Ôn Nghiên được Ân Thời Dật ôm, ngủ say một giấc trưa, đến thời gian Ân Thời Dật đưa cậu ra khỏi phòng.
Ôn Nghiên ôm eo Ân Thời Dật không chịu đi.
“Để em ôm anh một lát đã.” Giờ này tách ra thì trong hai tuần nữa cũng không được nhìn được mặt nhau.
Ân Thời Dật nén xuống cảm xúc không nỡ, nói: “Ngoan, đi thôi, không phải em muốn trở thành một diễn viên chuyên nghiệp sao?”
Anh cũng muốn Ôn Nghiên dính lấy mình, cũng đã nghĩ tới việc Ôn Nghiên không cần đi làm, không cần đi học, chỉ sống dựa dẫm vào anh cũng được.
Nhưng cuối cùng vẫn là luyến tiếc.
Anh sẽ tiếp sức cho ước mơ của Ôn Nghiên, trải đường đi cho cậu.
Ôn Nghiên lưu luyến buông ra Ân Thời Dật: “Được rồi, vậy em đi nhé.” Dù nhớ nhung thế nào thì vẫn phải tiếp tục làm việc.
Là một người đàn ông muốn gây dựng sự nghiệp, không thể chỉ suốt ngày đắm chìm vào sắc đẹp! Nhưng anh ấy đẹp lắm, Ôn Nghiên si mê mà nghĩ.
Phân cảnh sáng nay đành để đến ngày mai, buổi chiều là cảnh diễn khác, khung cảnh và đạo cũ đều đã được chuẩn bị xong. Ôn Nghiên đến khá sớm, chuyên viên trang điểm của đoàn phim chạy tới dẫn cậu đi hoá trang.
Hồi trước Ân Thời Dật muốn chọn cho cậu một chuyên viên trang điểm riêng, nhưng Ôn Nghiên cảm thấy không cần thiết. Hàng ngày, quần áo của cậu đều do Ân Thời Dật chọn, những lúc cần tham dự sự kiện, cậu cũng không cần tỉ mỉ trang điểm, thi thoảng chỉ tô chút son môi.
Bộ phim lần này mà Ôn Nghiên đóng thuộc loại cổ trang, cần có tóc giả, ban đầu cậu cũng thử đội lên, sau đó dị ứng. Ân Thời Dật liền mang cậu đi nối tóc, lúc ngủ trưa thả tóc ra là được.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ, mới vào làm chưa được hai năm, động tác chuyên nghiệp đem kem bôi lên mặt Ôn Nghiên. Trong lòng cô vô cùng hâm mộ Ôn Nghiên, không chỉ có gương mặt kinh diễm, vẻ đẹp trời sinh vừa nhìn là biết không phải do dao kéo, đến làn da cũng vô cùng mịn màng, nhìn gần như vậy cũng không thấy lỗ chân lông.
Cô đã hoá trang cho Ôn Nghiên rất nhiều lần, ban đầu chưa thân thiết cũng ngại nói chuyện, hiện giờ biết Ôn Nghiên cũng tốt tính nên không nhịn được mà khen: “Nghiên lão sư (1), làn da của ngài đẹp quá, thường ngày dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào thế?”
(1- Nghiên lão sư: cô nhân viên này xưng hô trang trọng với Ôn Nghiên, mình định để là “thầy Nghiên” nhưng không thấy hay lắm nên giữ nguyên bản gốc)
Cô cũng cực kỳ hy vọng làn da mình cũng đẹp như vậy!!!
Ôn Nghiên đã diễn trong vài bộ phim truyền hình, cũng có chút danh tiếng, tài khoản weibo hiện đã trên năm triệu fans, có rất nhiều fans mama (2) ở dưới bình luận kêu cậu là em bé, cũng có nhiều fans nhan sắc, cô là một trong số những người đó.
(2- fans mama: fans mẹ đẻ, người hâm mộ cưng idol như con)
Ôn Nghiên lịch sự nói: “Cảm ơn nhé. Nhưng tôi không dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào cả.”
Cậu hơi ngượng ngùng: “Này là do bẩm sinh.” Đây là lời thật lòng, cậu hiện tại vừa tròn mười tám, tuổi thanh xuân như hoa nở, tràn đầy sức sống.
Chuyên viên trang điểm nghẹn lại, nhưng nhìn đôi mắt chân thành của Ôn Nghiên, chỉ có thể thầm khóc trong lòng, quả nhiên giữa người với người nếu không có khác biệt thì sẽ liền không có tổn thương.
Mọi người đều trang điểm xong nhưng vẫn chưa thấy diễn viên chính đến, bất ngờ là đạo diễn cũng không nổi giận, Ôn Nghiên cảm thấy kỳ lạ nhưng là cũng không để ý nhiều.
“Cậu đã biết chuyện chưa, phim này bị thay nam chính rồi.”
Diễn viên quần chúng bên cạnh đang thì thầm, đúng lúc Ôn Nghiên đến gần nên nghe thấy.
Ôn Nghiên quay đầu, vẫy tay hỏi Lâm Diệu: “Nam chính bị thay à?”
“Để em đi hỏi một chút.”
Chỉ chốc lát sau Lâm Diệu đã trở lại, nhỏ giọng nói với Ôn Nghiên nội dung nghe được: “Nghe nói giữa trưa đạo diễn nhận được điện thoại, có nhà đầu tư, hơn nữa thuộc diện có tiếng tăm, không ai dám đắc tội người này. Nghiên Nghiên, anh nói xem liệu có phải Tổng giám đốc Ân không?”
Nhà đầu tư có tiếng tăm? Ôn Nghiên không nghĩ ra được ngoài Ân Thời Dật thì còn có ai như vậy, nhưng không thấy anh nói có đầu tư ở đoàn phim, có lẽ lát nữa sẽ hỏi việc này sau.
“Còn gì nữa không?”
“À vâng, sau đó đối phương ra điều kiện là không được để cho doanh thu lỗ vốn, đạo diễn muốn quay bộ phim này thật tốt, nam chính lại không chuyên nghiệp nên bên kia kêu đổi người cũng được.”
“Nam chính cũ hiện giờ chưa tới, đạo diễn đã gọi cho người đại diện của gã, đã tìm được nam chính mới, buổi tối sẽ đến đoàn phim. May mà lúc trước quay chưa được nhiều lắm, hiện tại quay lại cảnh cũ vẫn kịp.”
“Có biết nam chính mới là ai không?” Ôn Nghiên linh cảm có việc chẳng lành.
“Em cũng không biết nữa.”
Ôn Nghiên tỏ vẻ đáng tiếc, nhưng trong lòng hy vọng nam chính mới là người chuyên nghiệp, vốn dĩ hai tuần sau cậu có thể trở về, hiện tại quay lại cảnh cũ, phải lùi lại một tuần.
Ở trường học còn có bài tập chuyên ngành, Ân Thời Dật cũng bận công việc, như vậy một tháng tới có khả năng cậu chỉ có thể gọi điện thoại cùng Ân Thời Dật.
“Haiz!” Cuộc sống không dễ dàng mà, Nghiên Nghiên thở dài.
Đạo diễn không để tình trạng này kéo dài tới tối, lúc quay phim buổi chiều đã đăng weibo, chúc cho đối phương càng ngày càng phát triển, đoàn phim không trèo cao hợp tác cùng được, đồng thời công bố nam chính mới.
Tên nam chính cũ còn nằm ở trên giường, gã không nghĩ tới đạo diễn dám làm vậy, giây tiếp theo trợ lý đã gọi điện thoại tới.
Thế mà lại đổi người?
Gã đăng nhập tài khoản weibo của mình liền thấy đạo diễn vừa mới đăng bài. Gã không thể tin được, muốn gọi điện chất vấn, đối phương đã gọi điện thoại lại trước, kêu hắn đừng gây chuyện, thu dọn đồ dùng rồi mau chóng đi về.
Ôn Nghiên diễn xong cảnh phim thì việc chẳng lành đã xảy ra, Lâm Diệu báo với cậu, nam chính là Nguyễn Hướng Hiên.
Bởi vì y và Ôn Nghiên có vài phần giống nhau, nhân vật trong phim lại là anh em, ra giá catxe cũng thích hợp, đạo diễn vô cùng hài lòng.
||||| Truyện đề cử: Thủ Phụ Sủng Thê |||||
Ôn Nghiên cảm thấy không phải oan gia thì sẽ không gặp nhau, trái đất sao tự dưng lại nhỏ thế, tự dưng lại gặp mối tình đầu của người mình thích?
Vậy Ân Thời Dật đầu tư vào đoàn phim này vì Nguyễn Hướng Hiên sao? Nếu không tại sao nam chính mới lại là y?
Ôn Nghiên không muốn nghi ngờ Ân Thời Dật, nhưng sự thật bây giờ chính là như vậy.
Cậu phải làm gì đây? Trong lòng Ôn Nghiên rối bời.
Cậu chẳng sợ người khác so sánh kỹ thuật hay thực lực diễn xuất của cậu với Nguyễn Hướng Hiên, cậu chỉ chán ghét người ta luôn nói cậu là người thay thế của Nguyễn Hướng Hiên.
Nhưng hiện tại thì không thể thay đổi được điều gì, còn chưa biết tính cách người này như thế nào, cậu muốn nhìn thấy người Ân Thời Dật từng thích là kiểu như nào.
Ôn Nghiên lấy lại bình tĩnh, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Chỉ cần Ân Thời Dật chưa nói rõ ràng, cậu vẫn còn cơ hội.
Nếu…nếu Ân Thời Dật đích thân nói với cậu, người anh thích là Nguyễn Hướng Hiên, vậy cậu bảo đảm nhất định sẽ rời đi, cho dù có đau khổ cỡ nào.
Cậu sẽ đi đến một nơi mà vĩnh viễn không bao giờ thấy Ân Thời Dật.
Ở bên này, Thi Sách đã báo cáo tình huống với Ân Thời Dật qua WeChat.
Nhà đầu tư chính là Ân Thời Dật, phim này kịch bản khá tốt, đạo diễn cũng có thực lực, chỉ tiếc là tài chính không đủ, nếu quay thuận lợi thì tiền kiếm được cũng không tồi, hơn nữa Ôn Nghiên cũng ở đây.
Nhưng Ân Thời Dật không nghĩ tới đạo diễn lại tìm được Nguyễn Hướng Hiên đóng nam chính.
Ân Thời Dật cũng muốn cho Ôn Nghiên làm nam chính, nhưng hiện tại cậu còn quá non nớt.
Thứ nhất, hình tượng không thích hợp, có thể bị phản tác dụng, không bắt buộc phải làm diễn viên chính mới khiến khán giả nhớ mặt. Thứ hai, Ôn Nghiên còn trong giai đoạn phát triển, không cần gấp gáp như vậy, người trong ngành không dám nói, nhưng người xem sẽ thấy được. Anh muốn Ôn Nghiên trưởng thành từng bước một.
Anh sẽ mang đến cho Ôn Nghiên cơ hội tỏa sáng, muốn ủng hộ Ôn Nghiên, bản thân Ôn Nghiên cũng cần nỗ lực, hoàn thành xuất sắc mỗi chặng đường, kỹ thuật diễn tăng lên, người trong ngành lẫn người ngoài phải tán thưởng, đây mới là kết quả tốt nhất đối với Ôn Nghiên.Hết chương 5