Hai người cùng nhau đi dọc theo đường lớn, vừa nói vừa cười rất thoải mái. Chợ đêm của Khai Phong quả thực danh bất hư truyền, vô cùng náo nhiệt. Bị giam trong một thời gian dài như vậy, đương nhiên trong lòng Đinh Nguyệt Hoa cực kỳ vui sướng. Triển Chiêu thấy cô phấn chấn nên càng dẫn cô đi đến những chỗ náo nhiệt.
Ai ngờ trên đường lớn, người đến người đi tấp nập, trong một lúc lơ là mà hai người bọn họ để lạc nhau. Đến khi Đinh Nguyệt Hoa định thần lại thì phát hiện bản thân không biết đã đi tới nơi nào rồi.
Gió lại nổi, dòng người đi lại vội vội vàng vàng trên đường, tựa hồ mỗi người đều có một nơi để đi, chỉ có cô là không biết mình phải đi đâu?
Không rõ tại sao cô lại hoảng sợ, khắp nơi người đến người đi, nhưng cô không biết một ai cả. Cô bị đám người bao bọc, không tự làm chủ được bản thân mà bị đẩy tiến về phía trước. Đột nhiên cô cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, hình như nó đã từng xảy ra vào rất nhiều năm trước. Cô suy nghĩ cẩn thận, đúng rồi, đó là năm cô mười bốn tuổi cùng ngũ ca lén rời khỏi nhà lần đầu tiên. Lúc đó họ chạy tới kinh thành không quá ngàn dặm chỉ để mở mang một chút về chợ đêm của thành Khai Phong, còn về phần hình phạt của đại ca khi trở về nhà… đó lại là những chuyện của sau này, làm sao có thể so sánh được với đèn đóm chói lọi lúc này của kinh thành?
Vì vậy, cô càng thêm cao hứng, đi qua chợ đêm, đi qua quán bánh bao nóng nổi danh của Khai Phong, ngay cả mặt nạ Côn Lôn nô được chuộng nhất ở kinh thành lúc bấy giờ cũng mua đeo, chỉ trong thoáng chốc, cô đã bị lạc.
Đêm ngày càng khuya, Đinh Nguyệt Hoa càng thêm hoảng loạn, người đi trên đường lại càng ngày càng nhiều, phần lớn đều đeo mặt nạ Côn Lôn nô đủ loại kiểu dáng, nhất thời không thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Ngọc Đường đâu. Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà, sao có thể nghĩ tới sẽ phát sinh ra tình huống thế này, không khỏi sốt ruột hô: “Tiểu ngũ ca! Tiểu ngũ ca!”
Chỉ là khắp nơi đều ồn ào tiếng người, nhưng không ai đáp lại cô một tiếng. Lần đầu tiên Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy bất lực cùng bơ vơ, xung quanh có nhiều người như thế, nhưng không một ai cùng ngươi có liên can đến nhau, cô rốt cục cũng hiểu được, ở chỗ náo nhiệt mới là vực thẳm của cô đơn.
Đinh Nguyệt Hoa vẫn đi vẫn tìm dọc theo đường phố, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy ngũ ca. Bỗng nhiên hai mắt cô sáng rực, phía trước có một người đeo mặt nạ Côn Lôn nô đang tiến về phía cô, cô lập tức nhào tới, vừa mừng rỡ kêu lên: “Ngũ ca!” Vừa đưa tay tháo chiếc mặt nạ của người kia.
Người kia tuy giật mình, nhưng không hề giãy giụa, hắn để cô tùy ý tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, còn mỉm cười với cô: “Cô nương có nhận nhầm người không?”
Đinh Nguyệt Hoa lập tức ngẩn người ra. Sau chiếc mặt nạ kia là một gương mặt lạ lẫm với lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt trìu mến, nụ cười ấm áp. Thế giới yên tĩnh lại một khắc, trong nháy mắt, đèn đóm cùng tiếng người của kinh thành như đã tan biến hết, chỉ còn lại đôi môi mỉm cười và giọng nói trầm ấm tựa như làn gió xuân ấm áp nơi quê nhà ấy. Nhưng mà người này là ai thế? Đinh Nguyệt Hoa nghĩ nát óc. Triển Chiêu? Hắn là Triển Chiêu! Nhưng sao lại là Triển Chiêu? Cô không khỏi trở nên mê muội.
“Nguyệt Hoa!” Có ai đó ôm chầm lấy cô. Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô dĩ nhiên là khuôn mặt của Triển Chiêu. Cô nắm lấy cánh tay của Triển Chiêu theo bản năng, sững sờ nhìn hắn. Nhất thời không thể phân biệt được đây có phải là hiện thực? Là hồi ức? Hay chỉ là một thứ ảo giác của cô vậy?
Triển Chiêu thấy cô có vẻ thất thần, trong lòng kinh hãi: “Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, cô không sao chứ?”
Bấy giờ Đinh Nguyệt Hoa mới tỉnh táo lại một chút: “Triển Chiêu? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu thấy cô đã nói chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi chúng ta bị lạc nhau. Đi, chúng ta về nhà rồi nói chuyện sau.”
Trong lòng Triển Chiêu lo lắng, hắn không thể để ý nhiều, nửa ôm nửa đỡ Đinh Nguyệt Hoa đi về. Cuối cùng họ cũng đã rời khỏi đám đông ồn ào, đi tới con hẻm hơi vắng. Lúc này, một trận gió lạnh ập đến, đầu óc hỗn độn của Đinh Nguyệt Hoa mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bấy giờ cô mới phát hiện cả người mình nằm trọn trong lòng Triển Chiêu, cô nhanh chóng định thần lại: “Triển…” Cô hơi đắn đo, cuối cùng hạ giọng gọi: “Triển Chiêu, tôi không sao, tôi có thể tự mình đi.”
Triển Chiêu cúi đầu, chỉ thấy hai mắt của cô đã không còn thẫn thờ, mặt đã hồng hào lại, khi này hắn mới đỡ cô đứng lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói: “Vừa nãy có hơi hoảng, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Đều do Triển Chiêu nhất thời sơ ý, làm cô sợ rồi.”
“Không sao, tôi thật sự không sao.” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng cười nói.
Triển Chiêu thở dài, siết chặt tay cô: “Chúng ta về thôi, mau tìm tiên sinh đến khám cho cô.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn quá căng thẳng mà không nhịn được cười, cô nói an ủi: “Thật sự không sao, huynh vội vàng làm phiền tiên sinh như vậy, chỉ sợ sẽ làm mọi người chê cười. Ơ, đây là mùi gì? Thơm quá!”
Lúc này Triển Chiêu mới chú ý tới mùi thơm thoang thoảng của đậu đỏ. Hắn trông thấy Đinh Nguyệt Hoa đã khá hơn nhiều nên cũng yên tâm: “Là mùi của bánh trôi đậu đỏ, muốn ăn không?”
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng gật đầu. Triển Chiêu mỉm cười, nắm chặt tay cô đi tới con ngõ nhỏ nọ, chỉ thấy có một quầy hàng nhỏ ở góc đường, chưa gì chủ quầy đã đi tới mời chào nhiệt tình. Một cặp vợ chồng trung niên, một sạp nhỏ bánh trôi đậu đỏ đơn sơ, cuộc sống bình dị giản đơn của những người bình thường nhất trong chợ luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Nhất là vào một đêm xuân khi lạnh khi ấm như thế này mà có thể ăn được một bát bánh trôi đậu đỏ ấm nóng, đây quả thực là một lựa chọn chính xác.
Chủ quầy tay chân thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã đặt hai bát bánh trôi nóng hổi, tỏa mùi thơm ngào ngạt lên bàn. Triển Chiêu cầm lấy chiếc thìa, khéo léo múc phân nửa đậu đỏ trong bát qua bát kia, rồi đẩy nó đến trước mặt Đinh Nguyệt Hoa: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!” Động tác của hắn rất thuần thục và không chút suy nghĩ, cứ như hắn đã làm điều này cả ngàn lần.
Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc: “Huynh? Sao huynh biết tôi thích ăn đậu đỏ?”
Triển Chiêu sửng sốt, lại không biết nên giải thích với cô như thế nào. Trước khi Đinh Nguyệt Hoa bị thương, bọn họ thường xuyên đến đây ăn, lúc nào cô cũng than đậu đỏ trong bát không được nhiều, nhưng cũng không thể ăn hết hai bát, vì vậy việc múc phân nửa đậu đỏ trong bát mình qua cho cô đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn. Đêm nay, chẳng qua là do thói quen nên làm thế.
May thay, Đinh Nguyệt Hoa không bận tâm đến chuyện này, cô đã cầm chiếc thìa lên ăn một miếng và cười nói: “Ngọt quá, ngon thật. Có phải Ngũ ca nói với huynh không?”
Triển Chiêu đành phải gật đầu, hắn cũng ăn một miếng, nhưng lại cảm thấy mùi vị đậu đỏ đêm nay có chút đắng.
(Hết chương 5)