Gió Thổi Qua Núi

Chương 5: Rừng rậm



Sáng sớm ngày hôm sau, ngày mới bắt đầu, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm mấy trang sách trên bàn ve vẩy sột soạt. Chu Hàm mở mắt ra mới ý thức được rằng đêm qua mình không về nhà. Cậu quay đầu thấy Quý Bạch vẫn ngủ say.

Sườn mặt cũng đẹp. Chu Hàm mỉm cười nhìn sống mũi và lông mi Quý Bạch.

Cậu ghé và lỗ tai Quý Bạch thổi khí.

Trước kia cậu hay như vậy, muốn gọi Quý Bạch dậy thì sẽ thổi khí vào tai hắn, vừa thổi là Quý Bạch tỉnh lại ngay.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Quý Bạch ngái ngủ nhìn cậu, ánh nhìn như thể trách cứ cậu đánh thức hắn, Chu Hàm nhìn gương mặt hắn như vậy thì cười càng vui vẻ hơn.

“Tỉnh rồi?” Quý Bạch nhìn cậu không khép được miệng thì thào.

“Tỉnh rồi. Quý Bạch, dáng vẻ cậu mới tỉnh dậy ngơ ngác trông như con lười ấy.”

Quý Bạch không để ý tới cậu nữa, đang tính rời giường, vừa động một cái mới phát hiện bả vai tê rần.

Chu Hàm cũng ngồi dậy, trả quyển sách hôm qua mang ra về chỗ cũ.

“Tí nữa nấu mì trứng cho cậu, ăn xong rồi hẵng về, lúc này hẳn là chú Chu và dì Tạ đi làm rồi, cậu ở lại ăn cùng với tớ.” Quý Bạch sắp xếp lại sách vở bị thổi tán loạn trên bàn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Chu Hàm gật đầu đáp ừ.

Mì nấu rất đơn giản, xào cà chua cùng trứng, thêm nước rồi cho mì vào là được. Nhưng Quý Bạch làm rất nghiêm túc, Chu Hàm tự biết mình không giúp được gì nên ra phòng khách cầm sách tiếng anh của Quý Bạch lên đọc.

Được một lúc lại nhịn không được mà chạy vào phòng bếp xem Quý Bạch. Chu Hàm cảm thấy sinh hoạt như thế này thật tốt, nếu về sau có thể vẫn luôn ở bên Quý Bạch thế này thì tốt rồi, được như sáng hôm nay thì càng tốt.

Mì nấu xong, hai người ngồi trên bàn cùng nhau ăn, vừa ăn vừa bàn luận về kì thi ngày hôm qua rồi hàn huyên đến chiếc xe đạp kia và mấy chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi khác.

Bọn họ không biết có thể làm bạn với nhau bao lâu vậy nên bọn họ vô cùng trân trọng mỗi phút giây bên nhau. Nhưng không ai muốn đâm thủng tầng giấy mỏng manh ở giữa kia trước.

Bọn họ đều cho rằng khoảng thời gian cuối cùng này chỉ cần cùng nhau vượt qua là được. Có lẽ thật lâu sau khoảng thời gian này sẽ trôi đi mà trông có vẻ chẳng hề quan trọng nhưng tớ cảm thấy thật may mắn vì có thể cùng cậu trải qua.

Chiều chủ nhật, Tạ Thúy Anh làm một bàn đồ ăn, lại giết gà hầm canh, dặn dò Chu Hàm và Quý Bạch uống thêm nhiều vào. Chu Chí Cần không nói nhiều lắm, chỉ liên tục gắp thịt vào bát bọn họ. Chu Hàm và Quý Bạch đều cảm thấy có lẽ là đãi ngộ đặc thù trước khi đi đây mà.

Ăn cơm chiều xong vốn hai người bọn họ phải xuất phát về trường học luôn nhưng Tạ Thúy Anh lại kéo bọn họ tới phòng khách bảo chờ một lát, hai người ngơ ngác ngồi, không biết Tạ Thúy Anh thần thần bí bí cái gì.

Một lát sau, Tạ Thúy Anh từ phòng ngủ đi ra, trong tay cầm hai túi cầu may.

“Con ngoan à, sắp phải thi rồi, mẹ miệng lưỡi vụng về không biết cổ vũ các con cố lên thế nào. Dì Lý bảo ngày ấy trước khi thi đại học bà ấy làm cho con gái một cái túi cầu may nên mẹ tìm bà ấy học làm hai cái, hai đứa mỗi đứa một cái. Hai đứa không cần phải căng thẳng, cố gắng bảo trì trạng thái là được. Mẹ tin tưởng các con, lão Chu cũng tin tưởng các con, thi xong về mẹ lại thịt gà cho hai đứa ăn.” Tạ Thúy Anh đưa cho bọn họ túi cầu may.

Chu Hàm cười trêu bà, “Mẹ đừng giết gà nữa, về sau gà lại sợ mẹ.” Vừa nói vừa nhận lấy túi cầu may bỏ vào túi, còn vỗ hai cái.

“Con không ăn thì mẹ giết cho Quý Bạch nhà ta ăn, Quý Bạch từ nhỏ đã gầy, vừa lúc tẩm bổ luôn.”

Quý Bạch cười đáp được ạ, cũng nhận túi cầu may rồi bỏ vào túi, bảo sẽ cố gắng.

Tạ Thúy Anh đưa bọn họ ra ngoài cổng, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Gió nhẹ thổi bay tóc mái của bà, bà híp mắt vẫy tay với bóng lưng hai người.



Tháng sáu.

Mùng năm chụp ảnh tốt nghiệp.

Thầy Hứa lớp Chu Hàm cho phép các bạn nữ mặc quần áo mình thích chụp ảnh nhưng yêu cầu sau đó phải thay đồng phục lại ngay. Có được đặc quyền nên bạn nữ nào cũng vui vẻ mặc những bộ quần áo mình thích nhất.

Sáng hôm nay cơ bản là tới chơi. Rất nhiều lớp quyết định hôm nay chụp ảnh tốt nghiệp xong sẽ “sinh hoạt lớp”. Trong phòng có các bạn nữ chụm lại kết tóc, còn có nhóm thay nhau trang điểm. Mấy cán bộ lớp chỉ huy trang hoàng lớp học. Chu Hàm tiến vào phòng học thì thấy mỗi người đều bận rộn vì lần “đoàn tụ” cuối cùng trước khi chia xa. Mà bên phía Quý Bạch, bởi vì bọn họ trông cao lớn nên được các bạn nữ nhờ gắn bóng bay hay xé giấy khen. Lúc Chu Hàm tiến vào lớp bọn họ thì vừa vặn thấy cảnh tượng Quý Bạch bị sai khiến.

Ba năm này lớp Quý Bạch chẳng còn xa lạ với sự xuất hiện của Chu Hàm nữa, thậm chí có mấy người quen thuộc còn phân cho cậu công việc thổi bóng. Cậu tươi cười nhận lấy bóng bay, thổi xong thì đưa cho Quý Bạch.

Quý Bạch cười hỏi, “Lớp cậu không sinh hoạt lớp à?”

“Có chứ nhưng tớ muốn tới xem lớp cậu đang làm gì, kết quả không ngờ cũng đang trang trí phòng học.”

Lưu Tử Minh vừa vào đã trông thấy Chu Hàm, tự nhiên quàng lấy vai cậu, “Lớp cậu chẳng phải cũng đang trang trí sao? Đã chạy tới đây hỗ trợ thì không bằng lát nữa ở lại đây liên hoan, dù sao mọi người đều quen biết nhau rồi.”

Quý Bạch đánh bay cái tay treo trên vai Chu Hàm xuống, đưa bóng bay cho cậu ta bảo cậu ta thổi.

Chu Hàm nhích lại bên cạnh Quý Bạch cười, “Lớp tớ trên cơ bản là chuẩn bị gần xong rồi nên mới tới đây hỗ trợ.”

Quý Bạch ừ một tiếng.

Lớp Chu Hàm chụp ảnh đầu tiên, các lớp khác thì ở trong phòng đợi. Lúc Chu Hàm xuống lầu, Quý Bạch tình cờ thò đầu ra thế là gặp.

Chu Hàm nhìn hắn cười.

Nếu có thể chụp cùng nhau thì tốt, như vậy thì mỗi chiếc ảnh tốt nghiệp chúng ta đều ở gần nhau.

Nguyện vọng cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp chung quy là không thể thực hiện, thế nhưng sau đó bọn họ có thể chụp riêng. Bạn cùng phòng cùng nhau chụp một tấm sau đó lớp Quý Bạch lại kéo cậu vào chụp chung, bọn họ đều bảo muốn san sẻ ít vận may nên đẩy Quý Bạch và Chu Hàm vào chính giữa.

Vai chạm vai, bọn họ chưa từng cảm thấy kiên định như bây giờ. Giống như chỉ cần bên cạnh luôn có người này thì mọi khát khao hy vọng đều trở thành dũng khí.

Buổi tối ngày mùng sáu tháng sáu, Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần ngồi trên ghế dài trong sân, bọn họ không bật đèn, ánh trăng chiếu lên bóng dáng hai người.

“Lão Chu à, ông nói chúng ta có nên đến trường xem hai đứa nhỏ không?”

“Chúng ta đi làm gì, đừng làm bọn nhỏ thêm phiền. Chúng ta đi bọn nhỏ cũng không ra ngoài được, chỉ làm tăng gánh nặng cho chúng nó thôi. Đừng lo lắng quá lên như thế.”

Tạ Thúy Anh gật đầu, dựa vào vai ông xã nói tiếp, “Cũng đúng, ông xem chớp mắt mà hai đứa nó đã thi đại học, về sau lên đại học còn phải tới nơi xa hơn, số lần trở về lại càng ít.”

“Đúng vậy, nhưng dù sao lớp trẻ đều muốn tung bay, chúng ta đâu thể ở bên nó cả đời.” Chu Chí Cần vừa vỗ mu bàn tay Tạ Thúy Anh vừa nói.

Hai đứa nhỏ lúc này đang ở thư viện học tập.

Tầng một của thư viện kê mấy chục cái bàn, Chu Hàm và Quý Bạch lựa một cái gần cửa sổ ngồi xuống.

Vẫn là người nào ôn tập của người nấy, ngẫu nhiên gặp vấn đề giống nhau sẽ thảo luận vài câu. Gió đêm tháng sáu thổi bay bức màn của thư viện, trang sách của thiếu niên cạnh đó cũng không tránh khỏi bị liên lụy.

Tiết tự học sắp kết thúc, thầy giáo nhắc nhở bọn họ có thể dọn dẹp sách vở ra về, lại dặn dò nghỉ ngơi thật tốt, giữ vững tin thần, tất cả mọi người đều đồng thanh đáp ứng.

Hai ngày trôi qua quá nhanh, trả giá suốt nhiều năm như vậy chỉ để đổi lấy hai ngày này. Tất cả hoảng loạn căng thẳng đều đã qua, chỉ chờ niềm vui bất ngờ rơi xuống.

Thi vấn đáp tiếng anh xong, bọn họ trở về phòng ngủ quét tước vệ sinh, người tới người lui khỏi trường học đều là phụ huynh và học sinh tốt nghiệp. Chú Lưu đã đứng chờ ở cổng kí túc xá từ sớm. Hành lý của hai đứa nhỏ không nhiều lắm nhưng lại có cả đống sách vở, chú Lưu giúp bọn họ sắp xếp vào hàng sau cùng rồi mới lái xe rời khỏi trường học.

Về nhà Chu Hàm trước, Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần đã đứng chờ ở cổng.

“Ba, mẹ, chúng con về rồi đây!” Chu Hàm nhảy xuống xe gọi bọn họ, Quý Bạch theo sau cũng cười chào hai người.

Tạ Thúy Anh kéo hai đứa vào nhà còn Chu Chí Cần tiếp đón chú Lưu, hỗ trợ mang đồ của Chu Hàm vào.

Phòng bếp đã dọn sẵn đồ ăn, lúc này mùi hương đã tràn ngập khắp phòng, Chu Hàm đẩy Quý Bạch đi rửa tay, Tạ Thúy Anh vừa cười vừa múc canh.

Một bữa cơm ăn rất lâu, Chu Chí Cần cùng chú Lưu tán gẫu về giá cả trái cây trên thị trường còn Tạ Thúy Anh liên tục gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ nhưng không hề đề cập đến chuyện thi cử, chỉ bảo bọn họ thả lỏng và nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ăn cơm xong chú Lưu đưa Quý Bạch về, Chu Hàm đưa hắn ra cổng còn nhắc hắn đừng quên ngày mai có hẹn ra sau núi, Quý Bạch cười gật đầu, đáp rằng mình nhớ rõ.

Tiễn Quý Bạch đi, Chu Hàm lại bắt đầu nhàm chán.

Trước kia mỗi lần trở về đều ăn cơm làm bài tập sau đó đi ngủ. Lúc này không cần làm đề lại có chút không quen nên quyết định vác ghế dài lên mái nhà.

Bốn phía mái nhà xây tường bao xung quanh. Chu Hàm đứng trên mái có thể nhìn ra xa hơn, những thứ lọt vào tầm nhìn cũng trở nên trống trải hơn.

Tháng sáu, ngọn núi đối diện đã xanh mướt, có thể thấy trên sườn núi có vài tòa nhà thưa thớt.

Từ ngọn núi kia nhìn sang bên này có phải cũng không quá rõ ràng không? Ngọn núi bên này hẳn là cũng rất xinh đẹp nhỉ.

Một mình Chu Hàm ngồi trên mái nhà hồi lâu, cậu nghĩ đến cảnh tượng chiều ngày mai ra sau núi, cũng nghĩ xem mình nên nói gì với Quý Bạch, cứ nghĩ miên man mãi cho tới khi màn đêm buông xuống.

Nội tâm chờ mong một kết quả, cậu thấy căng thẳng rồi lại thấy mâu thuẫn. Cậu cảm thấy tâm tư của mình quá dễ bị phát hiện lại cảm thấy có lẽ Quý Bạch không nhận ra đâu, cho nên bản thân phải nghiêm túc giảng giải cho cậu ấy nghe. Tuy có chút lo lắng sau khi mình nói thích thì Quý Bạch sẽ không tiếp thu được nhưng cậu gấp không chờ nổi mà muốn nói với Quý Bạch, muốn nói với cậu ấy tớ thích cậu, muốn cậu ấy hiểu rõ cậu đã may mắn nhường nào vì có cậu ấy làm bạn suốt mười tám năm qua.

Trời tối, Chu Hàm xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ không sao hết, dù sau khi nói ra Quý Bạch không tiếp thu được cũng không có việc gì, ít nhất mình đã nghiêm túc đối mặt với phần tình cảm này. Thích Quý Bạch không phải điều gì khó có thể mở miệng.

Quý Bạch cũng mất ngủ.

Hắn suy nghĩ sau khi tốt nghiệp còn có thể ở bên Chu Hàm nữa hay không. Lại nghĩ tới sau thời gian thật lâu mới gặp lại khi mở miệng liệu có xấu hổ hay không. Nghĩ xong mấy thứ này lại nhớ lại khoảng thời gian mười mấy năm trải qua cùng Chu Hàm.

Chu Hàm, cậu ấy là người tốt. Dù cho sau này không thể bên nhau cũng không sao hết, có cậu ấy làm bạn mười tám năm đã tốt lắm rồi.

Tình yêu của tôi cậu ấy không cảm nhận được thì vẫn mãi là ngôi sao sáng lập lánh, chỉ cần cậu ấy ngẩng đầu là có thể trông thấy.

Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ấy biết cảm tình của tôi và cậu ấy không giống nhau, bởi vì tôi thực sự muốn cùng cậu ấy bước trên con đường sau này.

Ngày mai nói ra sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?

Quý Bạch không nghĩ ra, cuối cùng cũng thiếp đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv