tưởng.
ĐườngLý Dục đưa tay ra vuốt ve mái tóc của cô, chầm chậm, nhẹ nhàng.
ThẩmAnh Xuân chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đường Lý Dục, ánh mắt ngấn lệ của côcàng khiến cho anh cảm thấy đau đớn và sợ hãi.
Nếu nhưkhông phải là – Sinh ly tử biệt.
Nếu nhưkhông phải là – Cuộc sống biến mất ngay trước mắt.
Nếu nhưkhông phải là – Xa nhau mãi mãi.
…
Thì làmsao Thẩm Anh Xuân lại có tâm trạng lưu luyến, không nỡ rời xa như vậy? Làm saoánh mắt ấy lại hiện lên nỗi đau buồn tuyệt vọng? Đôi mắt đen tuyền của cô, giờgiống như một hang tối khổng lồ, trống rỗng như vừa bị đánh mất linh hồn.
Trongphòng thật tĩnh mịch, tĩnh mịch đến nỗi hơi thở cũng im ắng lạ thường.
ĐườngLý Dục biết trước việc này sớm muộn cũng xảy ra, chỉ là không ngờ nó lại đếnnhanh và đột ngột như vậy. So với việc làm cho người mình yêu đau khổ, khôngbiết chọn đường nào, chi bằng tự mình nói. Anh không muốn làm khó Thẩm AnhXuân, đây là kết cục tốt đẹp nhất của hai người, kết cục mà Thượng Đế đã sắpđặt từ trước, cô và anh không phải là người quyết định.
ĐườngLý Dục không trách cứ Thẩm Anh Xuân. Dù gì họ cũng đã yêu thương nhau thựclòng, đã thực sự có nhau. Yêu nhau nhưng không nhất thiết phải giữ nhau đếncùng. Nếu như không còn giữ được nữa, hãy nên nói lời tạm biệt và cầu chúc chonhau được hạnh phúc, chỉ lưu lại những kỷ niệm ngọt ngào và đẹp đẽ ở nơi sâuthẳm nhất. Nếu một lúc nào đó nghĩ đến, anh sẽ nhớ lại những thứ tốt đẹp nhất,nhớ lại mùi hương cơ thể của cô, nhớ lại…
ĐườngLý Dục ôm lấy Thẩm Anh Xuân trong vô thức, anh ôm chặt cô trong vòng tay củamình. Vòng tay ấy khiến trái tim cô cũng như muốn cuộn tròn lại theo cơ thể. Vòngtay siết chặt như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong cơ thể của mình.
Đúngvậy, khắc sâu hình bóng cô vào trong cơ thể của mình. Như vậy, cô ấy sẽ khôngthể rời xa anh được nữa, cho dù có rời xa, thì linh hồn của cô ấy vẫn sẽ nằm ởtrong cơ thể của anh, mãi mãi ở bên anh.
Anh đặtbàn tay lên khuôn mặt của cô, những ngón tay sao lạnh buốt, lạnh đến nỗi khiếntoàn thân cô run rẩy.
ThẩmAnh Xuân nhìn chằm chằm vào Đường Lý Dục, dường như muốn hỏi: Dục, vì sao vậy?Vì sao tay anh lạnh như vậy?
Tronglúc tinh thần của Thẩm Anh Xuân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Đường Lý Dục độtnhiên đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, suýt chút nữa làm cô ngã. Cô nhìn anhmột cách kinh ngạc, nhìn dáng vẻ nho nhã, dịu dàng của anh bỗng chốc trở nênlạnh lùng, lạnh như băng tuyết.
Tuyếtrơi dày đặc. Những hạt tuyết bay tới tấp trong đôi mắt, trong suy nghĩ của anh.Nó che lấp đi tất cả những gì cô đã có. Ngạc nhiên, cô không còn nhận ra anh.Anh thu lại sự ấm áp, dịu dàng trước đây. Trước mắt cô giờ là một Đường Lý Dụclạnh lùng và xa lạ, một Đường Lý Dục đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó chịu…
Lẽ nàoanh ấy đã gặp Hứa An Ly? Lẽ nào anh ấy đúng là bạn trai của Hứa An Ly?
“Chúngta… chia tay… đi.” Âm thanh yếu ớt, nhẹ nhàng, như thể không có lực. Nhưng vớiThẩm Anh Xuân mà nói, nó chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang!
Khôngkhí trong phòng im lặng như chết. Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt, thầnsắc nhợt nhạt, những giọt nước mắt đang cố kìm hãm như muốn cuộn trào trở lại.Cô không muốn để Đường Lý Dục nhìn thấy bộ dạng bất lực và yếu đuối của mìnhlúc này. Không muốn anh nhìn thấy sự thất bại và đau khổ đến phát điên củamình. Cô là con người tao nhã, cao quý, kiên cường. Cười mà bước qua.
Một hồilâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt ra, cố gắng kìm nén sự hận thù từ trong đôi mắt.
Chiatay? Hừm! Chia tay! Anh muốn chia tay là chia tay sao? Anh nói chia tay là chiatay được sao? Đường Lý Dục có thể chia tay, nhưng em viện vào cớ gì để chia tayvới anh trong lúc đang hạnh phúc như thế này? Để giúp anh thực hiện điều anhmong muốn? Thẩm Anh Xuân tôi không có được thì anh cũng đừng có mơ! Nghĩ vậynhưng câu nói cô buột ra khỏi miệng lại là: “Vì sao?”
Khi hỏicâu này, Thẩm Anh Xuân thực sự rất bình tĩnh, mỉm cười, giống như hỏi một việckhông hề liên quan tới mình.
“Đây làkết cục tốt nhất của chúng ta, cảm ơn em đã yêu anh.” Nói xong, Đường Lý Dụcđứng đờ người ở cửa sổ, giống như một pho tượng, bất động. Trái tim của anh,như thể đã chết từ lâu, như thể chưa bao giờ được yêu.
Khôngbiết bên ngoài, bầu trời đã trở nên âm u tự lúc nào. Áp suất không khí thấp,trời đổ mưa. Những giọt mưa rơi tí tách, tí tách, vang vọng lại một cách cónhịp điệu.
Tìnhyêu là một thứ đồ quý giá! Giống như ngọc bích, nên phải dùng những lời nóinâng niu, cử chỉ nhẹ nhàng. Nếu dùng bằng những lời nói sắc như dao cứa, sẽ làmcho viên ngọc bị trầy xước, có muốn xóa vết xước, thì cũng chẳng thể xóa điđược.
ThẩmAnh Xuân nhìn người mà cô thương yêu nhất đang dùng thứ vũ khí sắc bén bằng lờinói, làm tổn thương tình yêu mà khó khăn lắm cô mới vun đắp để có được. Nhưngcô cũng trở nên bất lực, chẳng thể làm được gì. Lúc này, trái tim của Thẩm AnhXuân giống như tầng ô zôn trong khí quyển đang bị cacbon đioxit phá hủy ngàycàng rộng hơn. Cô cần một thứ gì đó có thể lấp đầy vào những khoảng trống vôhạn này. Chỉ như vậy, cô mới không còn cảm thấy khoảng cách đang nhấn chìm mìnhvào hư không. Mà thứ đồ này, chính là tình yêu của Đường Lý Dục. Nhưng giờ đây,tự anh đã lấy đi tình yêu ấy.
Nhìnanh đứng lặng im, Thẩm Anh Xuân chỉ có thể cố gắng làm cho lời nói của mìnhbình tĩnh trở lại: “Xin anh hãy cho em một lời giải thích!”
“Xemnhư chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chưa từng yêu em, anh không được như nhữnggì em đã nói. Anh đã yêu người khác, anh không bỏ cô ấy được, vì thế Thẩm AnhXuân… chúng ta… chia tay đi.” Một hồi lâu sau, lời nói của Đường Lý Dục vẫn còndao động trong không khí, yếu ớt truyền lại. Từ phía sau lưng, cô không thểnhìn rõ được những biểu hiện trên khuôn mặt của anh, chỉ thấy một hình bóng lờmờ. Không khí trong phòng thật tĩnh mịch.
Títách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
ThẩmAnh Xuân vẫn luôn nghĩ rằng, con mắt trí tuệ của mình có thể nhìn xuyên suốtlinh hồn của Đường Lý Dục. Mà cô cũng luôn nghĩ, cô đã thực sự nhìn thấy linhhồn của anh. Trong khi đó, thực tế từ trước đến giờ, cô không hề hiểu gì về conngười anh cả. Những cử chỉ nhẹ nhàng, uyển chuyển lúc trước là anh với cô sao?Có đúng là anh làm cho cô không?
Giờ anhlại nói anh đã yêu một người con gái khác, anh không thể rời xa “người khác” đóđược. Cho dù có như vậy đi chăng nữa, thì tại sao anh vẫn làm phiền cô? Vì saolại là người đầu tiên lấy đi thứ quý giá nhất của cô? Vì sao vẫn cùng cô lâudài như trời đất?
“Em đãcố gắng hết sức, anh vẫn không yêu em.” Lời nói của Thẩm Anh Xuân cảm giác nhưchỉ cần chạm nhẹ cũng làm tổn thương.
“Đúng!”Không một chút do dự, câu trả lời nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến cho Thẩm AnhXuân chẳng biết phải làm sao.
ĐườngLý Dục cứ như một người sống thực vật đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với ThẩmAnh Xuân.
Nếu nhưlúc này, anh có thể quay đầu lại. Nếu như lúc này, anh nhìn vào đôi mắt củaThẩm Anh Xuân, nhìn thấy sự đau khổ từ trong sâu thẳm trái tim cô. Nỗi đau ấynhư một loại tế bào đang lan vào cơ thể, làm cho cô đau đớn, thứ đau đớn mà côchưa bao giờ nếm trải.
Títách, tí tách. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ càng khiến cho không khí tĩnhmịch ở trong phòng thêm kì dị và bất an.
Từnggiọt nước nơi khóe mắt rơi xuống không ngừng. Thẩm Anh Xuân vẫn luôn cho rằng,trên thế gian này cô là người thông minh, tri thức nhất, cuối cùng cô lại làmột con ngốc trong tình yêu!
“Tại emluôn ép buộc anh yêu em phải không?” Thẩm Anh Xuân nói trong tự ti.
Khôngđợi anh phải trả lời, cô vẫn tiếp tục nói: “Anh đã có người con gái khác, vìsao không nói cho em biết? Rõ ràng là anh…” Cô nấc nghẹn đến nỗi không nói ralời.
“Em trảlại tự do cho anh…”
ĐườngLý Dục quay người lại, ngơ ngác, không hiểu được biểu cảm và ánh mắt của ThẩmAnh Xuân.
Cho anhtự do ư? Anh đâu có cần tự do, cái anh cần là tình yêu. Nhưng giờ đây, với tìnhyêu này, anh muốn cũng chẳng thể được. Không! Là anh cho cô được tự do, lẽ nàokhông được sao?
Khi mớibước vào năm thứ tư, tâm trạng của ai cũng như đang ở thời chiến tranh loạnlạc. Công việc là điều quan trọng hơn cả. Đường Lý Dục gọi đó là hội chứngtrước khi tốt nghiệp, gần như ai cũng ít nhiều đều mắc phải chứng bệnh này. Cónhững đôi uyên ương do không cùng chí hướng, mỗi người muốn đi tới một thànhphố khác nhau, điều kiện kinh tế gia đình và yêu cầu khác nhau, nên cứ gặp nhaulại cãi cọ, cãi nhau đến nỗi lòng dạ phải rối bời. Có những người nhìn bề ngoàicó vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra cũng chẳng tốt chút nào, cả ngàychỉ toàn tính chuyện thiệt hơn.
Sau bốnnăm, tình yêu phong hoa tuyết nguyệt giờ đã đến hồi kết thúc, liệu còn lại baonhiêu đôi sẽ đi được đến cùng? Trong ngày tốt nghiệp, chúng ta đều rơi vào tìnhtrạng thất tình, đó là điều không tránh khỏi.
Khôngphải Đường Lý Dục chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa anh và Thẩm Anh Xuân, huốnghồ cha mẹ của cô vốn dĩ không đồng ý cho cô và anh yêu nhau. Nước Mỹ, nước Mỹ!Anh ghét đến xương tủy cái nước Mỹ ấy. Cô phải đi nước ngoài, đến nước Mỹ củacô, còn anh phải ở lại cái thành phố mà anh và cô đã gắn bó trong suốt bốn nămqua, bắt đầu một cuộc sống mới. Tình yêu này, sẽ bị Thái Bình Dương rộng lớnmênh mông ngăn cách. Vì vậy, Thẩm Anh Xuân của hôm nay, biểu hiện cảm xúc củacô, lời nói của cô, mặc dù không nói rõ ra, nhưng anh cũng có thể hiểu rốt cuộccô cũng không thể làm trái lời cha mẹ mình.
Lập trườngvững vàng của cô trước đây đã không còn nữa. Rốt cuộc cô đã không trở thànhngoại lệ. Tình yêu vĩ đại đã bị quyền lực, tiền bạc, tất cả những cái gọi làhạnh phúc của con người đánh bại. Nhưng thực tế thứ hạnh phúc này chẳng khácnào những đám bụi nhìn thấy phía sau mà không bao giờ theo kịp.
“Vì saoanh… không yêu em… giống như em yêu anh?” Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôimắt, trong ngực một cảm giác nhói đau.
ĐườngLý Dục chầm chậm đi lại, chầm chậm đưa tay ra. Chầm chậm nửa muốn sát lại, nửamuốn rời xa. Anh vừa muốn dùng lực để ôm chặt lấy cô, nhưng rồi lại sợ như thếsẽ làm cô vỡ tan ra mất. Từ trong đôi mắt của Thẩm Anh Xuân, những giọt nướctrong suốt như pha lê đang rơi xuống đôi môi hơi nhợt nhạt của Đường Lý Dục.
Trongphòng tĩnh mịch như không có một âm thanh nào, cuối cùng anh run rẩy đưa tayra, gắng hết sức ôm chặt lấy cô. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng. Từ nay về sau,cô sẽ thuộc về một người đàn ông tên John ở nước Mỹ…
Rấtlâu, Thẩm Anh Xuân nhắm chặt đôi mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi. Trong vòng taycủa Đường Lý Dục, mềm mại, lặng im. Một giây sau, cô muốn mang anh trả lại… Trảlại…
Ngay cảkhi nói lời chia tay, nhưng cũng phải chào cảm ơn một cách hoàn hảo như đangdiễn xuất cho mọi người xem. Tất cả đã kết thúc. Nhưng Thẩm Anh Xuân vẫn đợichờ Đường Lý Dục nói một lời yêu cô, rất yêu, rất yêu, đợi anh nói cho cô biết,cô là cả thế giới của anh. Dù cho đó là những lời giả dối, thì cô vẫn muốnnghe. Đúng là cô gái ngốc!
Títách, tí tách. Tí tách, tí tách. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng va vào cửa sổ. Ngoàitrời, sương mù và mưa giăng kín khiến căn phòng trở nên tối đi rất nhiều. Nhữngchiếc lá đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong mưa.
Khôngbiết trong bao lâu, Thẩm Anh Xuân mới mở mắt trong vô thức như không hay biếtchuyện gì vừa xảy ra. Cô chỉ thấy Đường Lý Dục đang nhìn cô, đắm đuối, ánh nhìnnhư sinh ly tử biệt.
Ngoàitiếng mưa rơi va vào cửa sổ, tất cả đều rất yên tĩnh. Trong phòng, chỉ có cô vàanh.
“Cònnhớ không?” Đường Lý Dục nói như nhắc nhở.
“Gìcơ?”
“Em đãtừng nói trên cơ thể em, đâu đâu cũng có nụ hôn của anh. Như vậy sau khi hônxong, từ môi, da thịt, đến tóc, từ cơ thể cho đến linh hồn em đều là của anhrồi.”
“Vìthế, em không thể chúc anh hạnh phúc!”
“Nhưnganh sẽ chúc em hạnh phúc! Chúc em và John mãi mãi được hạnh phúc!” Nói xong,Đường Lý Dục đặt một nụ hôn lên trán của Thẩm Anh Xuân. Anh ôm chặt lấy cô. Cáiôm như muốn làm cô tan chảy, cái ôm nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta tan vỡtrái tim!
Bênngoài cửa sổ mưa vẫn rơi. Trong mưa, bỗng có một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuốngkhông một tiếng động, cô độc lắc lư trong gió…
Cơ thểcủa hai người dán chặt vào nhau đến một khoảng cách nhỏ cũng không có. Như bìnhthường, linh hồn của cô sẽ quấn vào linh hồn của anh. Nhưng trong lúc này, côlại phát hiện ra rằng, linh hồn của cô giống như một thể khí dư thừa được thởra từ phổi đang dần rời xa chính cô, cô cố gắng níu kéo, nhưng trong tay vẫnchỉ là khoảng trống.
Anhchính là thể khí mà cô thở ra đó sao? Hay cô mới là thể khí mà anh thở ra?
“AnhXuân, chúng ta chia tay đi, từ trước tới giờ anh chưa từng yêu em…”