Giới Giải Trí: Nghe Nói Em Là Người Thay Thế?

Chương 4: Anh ấy tới



Anh ấy tới ư?

Lâm Diệu nói tiếp: “Tổng giám đốc Ân vừa đến không lâu, ngài ấy có nhắn tin cho anh, nhưng anh vừa nãy đang đóng phim nên không biết.”

Ôn Nghiên nghe vậy lấy ra di động từ trong túi, mười phút trước Ân Thời Dật gửi đến một tin nhắn.

【 Anh: A Nghiên, quay xong về phòng luôn nhé, anh đang đợi em. 】

Ôn Nghiên rất vui mừng, muốn chạy về phòng ngay lập tức, nhưng khổ nỗi đạo diễn đang rất tức giận, không thể đi về!

Cậu rất sốt ruột.

【 A Nghiên: Anh ơi, anh nhất định phải chờ em đó, đừng vội đi mất nhé. 】

Ân Thời Dật trả lời đồng ý ngay lập tức.

Ôn Nghiên ngó về bên kia, không biết phó đạo diễn đang nói gì với đạo diễn khiến ông càng thêm bực bội, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới phó đạo diễn.

Một lát sau, nhân viên công tác cầm loa đến kêu mọi người kết thúc cảnh quay buổi sáng, buổi chiều lại tiếp tục.

Ôn Nghiên không nói hai lời mau chóng thu dọn đồ dùng quay về khách sạn, Lâm Diệu cũng đi cùng cậu.

“Tít!”

Ôn Nghiên mở ra cửa phòng, quả nhiên Ân Thời Dật còn ở bên trong, anh nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại nhìn Ôn Nghiên.

“Anh.” Ôn Nghiên bước chậm tới.

Ân Thời Dật đóng lại máy tính đứng lên, cực kỳ tự nhiên mở ra vòng tay đón Ôn Nghiên.

Cả người Ôn Nghiên được Ân Thời Dật ôm vào trong lòng, ngửi được hương vị trên người đàn ông này làm cậu cảm thấy vô cùng mãn nguyện, khoảnh khắc này cậu giống như chim non được về tổ, cực kỳ quyến luyến người trong phòng.

Một lát sau, Ôn Nghiên mới ngẩng đầu lên.

“Sao anh lại đến thăm em bất ngờ thế?” Bộ phim này công ty của Ân Thời Dật không góp vốn, có lẽ nào là đặc biệt tới vì cậu.

Ân Thời Dật giải đáp thắc mắc trong lòng cậu: “Muốn đến nhìn xem tình hình của cậu bạn nhỏ trong nhà, không biết có bị bắt nạt không, anh muốn làm chống lưng (*) của cậu ấy.”

(* chống lưng: một từ hay dùng trong cbiz, hiểu là làm hậu thuẫn/ ra mặt/ làm chỗ dựa cho người khác)

Trong lòng Ôn Nghiên thấy cực kỳ ấm áp: “Cậu bạn ấy không bị bắt nạt, mọi thứ đều thuận lợi.”

“Thuận lợi?” Ân Thời Dật hơi hơi nhướng mày, vừa nãy Lâm Diệu đã báo cáo qua với anh.

Ôn Nghiên bĩu môi: “Đúng rồi, người trong đoàn phim đối với em đều khá tốt.”

“Thế cảnh quay vốn dĩ phải xong trong buổi sáng hôm nay tại sao phải lùi lại buổi chiều?”

Ôn Nghiên “a” một tiếng: “Sao cái gì anh cũng biết thế? Có phải là Lâm Diệu lại nói với anh rồi không?”

Ân Thời Dật không phủ nhận: “Chỉ là hỏi qua thôi, anh muốn để cho A Nghiên nói với anh.”

Ân Thời Dật lùi về sau hai bước ngồi ở trên giường, Ôn Nghiên thuận theo trực tiếp ngồi ở trên đùi anh, tay bám vào cổ Ân Thời Dật, hai chân còn đung đưa.

“A Nghiên, nói với anh nhé?”

Ôn Nghiên không có giấu giếm, đem việc ở phim trường hôm nay kể ra, không có thêm mắm dặm muối, đơn giản chỉ là tự thuật lại quá trình.

Ân Thời Dật không có xen vào, im lặng nghe cậu nói, thi thoảng gật gù một hai câu.

Cuối cùng Ôn Nghiên tổng kết lại: “Anh à, em cảm thấy anh ta không chuyên nghiệp.”

Ân Thời Dật sờ sờ mái tóc mềm mại của Ôn Nghiên, chất tóc rất tuyệt, đuôi tóc vẫn còn mềm, giống như Ôn Nghiên ở trước mặt Ân Thời Dật, dịu dàng, điềm mỹ.

“Cũng không phải mọi người đều không chuyên nghiệp, A Nghiên của chúng ta vô cùng nỗ lực, sau này càng ngày càng ưu tú.”

Ôn Nghiên hơi hơi nâng cằm, giống bé mèo kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, em đây là muốn giúp anh kiếm tiền.”

Ân Thời Dật lại đem người ôm chặt hơn trong ngực: “Phải, phải, phải, A Nghiên của chúng ta chính là diễn viên thực lực trong tương lai, anh đợi em.” Không phải chỉ là lời nói, là thật sự chờ đợi nghiêm túc.

Ôn Nghiên vừa rồi còn làm kiêu, lúc này lại được khen đến ngượng ngùng.

“A!” Ôn Nghiên nhỏ giọng hô lên, Ân Thời Dật xoay cậu lại đối diện với anh.

Vừa nãy là Ôn Nghiên ngồi ngang trên đùi Ân Thời Dật, lúc này thành kiểu mặt đối mặt, đây là tư thế Ôn Nghiên thích nhất, cả người có thể được Ân Thời Dật ôm trong lòng, nhìn gương mặt người mình thích, ngửi được mùi hương mình thích nhất, cùng với việc nghe người mình thích nói chuyện.

Ân Thời Dật ôm Ôn Nghiên đứng lên, Ôn Nghiên vội đem đôi tay ôm chặt cổ Ân Thời Dật, hai chân cũng quấn trên eo anh.

Ân Thời Dật cười một tiếng, rung động nhẹ truyền ra từ lồng ngực làm tâm Ôn Nghiên xao động.

“Đến xem anh mang cho em cái gì này.” Ân Thời Dật ôm Ôn Nghiên ngồi xuống trên sô pha, cầm lấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ở trên bàn.

Ôn Nghiên nhận lấy, mở ra.

“Là bánh kem matcha em thích nhất.” Một chiếc bánh vuông nhỏ đường kính khoảng 40cm.

“Biết là em thích, buổi sáng hôm nay anh đã làm.”

Ân Thời Dật giúp cậu lấy dĩa, múc một miếng bánh kem nhỏ muốn đút cho Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên trong lòng đấu tranh tư tưởng ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Anh Tiểu Sách nói phải ăn uống theo chế độ, bình thường những đồ lượng calo cao thì không được ăn, nhưng mà đây chính là đồ đích thân anh làm, lại còn đút cho cậu.

Dường như Ân Thời Dật biết cậu đang suy nghĩ cái gì, mở miệng nói: “Ăn miếng nhỏ thôi, Thi Sách sẽ không biết.”

“Hơn nữa em đã rất gầy, ăn một chút cũng không sao.”

Nháy mắt Ôn Nghiên đã thỏa hiệp, cái miệng nhỏ mở ra ăn bánh kem Ân Thời Dật đút.

Ân Thời Dật nói được thì làm được, không làm cho Ôn Nghiên khó xử, chỉ đút cho cậu ăn phần nhỏ, khoảng một phần ba, phần còn lại vào bụng Ân Thời Dật, anh thường xuyên rèn luyện, chỉ là thỉnh thoảng ăn cùng Ôn Nghiên, bằng này calo không đáng là bao.

Ăn xong bánh kem, tâm tình Ôn Nghiên cũng tốt lên, mè nheo trong lòng Ân Thời Dật hưởng thụ khoảng thời gian này.

Lâm Diệu đã gửi tới một tin nhắn, hỏi có muốn ăn cơm không, Ân Thời Dật cầm lấy di động của Ôn Nghiên trả lời, bảo Lâm Diệu mang đến đây.

Tuy là vừa mới ăn bánh kem, nhưng cũng chỉ tính là ăn điểm tâm ngọt, đồ ăn ở khách sạn này cũng không tệ, vẫn có thể ăn tiếp.

Chỉ chốc lát sau, liền có người gõ cửa tới đưa cơm, Ôn Nghiên từ trong lòng Ân Thời Dật bước ra, tự mở cửa nhận đồ.

Lúc này Ân Thời Dật không đi ra, Ôn Nghiên đang ở thời kỳ cần phát triển, hai người còn chưa xác định quan hệ, cho dù paparazzi chụp được cũng không dám tung tin, nhưng tóm lại vẫn ảnh hưởng không tốt.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, vẫn nên cẩn thận là trên hết.

Ôn Nghiên cũng hiểu rõ việc này, cho dù người đưa cơm là Lâm Diệu thì ngoài cửa cũng có những người khác đi qua, nhỡ mà người trong đoàn phim thấy thì càng không tốt, cho nên tự đi ra nhận cơm.

Lâm Diệu không nói nhiều cũng không hỏi nhiều, đưa cơm đến rồi đi ngay.

Ôn Nghiên mở ra hộp cơm, là ba món mặn một món canh, không quá đơn sơ, cũng tạm ổn.

“Anh à, đành để anh phải chịu thiệt cùng em ăn cơm suất rồi.” Ôn Nghiên thật lòng cảm thấy có lỗi với Ân Thời Dật, đường đường là tổng giám đốc, người điều hành dòng họ Ân, thế mà lại cùng cậu ăn mấy đồ như này.

Ngược lại, Ân Thời Dật an ủi cậu: “A Nghiên nhà anh có thể ăn, làm sao mà anh lại không thể ăn chứ, anh không thấy thiệt đâu.”

Trong lòng Ôn Nghiên dễ chịu hơn một chút, quyết tâm nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, lần sau Ân Thời Dật đến thăm cậu, sẽ dẫn anh đi ăn bữa thật linh đình.

Vừa mới ăn bánh kem, lúc này cũng không thể ăn quá nhiều, xong bữa, Ân Thời Dật giúp Ôn Nghiên thay áo ngủ đi nghỉ trưa, buổi chiều cậu còn cần đóng phim.

“Khi nào thì anh quay về?” Ôn Nghiên nằm trong lòng Ân Thời Dật hỏi.

Ân Thời Dật cách lớp chăn vỗ nhẹ lưng Ôn Nghiên, tựa như dỗ trẻ em đi ngủ.

“Buổi chiều em đi đóng phim thì anh sẽ đi.”

“Em không muốn ngủ trưa, nhỡ đâu lát nữa ngủ dậy anh lại phải quay về.” Ngủ trưa thì ít nhất cũng không được nhìn anh trong hai tiếng.

“Không sao mà, anh đã xem lịch trình của em rồi, còn khoảng hai tuần nữa là quay xong, đến lúc đó anh sẽ đến sân bay đón em.”

Ôn Nghiên nói không ngủ nhưng sau rồi Ân Thời Dật cũng dỗ cậu ngủ mất. Ân Thời Dật thấy người đã ngủ, cầm lấy di động gửi vài tin nhắn đến Thi Sách, qua vài phút nhìn thấy trả lời mới an tâm chợp mắt.Hết chương 4

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv