Đàn ông mãi mãi là người vô tội, con gáimãi mãi là người phải chịu đau khổ. Đây là định lý chia tay trong tình yêu, dùcho bạn có chấp nhận hay không, thời buổi này phần lớn là như vậy.
Vui quáhóa buồn, bốn chữ này, chẳng khác nào tâm trạng của Thẩm Anh Xuân trong buổitối hôm nay, quá là phù hợp. Nhưng vì sao lại như vậy?
Nếukhông vui thì có buồn không? Thượng Đế cũng thật là biết đùa, đùa đến mức làmcho bạn phải dở khóc dở cười, vừa yêu vừa hận. Có lẽ, đây là vui quá hóa buồnthật!
Conngười không thể đùa được với số mệnh, số mệnh không thể đùa được với Thượng Đế.
Tòa nhàsố ba ở Thiên Thần Viên là ký túc xá nữ. Căn phòng bốn người, nhưng đêm nào cóba người ở trong ký túc là cũng đáng ngạc nhiên lắm rồi.
Sangnăm thứ tư, tình yêu mịt mù, tương lai cũng không thể nào đoán trước được, thựctế chẳng có gì lạc quan. Tâm trạng của mọi người đều bất an, ai biết được maisau số mệnh của mình sẽ đi trên con đường nào? Thành phố nào? Ai sẽ chờ đợimình ở phía trước?
Khi lãonhị Dương Như Tuyết còn học năm thứ hai, cô làm người mẫu và quen biết mộtngười họa sĩ. Vốn dĩ cô ta không có cảm tình với mấy người họa sĩ này. Hơn nữa,trong năm học thứ nhất, có lần cô đã tuyên bố sẽ không bao giờ chọn những ngườilàm nghệ thuật để yêu. Cô không thích phong cách kỳ dị của họ.
Mái tócdài, tướng mạo lôi thôi, dáng vẻ thì lúc nào cũng phóng khoáng, tự cho mình lànhững vị cứu tinh duy nhất của thế giới. Có một câu nói rất hay là: “Thiếu gìcó đấy”. Mô phỏng theo câu nói này là: “Ghét của nào trời trao cho của ấy.”
Cái tayhọa sĩ này tên là Lý Đại Hải, yêu cô người mẫu của ông ta đến phát rồ, đó chínhlà Dương Như Tuyết của khu Thiên Thần Tam Viên. Dương Như Tuyết giống kiểungười Trung Quốc thời kháng chiến chống Nhật, cũng thề sống chết không đội trờichung với gã này, kiên quyết bảo vệ lời thề trong tình yêu của mình. Dù cho saunày không có ai theo đuổi, thì cũng không bao giờ cô lấy tay Lý Đại Hải làmchồng. Cô quyết xin thôi việc, thay số điện thoại. Chưa đến giờ tắt đèn, côquyết không về phòng, dù mọi người trong ký túc có nói rằng ông ta không ở đó.Thật tàn nhẫn! Thật dứt khoát!
Nhưngtay họa sĩ Lý Đại Hải vẫn quả quyết rằng: “Tiểu Dương là của tôi!”
DươngNhư Tuyết có chiến đấu đến cùng thì gã cũng không hề nản lòng, biết trên núi cóhổ dữ mà vẫn lên núi! Sau nửa năm, đúng như những gì Lý Đại Hải đã nói, TiểuDương đã là của ông ta.
Trướcmặt tất cả chị em trong ký túc, ông ta đã hôn Dương Như Tuyết. Dương Như Tuyếthạnh phúc ngã trong vòng tay của ông ta. Lý Đại Hải vừa rời khỏi, chị em trongký túc đã mắng cô là kẻ phản bội.
DươngNhư Tuyết thú nhận về bí mật cô đã bị ông ta bắt như thế nào: Trong ngày sinhnhật của cô, ông ta đã tặng cô một căn nhà ở gần bờ biển rộng một trăm métvuông, giấy chứng nhận tài sản đặc biệt được trao đến tận tay và nó đứng têncô.
Trờiơi, hơn ba triệu nhân dân tệ!
“Tìnhyêu vĩ đại giờ đã phải chịu thua trước tiền bạc.”
“Khôngcó tiền, ăn bánh bao để có được tình yêu sao? Liệu cà phê có thể thay cho nướclọc không? Có áo lụa tơ tằm để mặc không?” Dương Như Tuyết đã thay đổi một trămtám mươi độ, nỗ lực chống lại những gièm pha kịch kiệt của mọi người! Nhưngchính cô cũng không hay biết, những bao biện bảo vệ đồng tiền đến cùng của côthực chất vẫn chính là tình yêu.
“Ông tabằng tuổi chú của cậu, cậu thực lòng muốn kết hôn với người đó hay là chỉ chơibời thôi?”
“Khôngbiết.”
“Ông tachưa có vợ sao?”
“Đanglàm thủ tục ly hôn.”
“Vìcậu?”
“Cứ cholà như vậy đi.”
“Thếcòn bao lâu nữa thì được cục Dân chính đóng dấu?”
…
Khôngcó ai biết, mối tình này được đón nhận hay sẽ bị vứt đi như rác rưởi. Là haingười họ thật lòng đến với nhau, hay nó chỉ mà một trò chơi, một giấc mơ? Khôngai đoán trước được điều gì, mối tình này là vui hay là buồn?
Tất cảchị em nhìn nhau, thật không hiểu nổi tình yêu, cũng không hiểu chính mình.Đường đường vẫn ghét, thề đến chết cũng không yêu người ta, nay lại thay đổithề có chết cũng không rời xa người đó!
Chỉ cóTiểu Dương là vẫn khẳng định rằng nếu người đó không phải là của bạn, có muốngiành giật thì cũng chẳng giành giật được. Thế nên, nó mới có nghĩa đã là củabạn, bạn không muốn cũng phải nhận.
Đây làcô gái còn ít tuổi không am hiểu sự đời. Nhưng nói đi nói lại, nếu chưa trảiqua vui buồn của tuổi trẻ, thì làm sao có thể tạo ra kỳ tích? Giống như pháohoa, chỉ rực rỡ trong nháy mắt, rồi lại từ từ rơi vào bóng tối vô tận. Đây làgiá trị của việc đánh đổi!
Sau nămhọc thứ tư, Tiểu Dương rất ít khi quay về ký túc, cũng rất ít khi nhìn thấybóng dáng của cô ả trên giảng đường. Cô đang đắm say trong tình yêu cùng vớitay họa sĩ, như keo sơn. Cô coi sống chung như là một việc hiển nhiên.
Lão tamTừ Di chưa từng yêu ai bao giờ. Trong ký túc xá, cô là người duy nhất còn đơnthân. Là một cô gái trầm tính ít nói, học giỏi, không nói thì thôi, nhưng mộtkhi đã nói thì chẳng khác nào một nhà triết học đang giảng giải.
Lão tứLâm Nhã Nam đang làm quen trên mạng với một anh bạn ở Bắc Kinh, có vẻ khí thế củahọ đang sục sôi ngất trời rồi. Mọi người đều khuyên cô, cẩn thận kẻo rơi vàohang sói. Lão tứ nói chỉ là bạn trên mạng.
“Bạntrên mạng mà thôi. Em không phải là người chỉ cần cho một túi đậu là hẹn hò vớingười ta, em không ngây thơ như mọi người nghĩ đâu.”
Lão đạiThẩm Anh Xuân nhếch mép cười cô: “Em đừng có mạnh mồm, cho một túi đậu rồi trởthành người yêu của người ta, không phải em thì là ai?”
Lão tứbĩu môi: “Em không giống như chị, John có điểm nào không tốt chứ? Cũng được coilà tầng lớp trung lưu ở Mỹ, hơn hẳn mấy tỷ phú của Trung Quốc. Anh Đường Lý Dụckhiến chị bị mê hoặc sao chị không nói? Xem ra, chị cũng không an toàn lắm đâu.Sao lại đi nói người khác chứ, chị cứ lo cho chị trước đi.”
“LâmNhãNamcó khuôn mặt nhìn giống như một cô gái nhỏ ngây thơ, nhưng từ lâu cô tađã nhìn thấu tâm can đám đàn ông trên thế gian này rồi. Nếu nói đến chuyện đánhmất bản thân thì chỉ có đám đàn ông cam tâm tình nguyện đánh mất bản thân mìnhvì cô ta thôi.” Từ Di đứng bên cạnh nói xen vào.
“Chịhai đúng là có mắt nhìn người.” Lâm Nhã Nam vừa nói vừa chát trên máy tính xáchtay, vừa giơ ngón tay cái lên.
Kỳ nghỉQuốc khánh năm thứ ba, Lâm Nhã Nam đột nhiên tuyên bố với mọi người, cô đi BắcKinh.
ThẩmAnh Xuân cười cười nói, dê chuẩn bị vào hang sói.
Lâm NhãNam hoàn toàn đã bị si mê. Cô không quan tâm anh ta có phải là một con thúhoang dã hay không, nhưng cô vẫn sẽ quyết định đi Bắc Kinh. Đêm trước vừa ranhà ga xe lửa, bốn chị em trong ký túc xá đều lo cho Lâm Nhã Nam, chỉ sợ côkhông cẩn thận rồi lại rơi vào hang sói, đến lúc đó muốn chạy thoát thân cũngmuộn rồi. Vẫn còn may, Thẩm Anh Xuân đã gọi điện trước cho một người bạn họ Lýhọc ở đại học Bắc Kinh. Lão Lý đã nhận lời giúp, nếu em Lâm có chuyện gì, anhta sẽ mang đầu đến chịu tội với Thẩm Anh Xuân.
Lúc sắpđặt điện thoại xuống, lão Lý không quên hỏi với Thẩm Anh Xuân một câu: “Trướckhi đến sáu mươi tuổi, tôi còn cơ hội gì không?”
Tất cảmọi người, trong đó có Thẩm Anh Xuân đều bị lão Lý trêu cho cười ngật ngưỡng.
ThẩmAnh Xuân là người bạn tốt nhất của lão Lý, nhưng bạn tốt thì không nhất định sẽtrở thành người yêu tốt nhất được, đây chính là điều khiến mọi người khó hiểunhất giữa bọn họ. Nếu nói về gia thế, thì lão Lý cũng thuộc tầng lớp trung lưu,bố anh ta là Viện trưởng Viện Thiết kế, mẹ là Thị trưởng của vùng đó, anh ta làcon một trong gia đình.
Nghenói, lúc còn học năm thứ nhất lão Lý đã chuẩn bị đi Anh. Lúc ấy lão Lý hy vọngThẩm Anh Xuân có thể cùng lão đi du học. Nhưng Thẩm Anh Xuân đương nhiên làkhông bao giờ cùng anh ta đi du học ở Anh rồi. Vì thế, lão Lý cũng không đi.Mỗi lần nghỉ hè hay những lúc rảnh rỗi, lão Lý lại từ Bắc Kinh bay đến ThanhĐảo.
Dù choThẩm Anh Xuân đã nói rõ ràng với anh ta rằng, cô đã dâng hiến cái quý giá nhấtcủa đời con gái cho Đường Lý Dục. Lão Lý vẫn nói với Thẩm Anh Xuân một câu rằngcậu và Đường Lý Dục không thể cùng nhau đi trên một con đường. Do đó, hai ngườisẽ không có kết cục gì đâu.
ThẩmAnh Xuân lại tự lý giải câu nói này là, vì không đạt được mục đích nên anh tacũng hy vọng người khác không được hạnh phúc. Đây là một mệnh đề của tình yêu,vì vậy cô cũng chẳng trách lão Lý làm gì. Nếu là cô chắc cô cũng sẽ như vậy.
ĐườngLý Dục là người đàn ông tốt hay lão Lý mới xứng đáng với Thẩm Anh Xuân, vấn đềnày đã mấy lần được đưa ra thảo luận, nhiều người lại ủng hộ lão Lý.
Anh talà một người đàn ông quá được. Thẩm Anh Xuân cũng cho là như vậy.
“Nếu cókiếp sau, hoặc là tôi có thể phân thân thành hai người, tôi sẽ chọn cả hai vàtôi sẽ sống cùng họ đến hết đời.” Đây là những lời mà Thẩm Anh Xuân không baogiờ dám nói với lão Lý, chỉ để suy nghĩ ấy trong lòng.
Hết bảyngày nghỉ lễ Quốc khánh.
Lâm NhãNam đã an toàn trở về ký túc xá số ba khu Thiên Thần Viên của Đại học B. Nhưngsau thời gian đó khoảng hai tháng, cô đã bị ốm, cả ngày bơ phờ, giống như quảcà tím bị gặp phải sương giá. Toàn thân ốm yếu, cô ngủ cả ngày. Cuối cùng làmệt mỏi rã rời, chán ăn, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, ghét mùi dầu mỡ. Mọingười thi nhau mang cho cô các loại thuốc “Viên dạ dày”, “Quỳ hoa vị khanglinh”, “Tam cửu vị thái”. Xem ra mọi người rất yêu thương cô.
Trongphòng, cô là người nhỏ tuổi nhất, chẳng thương cô thì thương ai? Cô là “đứatrẻ” trong ký túc này.
Chỉ cólão đại Thẩm Anh Xuân là bình tĩnh nhất, cười nói mọi người đừng quá lo lắng nhưthế, trời đã nóng mà còn mang than đến để thiêu chết người ta à?
Từ Diđột nhiên hiểu ra, miệng há hốc kinh ngạc.
“A?Không phải đã… rồi chứ?”
“Đã…?Đã cái gì?” Lâm Nhã Nam không hiểu vì sao chị ba Từ Di lại kinh ngạc như vậy.
TiểuDương cười bò trên giường. Cười đến nỗi đau hết cả bụng.
“Đúnglà có bệnh mới tìm đến bác sĩ, chân đau mà lại nói với người ta là bại não!”
“Haha…”
ThẩmAnh Xuân và Từ Di cũng cười ngật ngưỡng, duy chỉ có lão tứ Lâm Nhã Nam, chớpchớp mắt, ngây thơ nhìn ba người họ, chẳng hiểu gì.
“Này,chị phải nói thật, không được giấu, em không hiểu các chị đang làm trò gì.” Côlấy gối đánh lại, tỏ ý phản kháng.
Cái thếgiới này đúng là đen tối, đến lão tứ luôn là một đứa con ngoan trong vòng taycủa mẹ cũng làm những việc hư hỏng này, nếu là người khác chắc còn làm nhữngchuyện điên rồ hơn cả cô mất? Dù sao, thể loại phim X mọi người cũng đã xemkhông ít.
Tronglúc mọi người đang cười, lão tứ dường như nghĩ ra điều gì đó. Biết phải làm gìvới nỗi xấu hổ này, nghĩa là, Lâm Nhã Nam tôi, luôn là một cô gái ngoan mà lạibiết làm một việc đáng xấu hổ như vậy sao? Cô đứng thẳng lên nhìn vào mọingười: “Mọi người không tốt, đừng có kéo em xuống nước như vậy.” Khí phách anhhùng chỉ trụ được một phút, sau đó đã sụp đổ. Ngay lập tức, cô trở nên sợ hãi,nằm trên giường khóc, không ngớt kêu gọi mẹ.
Sau đómột tuần, Lâm Nhã Nam nhận tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện, trên đó có ghi:Kiểm tra nước tiểu HCG dương tính.
Lão tứLâm Nhã Nam không biết HCG có nghĩa là gì.
Cô bácsĩ to béo chỉ biết dịch hẳn ra là: “Cô đã có thai.”
“A!…”
Lâm NhãNam cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, suýt chút nữa thì khuỵu ngã! Đầu óc cô trởnên trống rỗng.
Trở vềký túc, cô âm thầm khóc đến nỗi sưng hết cả mắt. Nhìn thấy ai cô cũng xông vàobám víu, nét mặt hoảng sợ: “Làm thế nào bây giờ?”
“Emphải làm thế nào? Chị nói đi!”
“Bà bácsĩ kia không phải nhìn nhầm đấy chứ, bà ta mới bị dương tính!”
Cả nhómcùng ngồi xuống nghĩ cách, sau khi thảo luận, cả nhóm đi đến thống nhất, ngàymai đưa lão Tứ đến bệnh viện. Sau nửa giờ “quả bom hẹn giờ” sẽ được giải quyết.Duy chỉ có Thẩm Anh Xuân là không đồng ý, theo cô, cho dù anh ta không thừanhận, cũng phải để anh ta tận mắt chứng kiến em nằm trên bàn phẫu thuật, đau xégan xé ruột và rên rỉ, cho anh ta nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng và bất lực củaem. Những đau khổ này là do anh ta mang đến cho em, vì thế em hãy mang nhữngthứ không thuộc về em trả lại cho anh ta, để anh ta phải chịu bản án lương tâmcả đời.
“Nếunhư anh ta không chấp nhận?”
Đây làvấn đề mà mọi người đều quan tâm. Đàn ông thời nay, đều là gấu chó, có gan đểtạo ra một “sinh mạng”, nhưng lại hèn nhát không chịu chấp nhận mình chính làhung thủ tạo nên “sinh mạng” ấy, lại còn đổ lỗi: “Làm sao tôi biết được có phảilà của tôi không?”
Đàn ôngmãi mãi là người vô tội, con gái mãi mãi là người phải chịu đau khổ. Đây làđịnh lý chia tay trong tình yêu, dù cho bạn có chấp nhận hay không chấp nhận,thời buổi này phần lớn là như vậy.
Giờ một“sinh linh” đã hình thành, có nói gì thì cũng đã không còn tác dụng nữa rồi.Mấu chốt của vấn đề làm sao để anh ta thừa nhận chính mình là “thủ phạm”, đểanh ta phải chịu sự trừng phạt về lương tâm và kinh tế. Cách tốt nhất là cả đờinày hãy tống anh ta vào trong địa ngục!
Nhưngcũng không phải lo lắng, vì đã có lão Lý ở Bắc Kinh, anh ta là một người rấtgiỏi trong việc giao tiếp. Chuyện nhỏ như thế này, cứ để anh ta xử lý, rất dễdàng. Nếu gã trai kia còn dám “đánh đu” với Lâm Nhã Nam, thì đừng có hòng nghĩđến chuyện tiếp tục sống ở Bắc Kinh, đây là những lời đảm bảo của lão Lý vớiThẩm Anh Xuân.
Khôngthể nói là đưa Lâm Nhã Nam lên xe với tâm trạng vui mừng, nhưng nó cũng khôngđến nỗi quá nặng nề. Câu chuyện tình yêu này, có thể được xem xét tới mức độnào, được mất trong chuyện này mọi người không nói rõ được, chỉ biết cầu nguyệncho cô.
Từ sựviệc này cũng dẫn đến một vài vấn đề khiến cho các nữ sinh ở ký túc xá số bakhu Thiên Thần Viên này không ngừng tranh luận: “Quan hệ giữa Lâm Nhã Nam vớibạn trai rốt cuộc là yêu hay tình dục? Rốt cuộc là vì điều gì?”
Thẩmluận mất nhiều ngày, không ai đưa ra được đáp án. Những nghi hoặc chỉ càngkhiến cho cô gái lún sâu hơn. Vốn dĩ tình yêu không có đáp án, nhưng Thẩm AnhXuân đã có một câu nói rất hay: “Tình yêu gần giống như là bị ho. Nếu như đãmắc phải rồi, bạn muốn nhịn cũng chẳng nhịn được.”
Hóa ra,những việc “phiền phức” này là kết quả của việc không nhịn được.
Vốn dĩchỉ xin nghỉ phép một tuần. Kết quả, sau nửa tháng Lâm Nhã Nam mới từ Bắc Kinhtrở về. Mọi người còn cho rằng không khéo gã trai kia đã lừa bán cô đi hay chặtcô ra từng mảnh, ai nấy đều lo lắng. Lúc đầu mọi người đều đoán rằng Lâm NhãNam khi đi thì đầy dặn, khi về chắc sẽ tàn tạ di nhiều. Nhưng Lâm Nhã Nam giờvừa đầy đặn một vòng, lại vừa có làn da như hoa đào.
Ngườiđàn ông ấy, thấy cái gì ngon thì mua, thấy nơi nào vui thì dẫn cô đi. Hơn nữacòn tặng cho cô một cái vòng nạm kim cương những mấy cara nữa. Đúng là trongcái họa mà lại gặp may.
Ngườiđàn ông đó làm cho một công ty của Pháp có bộ phận chi nhánh ở Bắc Kinh. Đúng làbắt được một con cá lớn. Tuổi tác à? Không già cũng không trẻ, vừa tầm mà cáccô gái đều thích. Lâm Nhã Nam đã yêu anh ta.
Choang!Sau khi âm thanh vang lên, cửa ký túc đã bật mở. Cánh cửa đã bị một ngoại lựckhá mạnh đập vào, rồi va vào bức tường phía sau, lại một lần nữa vang lên âmthanh khiến người ta phải run sợ.
Từ Di ởtrong ký túc một mình, đêm nay cô không thấy thoải mái, mỗi lần đến kỳ đều làmcô đau đến nỗi chết đi sống lại. Cô đang nằm trên giường đếm sao, bị dọa cho sợđến nỗi bật dậy như lò xo. Sau nỗi hoang mang, cô lại lập tức nằm xuống. Nếu làbọn lưu manh, cô chỉ có nước giả vờ chết, lấy chăn đậy lên mặt, nín thở. Sẽchẳng còn gì để nói, nếu chăn bị lật ra, bắt cô giao tiền giao người, muốn thếnào cô cũng đồng ý!
Cái tênlưu manh đáng chết kia đúng là không có mắt, bổn cô nương không có tiền để xin,mà cũng chẳng thể cưỡng bức được, vì đã đến “ngày” rồi.
Đúng làcó mắt mà không có tròng. Nếu không thể dùng bánh để dụ sói thì chỉ còn cáchgiả chết thôi.
Đúnglúc cô sợ không dám thò mặt ra nhất, đột nhiên lại nghe thấy tiếng: “Choang!”Lại là âm thanh đó vọng lại, toàn thân Từ Di run sợ. Trời ạ, tên cướp kia!!!!
Đènđược bật sáng.
Cô đangđợi tên cướp phát điên lên, kéo cô ra khỏi chăn, tàn phá một trận như chưa từngcó trong lịch sử. Một cô gái yếu đuối cũng chỉ có như vậy. Trong một cuốn sáchphá án cô đã từng đọc, nếu lúc này bạn phản kháng kịch liệt, bạn sẽ làm cho têncướp ra tay giết bạn. Chẳng thà cho con sói một bữa tối ngon miệng, sau đó, nósẽ ngoan ngoãn thả bạn ra.
Imlặng, im lặng, im lặng giống như chết! Không phải là chết trong im lặng mà làsự bùng phát trong im lặng!
Cô cẩnthận thò đầu ra khỏi chăn, thở dài một cái cho thoải mái, tên cướp này đã làmcô sợ đến thót tim. Ai ngờ, đó lại là Thẩm Anh Xuân.
“Chịdọa em sợ chết đi được!” Không trả lời.
“Này,chị làm gì mà cứ như sắp có bão thế?” Vẫn không trả lời.
Từ Dingồi dậy, nhìn Thẩm Anh Xuân một cách kỹ càng. Giờ cô mới nhận ra, trên mặtThẩm Anh Xuân là một đám mây đen cuồn cuộn, còn có cả sấm sét nữa! Bình thường,hai người họ vẫn rất thân thiết. Cô kéo Thẩm Anh Xuân đang đứng đờ dẫn ở giữacăn phòng. Một Thẩm Anh Xuân kiên cường, một Thẩm Anh Xuân kiêu ngạo, giờ côchẳng khác nào một chiếc chân gà bị rút xương, từ từ ngã vào vòng tay của TừDi.
“A!!!”Sau một tiếng kêu lớn, cô liền bật khóc!
Từ Dicũng lờ mờ hiểu. Buổi tối hôm nay xảy ra trận động đất cấp mười hay sao?
Đúngvậy. Từ Di đoán không nhầm. Là động đất, động đất của tình yêu! Trời sập đấtlún! Không! Trời long đất lở! Trời – long – đất – lở!
Đợi choThẩm Anh Xuân khóc đến mệt mới đem chuyện ra kể cho Từ Di nghe. Một người vốnlắm mưu nhiều kế như Thẩm Anh Xuân mà giờ chẳng nghĩ ra được mưu mẹo gì, Từ Dicũng vậy.
Haingười họ, em nhìn chị, chị nhìn em, chia sẻ kinh nghiệm trong chuyện này. Từ Dithì toàn nói trên sách vở, không bằng Thẩm Anh Xuân có nhiều kinh nghiệm thựctế, làm sao bây giờ?
Tìnhyêu không giống như công thức phân tử, tìm ra những chỗ sai, sửa lại một chútlà ok! Những cái sai trong tình yêu ta có thể thay đổi, sửa chữa, nhưng nó sẽgiống như là đường parabol khi bị vẽ sai, nếu xóa đi, vẽ lại một đường khác,liệu có thể đạt được một trăm điểm không?
Khôngthể nào! Em có thể ngăn cản họ chung đụng thể xác, nhưng em không thể ngăn cảnđược hai trái tim giống như nước đầu nguồn không ngừng phun ra những bông hoanước của tình yêu. Thậm chí, em càng ngăn cản, chẳng khác nào dùng áp lực nénnước xuống, làm cho nước bắn lên những bông hoa càng đẹp và rực rỡ hơn.
Từ Ditrầm tư một hồi lâu mới cẩn thận phản hồi: “Có khi nào là do cô ta tình nguyện?Lao vào anh ta như một con thiêu thân! Đường Lý Dục trước đây có kể cho chịnghe về cô ta không?”
ThẩmAnh Xuân lắc lắc đầu, chưa hề kể qua. Nếu kể qua rồi, cô đã không bị tổn thươngnhư thế. Nói đúng hơn thì linh hồn của anh ta ngoài tầm kiểm soát của cô. Khôngnói, nhưng cô cũng có thể hiểu, anh ta yêu cô, nhưng vẫn bắt cá hai tay, đànông không phải là thế sao? Không bao giờ hé lộ, không bao giờ nói ngoài em raanh vẫn còn có một người con gái khác.
“Mấynăm nay, trong mắt chị Lý Dục vẫn luôn là một người đàn ông đáng tin. Anh ấy đãcùng chị làm chuyện đó. Có thể nói, anh ấy yêu chị, muốn mang hạnh phúc đến chochị, nếu không, anh ấy cần chị làm gì…”
“Ngườita nói yêu em, không bao giờ là mãi mãi, ngay cả khi người ta lấy em, cũngkhông có nghĩa là cả đời sẽ chung thủy với em, vẫn có thể ly hôn.”
“Cô nữsinh kia dù đã tìm đến đại học B rồi nhưng đó là việc của cô ta. Điều đáng quantâm là xem thái độ của Lý Dục thế nào, nếu anh ta không có ý gì với cô gái đó,cô ấy yêu đơn phương mãi rồi cũng sẽ phải từ bỏ.”
“Chịkhông tin đàn ông có thể làm ngơ được!”
Tử Dicó một ý tưởng: “Cách tốt nhất là chúng ta phải thật nhanh tìm cho cô ta mộtngười khác. À, chị xem Tần Ca, bạn của anh Lý Dục cũng được đấy!”
Đôi mắtcủa Thẩm Anh Xuân sáng lên. Đây gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách,hết khóc lại cười. Một cách hay thế mà cô không nghĩ ra, nhưng chỉ sợ hai ngườihọ không cùng cấp, không có từ trường, như vậy là thất bại rồi.
Đây làmột cách hay! Nhưng hai người họ lại quên đi một định lý: Nếu có thể thay thếđược tình yêu, nếu hạnh phúc với những gì đã thay thế. Thử hỏi một chút, làmsao có thể giải thích được mấy chữ lâu dài như trời đất và long trời lở đất?Làm sao có thể lý giải trăng có tròn có khuyết, người có buồn vui ly hợp? Làmsao lý giải: “Mùa hoa rụng lại gặp vua?”
Khôngquan tâm nhiều nữa, việc đầu tiên cần làm là phải biết kìm nén mọi chuyện. Đâylà trận chiến bảo vệ tình yêu, một chiến dịch quan trọng. Đối với Thẩm Anh Xuânmà nói, nó chẳng kém gì thắng lợi trong chiến tranh Liên Xô bảo vệ tổ quốc.
“Tần Cacứ giao cho em, cô bé kia chị cũng không phải bận tâm, hôm nào chị kể chi tiếtvề cô ta cho em.”
Cứquyết định như vậy đi, không quan tâm cách làm này là thượng sách hay hạ sách,miễn sao nó là một kế sách. Chỉ cần giành được phần thắng là kế sách rồi. Mặcdù đã có phương án hành động, Thẩm Anh Xuân vẫn cảm thấy lo lắng, thấp tha thấpthỏm. Tình yêu không thể bị lẫn cả tạp chất, nó tuyệt đối phải là ích kỷ. Côkiên quyết phải đánh bại tình địch, phải cho đối phương nếm mùi cay đắng.
Ngườimà Thẩm Anh Xuân này yêu, người khác không thể đụng đến được. Tuy nhiên, cô rấtmay mắn, vì đối thủ lại là một nha đầu ngây thơ. Cô ta chắc chắn không phải làđối thủ của cô! Càng dễ dàng để xử lý!
Đã nửađêm rồi, không ngủ được, cô lại cùng Từ Di nói chuyện.
“Em vẫnnhớ tới người con trai đó sao?” Trong bóng đêm Thẩm Anh Xuân đột nhiên chuyểnchủ đề. Trái tim của Từ Di đột nhiên hơi đau một chút. Không biết đau vì ThẩmAnh Xuân hay là vì chính mình, có gì khác biệt sao? Hay còn nói, cơ bản nó đauvì những thứ vô vị trong tình yêu. Im lặng một lát, cô nhẹ nhàng thở dài: “Có ýnghĩa gì không?”
“Kiêntrì thì sẽ có, chiến tranh chống Nhật phải mất tám năm, cho dù là Quốc dân đảnghay là thế giới bên ngoài, họ đều cho rằng Mao Trạch Đông không thể thắng được.Đúng là như vậy, quân địch thì có máy bay, pháo binh, tất cả đều là vũ khí tiêntiến, còn Mao Trạch Đông, chỉ có súng trường và hạt kê. Nhưng cuối cùng, MaoTrạch Đông lại chính là người tuyên bố thành lập nước Cộng hòa nhân dân TrungHoa, chứ không phải là Tưởng Giới Thạch. Tình yêu cũng có những điều bất ngờ,em có tin không? Giống như hồi đầu, chị và Lý Dục đến với nhau, nếu như chịkhông kiên trì, thì bọn chị đã không ở bên nhau hai năm nay.”
“Anhấy… đã có… bạn gái.”
Giọngnói hơi ướt át, hơi yếu đuối như chỉ cần chạm vào là sẽ gãy rời!
“Đâychính là lý do em không chấp nhận Hứa Đồng…”
“Em đãnhiều lần thử nói chuyện với anh ta… Nhưng…”
Đúng,quá nhanh, chia tay đã bốn năm rồi, nhưng khuôn mặt của anh ta chưa bao giờphai mờ trong trái tim của cô. Thời khắc của tuổi trẻ, liệu còn bao nhiêu lầnbốn năm như vậy nữa?
Thờigian bốn năm, đã có bao nhiêu ký ức ấm áp dần mất đi?
Bốn nămcủa tuổi trẻ, đã có bao nhiêu người đổi thay?
Anh làthứ đẹp nhất trong cuộc đời của cô, Từ Di vẫn luôn cho là như vậy. Nếu có thểquay ngược thời gian, thì cô cũng không bao giờ hối hận và vẫn yêu anh, yêu cảnhững thứ độc nhất vô nhị của anh, giống như áo liền váy không thể thay thế choT-Shirt. Đàn ông thì cũng có phong cách riêng, phong cách của anh ấy, tính cáchcủa anh ấy tinh tế mà mềm mại, luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chỉ là,Từ Di luôn có nghi ngờ: “Vì sao đàn ông, đã tâm dầu ý hợp với bạn, lại có thểdễ dàng quên đi người bạn gái trong cuộc sống của anh ta, bao nhiêu ký ức ngọtngào dường như là chuyện của người khác, anh ta không hề quan tâm. Đàn ông vốndĩ là loài động vật bạc tình, còn tình yêu vốn dĩ là thứ có thể làm vơi đi nỗibuồn chán?”
Bốn nămrồi, anh ta có bao giờ nghĩ đến cô? Một chút thôi cũng tốt.