Cuối tháng năm có kì thi thử cuối cùng.
Kì thi này quan trọng là bởi nó giúp các thí sinh quen thuộc với không khí thi cử thật sự. Chỉ còn hơn mười ngày.
Ngày thi trời mưa nhỏ.
Chỗ ngồi dựa trên thành tích kì thi thử lần hai. Lần này khoảng cách giữa Chu Hàm và Quý Bạch là xa nhất kể từ năm lớp mười một đến giờ.
Trước khi vào phòng học, Quý Bạch đã thấy Chu Hàm ngồi ở bàn thứ hai sát cửa sổ từ dưới lên. Thấy hắn tiến vào, Chu Hàm nhìn hắn mỉm cười, hắn khẽ cười đáp lại.
Tiếng hô cố lên thầm gào thét trong lòng, không cần nói thành lời.
Chu Hàm nhìn vị trí thứ hai, nhìn bóng lưng Quý Bạch lại nhớ tới hồi học tiểu học, lúc đầu Quý Bạch cũng ngồi phía trước cậu. Cậu hay dùng ngón tay chọc bờ vai hắn, cậu vừa chọc là Quý Bạch sẽ ngay lập tức quay lại hỏi sao thế. Cậu sẽ cười tủm tỉm nói với Quý Bạch không sao cả. Quý Bạch cạn lời liếc cậu một cái sau đó quay người sang chỗ khác.
Sau đó xếp chỗ lại, Quý Bạch trở thành bạn cùng bàn của cậu. Bạn cùng bàn này kéo dài rất nhiều năm, mãi cho đến tốt nghiệp cấp hai, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau.
Còn có cơ hội làm bạn cùng bàn với Quý Bạch không? Chu Hàm vừa nghĩ đến đó thì thầy giáo tiến vào. Thầy giám thị nhắc nhở các thí sinh bỏ tất cả những đồ vật không liên quan ra ngoài.
Đến lúc này thì kiểm tra cũng trở thành việc bình thường, tâm trạng của các thí sinh đều ổn, cả quá trình cứ thế thuận lợi trôi qua.
Hôm sau thi xong tiếng anh là bọn họ có thể về nhà. Bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng học đi tới cổng trường bắt xe công cộng.
Thứ bảy chỉ có trường cấp ba tổ chức thi, hiện tại xung quanh trường học rất vắng vẻ, số người trên xe buýt cũng ít.
Bọn họ cùng ngồi ở hàng ghế sau, Quý Bạch lấy tai nghe, theo thói quen đưa tai phải cho Chu Hàm.
Chu Hàm đang bận chỉnh sửa quai đeo cặp sách nên trực tiếp hướng tai về phía Quý Bạch, ý bảo hắn mang giúp cậu.
Quý Bạch rất cẩn thận nhét tai nghe vào lỗ tai cậu.
Cẩn thận đến mấy thì vẫn đụng tới vành tai.
Lành lạnh.
Quý Bạch lại cảm thấy đầu ngón tay mình như chạm vào nước ấm, càng ngày càng ấm.
Mà Chu Hàm không biết vành tai cậu cũng đỏ.
Xe buýt bon bon chạy trên đường, còn hai trạm nữa là tới.
Giọng nam ca sĩ trong tai nghe vẫn ngân vang.
“Anh nhìn mãi đến khi hình bóng em nhòe đi, chờ đợi cho đến khi em thấu hiểu hết thảy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vượt qua không gian thời gian bước tới ngày mai.”
Hôm nay là một ngày nóng bức.
Gió ngoài cửa sổ xe cũng không thể làm con người ta bình tĩnh lại.
Hiện tại không chỉ có mỗi vành tai ửng hồng.
Chu Hàm đang nghĩ tới cái gì? Nghĩ tới gió thổi sau núi, nghĩ tới thi xong sẽ đi hóng gió ư.
Sắp tới rồi, tới ngày đó, hết thảy sẽ có đáp án.
Quý Bạch còn đang nghĩ có nên đổi bài hát khác không thì tài xế đã phanh xe lại.
“Bạn học à, tới trạm cuối rồi, xuống xe thôi.” Tài xế nhắc nhở bọn họ.
Hai người còn chưa ý thức được là đã tới nơi.
Xuống xe, nhận lại tai nghe, hình như không nóng như vậy.
Xuống xe ở đây nên phải đi bộ thêm một đoạn nữa. Trên đường bọn họ trò chuyện liên tục, từ kì thi cho tới đại học, từ đại học cho tới nghỉ hè.
“Quý Bạch, nghỉ hè chúng ta đi làm thêm không? Thời gian dài như vậy ở nhà cũng không có gì làm, bằng không đi làm thêm còn có thể kiểm tiền, hơn nữa cũng không nhàm chán.”
Chu Hàm đeo cặp sách đi lùi.
“Đi hẳn hoi, ngã bây giờ.” Quý Bạch bước tới sóng vai với cậu.
Chu Hàm nghe lời, đi bình thường.
“Làm thêm thì phải tìm nơi đáng tin, tiền nhiều hay ít không quan trọng, đến lúc đó cậu còn muốn đi thì chúng ta tới hỏi chú Lưu.” Quý Bạch trả lời.
“Được nha, ít nhất giảm bớt được tiền xe. Haiz, Quý Bạch ơi, cậu muốn thi trường nào thế?”
Thi trường nào, đây cũng là một vấn đề Quý Bạch từng nghiêm túc tự hỏi.
Nếu không thể vào cùng một trường thì ít nhất hắn muốn cách cậu càng gần.
Quý Bạch suy nghĩ rồi đáp lại không biết.
“Ừ, cũng đúng, hiện tại nghĩ cái này cũng hơi sớm, trước thi cho tốt cái đã.”
Vậy cứ chậm rãi cùng nhau trải qua mấy ngày cuối cùng đi.
Về tới nhà, Tạ Thúy Anh đang nấu cơm, Chu Chí Cần cũng ở nhà, ông ngồi trên băng ghế dài ngoài sân. Làn gió giữa trưa mùa hạ thổi qua ngọn cây anh đào, thổi bay mái tóc Chu Chí Cần.
Ba đã có nhiều tóc bạc thế rồi.
Chu Chí Cần nhìn Chu Hàm đi từ xa đến gần, vẫy tay với cậu.
“Về rồi đấy à, có đói bụng không? Mẹ con đang xào rau.”
“Ba ơi, ba nên cạo râu rồi.” Chu Hàm trêu ông, “Bốn mươi tuổi mà như ông già năm mươi tuổi.”
“Haiz, cạo hay không thì vẫn như vậy thôi.” Chu Chí Cần tươi cười đáp lại.
Tạ Thúy Anh xới cho cậu một bát cơm lớn, đầy rồi còn dùng thìa nén xuống.
“Ấy, mẹ ơi, mẹ đừng nén nữa, ăn xong thì xới thêm cũng được mà.”
“Ăn nhiều vào, vừa thi xong chắc là đói lắm.” Tạ Thúy Anh mỉm cười đưa bát cho Chu Hàm.
Chu Hàm ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
“À, sao con không gọi Quý Bạch sang nhà mình ăn cơm? Chẳng phải mẹ nhắn tin bảo con gọi nó sang rồi đây?” Tạ Thúy Anh đặt bát canh vào giữa bàn rồi hỏi cậu.
“Con bảo rồi nhưng cậu ấy không sang. Cậu ấy bảo tuần trước sang nhà mình ăn cơm rồi, tuần này sang nữa thì ngại lắm. Dù sao con đâu thể bắt cậu ấy sang được.” Chu Hàm vừa múc canh vừa trả lời.
“Đứa nhỏ này thật là, ngại ngùng gì chứ, thêm một đôi đũa thôi chứ có gì.”
Từ khi lên cấp ba, số lần Quý Bạch tới nhà Chu Hàm giảm đi nhiều.
Cấp một cấp hai hắn rất hay chạy sang nhà Chu Hàm, hận không thể trở thành đứa nhỏ nhà họ Chu, thế mà lên cấp ba lại ít sang hẳn.
Chu Hàm hiểu Quý Bạch ngại tới phiền bọn họ.
Không sao hết, cậu ấy không tới thì tôi có thể tới tìm cậu ấy. Chỉ cần muốn gặp thì tôi có thể vô cùng vui vẻ chạy đi tìm cậu ấy.
Khi Chu Hàm tới nhà Quý Bạch thì hắn đang rửa bát.
Quý Gia Hải ngồi ở cửa hút thuốc, thấy Chu Hàm tới thì cười gọi, “Chu Hàm tới à cháu! Mau vào nhà đi! Chỉ là hai ngày nay nhà hơi nóng.”
“Cháu chào chú Quý. Cháu tới tìm Quý Bạch ạ.” Chu Hàm lễ phép chào hỏi.
“Nó còn đang rửa bát.” Quý Gia Hải nhả ra một ngụm khói.
“Dạ, cháu tới xem cậu ấy ạ.” Chu Hàm nói xong thì đi vào phòng bếp.
Đứng ở cửa phòng bếp, Chu Hàm chỉ trông thấy bóng lưng của Quý Bạch.
Quý Bạch vẫn đang mặc đồng phục còn đeo thêm một chiếc tạp dề, tay áo sắn tới khuỷu tay, vì phòng bếp hơi nóng nên trên cổ Quý Bạch đã toát ra một tầng mồ hôi.
Trên trán hẳn là cũng có mồ hôi. Chu Hàm có thể tưởng tượng đến mái tóc trước trán bị mồ hôi tẩm đến ướt sũng.
Chỉ cần cậu gọi thì Quý Bạch sẽ quay đầu lại sau đó hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Mỗi lần tới nhà Quý Bạch đều hỏi cậu câu đó.
Cậu không gọi mà lặng lẽ đi tới phía sau, mở quạt điện cầm tay hướng về phía cổ hắn. Quý Bạch vừa quay đầu lại thì thấy Chu Hàm cười nhe răng.
“Ầy, cậu sao lại…”
“Sao lại tới chứ gì? Biết ngay cậu sẽ hỏi như thế mà. Tớ không thể tới tìm cậu chơi à.” Chu Hàm giơ quạt cầm tay lên giúp Quý Bạch “hạ nhiệt”, Quý Bạch đặt bát đĩa đã rửa vào chậu, xả nước.
“Trời nóng thế này, cậu ra phòng khách bật quạt đi, tớ rửa xong sẽ ra ngay.” Quý Bạch vừa rửa mâm vừa bảo cậu.
“Không, tớ cứ ở đây, cậu rửa xong chúng ta cùng ra.” Chu Hàm nhìn bàn tay đang rửa bát của Quý Bạch, tươi cười phản kháng.
“Đến chịu, không đi thì thôi, nóng kệ cậu.” Quý Bạch không để ý tới cậu nữa.
Rửa bát xong hắn xách quạt trong phòng khách vào phòng ngủ, bảo Chu Hàm theo hắn vào phòng.
“Cậu xách quạt đi thì chú Quý không có quạt nữa à?” Chu Hàm hỏi hắn.
“Trong sân không nóng, chút nữa tớ mang ra.” Quý Bạch đóng cửa phòng ngủ lại.
Giống như ngày trước, Quý Bạch ngồi vào bàn học tập, Chu Hàm ngồi trên mép giường đọc sách.
Nhìn một hồi rồi ngả người xuống giường.
Ga giường và chăn của Quý Bạch có hương chanh nhàn nhạt và mùi nắng sau khi phơi khô, Chu Hàm nằm trên giường lật xem quyển sách trong tay.
“…” (lược dịch)
Chu Hàm nhìn tên tác giả, là tác phẩm của Dư Quang Trung tiên sinh.
Đoạn phía trên miêu tả Dư Quang Trung tiên sinh sau khi nhận được tiền nhuận bút thì cưỡi xe đạp đi tìm bạn gái. Chu Hàm nhớ hôm mùng một mình cũng nhận được một chiếc xe đạp.
Khi đó cậu và Quý Bạch đều hâm mộ chiếc xe đạp của một anh trong thôn, nên luôn quấn lấy anh nhờ anh dạy bọn họ cưỡi. Anh ấy không những không tức giận mà còn kiên nhẫn chỉ dẫn bọn họ. Họ học xong nhưng lại không có xe, Chu Chí Cần thấy cậu vô cùng thích nên mua cho cậu một chiếc, bảo là phần thưởng cho thành tích của cậu. Chu Hàm có biết bao vui sướng, xe vừa về tới nhà đã lập tức đạp tới nhà Quý Bạch.
Khi xuống dốc gió nhẹ lùa vào áo khoác thổi bay vạt áo, thiếu niên tóc ngắn đón gió lao đi, đi tìm niềm vui của mình. Cậu cũng có thế giới của riêng mình, đó là bí mật dưới tận đáy lòng đến nay cậu vẫn luôn trân trọng.
Quý Bạch làm xong một đề thi tiếng anh, lúc quay đầu lại thì thấy Chu Hàm đã ngủ rồi.
Ánh chiều tà vàng cam chiếu vào phòng, va vào mép giường rồi rơi xuống đất, Chu Hàm cứ nằm im dưới ánh hoàng hôn, mặt trời tự nhiên cũng hiểu cậu ngủ rồi nên không quấy rầy.
Quý Bạch thấy sắc trời còn sớm nên không đánh thức cậu mà tiếp tục làm đề, mãi đến chạng vạng Chu Hàm vẫn chưa tỉnh lại. Không những không tỉnh mà còn vô thức kéo chăn đắp lên người.
Ngủ ghê ha.
Quý Bạch tắt quạt, đi tới mép giường nhìn Chu Hàm.
Chu Hàm ngủ rất quy củ, hai tay ngoan ngoãn đặt cạnh sườn, ngón tay hơi cong, bàn tay nắm hờ, hô hấp vững vàng, ngực hơi phập phồng.
Giống như mèo con ấy.
Quý Bạch thấy cậu ngủ ngon như vậy vốn không nỡ đánh thức. Nhưng hắn sợ buổi tối Quý Gia Hải lại làm ầm ĩ nên vẫn quyết định đánh thức cậu dậy.
Hắn ngồi xổm, vỗ nhẹ lên tay Chu Hàm.
Chu Hàm nhíu mày, giọng mũi ậm ừ.
“Ừ? Hử?” Trở mình rồi nói tiếp, “Thêm lát nữa, buồn ngủ muốn chết.”
Quý Bạch vỗ đầu của cậu, mỉm cười đi ra ngoài.
Lúc chuông điện thoại reo lên Tạ Thúy Anh và Chu Chí Cần đang ngồi trên ghế dài ngoài sân.
“Alo, Quý Bạch đấy à?”
“Cháu chào dì, cháu là Quý Bạch.” Quý Bạch ngoan ngoãn trả lời.
“Ừ ừ, cháu gọi dì có việc gì không? Tiểu Hàm vẫn ở nhà cháu ư?” Giọng Tạ Thúy Anh dịu dàng.
“Dạ, dì đừng lo lắng, cậu ấy ở nhà cháu, hiện tại đang ngủ.”
Tạ Thúy Anh cười nói, “Haiz, thằng nhỏ này thật là, sao lại chạy sang nhà cháu ngủ rồi, phiền cháu quá.”
“Không sao đâu dì, có phiền gì đâu ạ, cháu thấy cậu ấy cũng ngủ rồi nên xin phép cho cậu ấy tạm nghỉ ở nhà cháu một đêm ạ.” Quý Bạch cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình.
Tạ Thúy Anh do dự vài giây rồi mới nói, “À được, thế thì ngại với cháu quá, phiền cháu rồi.”
“Không có gì đâu ạ. Không còn gì nữa thì cháu không làm phiền dì nữa ạ, dì cùng chú Chu cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
“À được. Đúng rồi Quý Bạch, chiều chủ nhật sang ăn cơm nhé. Lần này hai đứa về trường cũng không biết trước khi thi có về nhà thêm được lần nào nữa hay không, nên chủ nhật nhớ sang đấy, nhất định phải tới đấy!” Trước khi cúp máy Tạ Thúy Anh dặn đi dặn lại.
Quý Bạch cười đồng ý.
Sau khi cúp máy Quý Bạch về phòng cầm quần áo đi tắm. Hắn nghĩ có nên rửa mặt cho Chu Hàm luôn không nhỉ, nghĩ nghĩ rồi tạm thời chưa rửa vội. Hắn xuống tay không để ý nặng nhẹ, chẳng may đánh thức Chu Hàm thì làm sao bây giờ, quấy rầy người ta không tốt lắm đâu.
Ban đêm, gió nhẹ từ từ thổi bay hơi nóng của mùa hè. Quý Bạch nằm xuống bên cạnh Chu Hàm, ngẩn người nhìn trần nhà.
Đang suy luận cách giải đề toán vừa mới xem thì bả vai bỗng trầm xuống.
Chu Hàm trở mình, dựa lên vai hắn.
Toàn thân Quý Bạch căng cứng, đôi mắt mở to, không dám nhúc nhích.
Tóc Chu Hàm cọ lên cổ hắn, ngứa.
Quý Bạch cảm giác trong cơ thể mình có một tràng pháo hoa đang được châm ngòi từng chút một. Hắn cứng người chờ Chu Hàm trở mình, thế nhưng Chu Hàm chẳng hề tỉnh lại thậm chí còn cọ lên cổ Quý Bạch.
Trời ơi, hôm nay không định cho tôi ngủ à?
Quý Bạch bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Được rồi, dựa thì dựa đi, vốn dĩ cũng mong cậu ấy dựa vào mình, chẳng phải thực hiện được rồi hay sao, chỉ là căng thẳng xíu thôi.
Sự tình mong đợi đã lâu bất ngờ nảy sinh, bản thân lại như bị chết máy, cảnh tượng vốn lặp đi lặp lại trong lòng đến khi thật sự xảy ra, đại não lại trống rỗng.
~Hết chương bốn~
Tác giả có lời muốn nói: Ca từ trong bài hát “Một ngày nào đó anh sẽ đến bên em” của Lăng Kính