Đêm đã khuya, nhưng không phải ai cũng có thể ngủ ngon. Bạch Ngọc Đường ngồi trên mái hiên, uống một ngụm rượu rồi cười nói: “Không ngờ ngươi thật sự có một bình rượu ngon ở đây đấy!”
Triển Chiêu nhấc tay cầm lấy bầu rượu: “Bạch huynh, đại ân này của huynh, ta không có lời nào cảm tạ hết được, chuyện lần này Triển Chiêu sẽ nhớ mãi không quên.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Ngươi đừng cảm tạ ta, nếu không phải Bao đại nhân và tiên sinh ba lần bốn lượt phái người đến nhờ ta, ta cũng chẳng buồn quản chuyện của ngươi!”
Triển Chiêu biết hắn từ trước đến giờ đều ngoài lạnh trong ấm, miệng cứng lòng mềm. Tuy lần này Triển Chiêu linh cảm được việc làm của Bạch Ngọc Đường có chút liều lĩnh, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, nếu không làm như thế, hắn cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại Đinh Nguyệt Hoa.
Đột nhiên, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn lên trăng sáng vằng vặc mà trầm ngâm thở dài: “Tuy ta đã nghĩ cách đưa muội ấy tới được Khai Phong, nhưng ngươi cũng thấy tình trạng của Nguyệt Hoa rồi đấy, chuyện quá khứ, muội ấy đã quên hết, một chút cũng không nhớ ra.”
Triển Chiêu ảm đạm cúi đầu: “Triển Chiêu có thể lại được nhìn thấy nàng ấy khỏe mạnh, vậy mãn nguyện lắm rồi, nào dám hy vọng xa vời nàng ấy sẽ nhớ rõ quá khứ.”
Bạch Ngọc Đường ngẫm lại cẩn thận, hạ giọng nói: “Đừng nói là ta không có nhắc nhở ngươi nhé, ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, e là lần này Đinh Đại ca sẽ nổi giận.”
Triển Chiêu sửng sốt, cũng không trả lời. Bạch Ngọc Đường cũng chẳng để ý, tự mình nói tiếp: “Các ngươi đều nói Bạch Ngọc Đường ta tính tình nóng nảy, nhưng Ngũ gia ta chưa bao giờ mang thù, bình thường khi có thù, ta liền trả. Còn Đinh đại hiệp, các ngươi đều nói hắn là người hiền lành, nhưng mà người hiền lành này giận lên…” Hắn đột nhiên cúi đầu nhìn xuống khoảng sân nhỏ dưới chân: “Nếu Đinh Đại ca biết ta đưa Nguyệt Hoa trở lại đây, chỉ sợ cái ổ mèo này của ngươi cũng không đủ để hắn triệt phá mười lần.”
Bạch Ngọc Đường thở dài: “Ngươi không đến được thôn Mạt Hoa nên còn chưa biết lần này Đinh Đại ca giận dữ tới mức nào. Kể từ khi Nguyệt Hoa tỉnh dậy, không một ai trong nhà được phép nhắc đến tên ngươi cùng chuyện quá khứ, thậm chí hắn còn thay hết đầy tớ có thể thay, gần như một lần thay đổi hết toàn bộ. Ta và Đinh lão nhị chỉ nói hắn vì lo sẽ kích thích trí nhớ của Nguyệt Hoa, ảnh hưởng đến thương tích của muội ấy mới làm vậy, nhưng khi thấy hắn không cho phép ngươi bước vào thôn Mạt Hoa nửa bước, ta mới hiểu được lần này hắn thực sự đã rất giận.”
Triển Chiêu cúi đầu uống rượu, hạ giọng nói: “Đại ca luôn yêu thương Nguyệt Hoa, ta hiểu tâm tình của huynh ấy. Nguyệt Hoa bị thương đều là lỗi của Triển Chiêu.”
“Thật ra, việc Nguyệt Hoa bị thương cũng không thể trách người hoàn toàn, có điều, lúc ấy mạng sống của Nguyệt Hoa như đang treo trên chỉ mành, đừng nói anh em nhà họ Đinh, ngay cả bọn ta nhìn thấy cũng…” Dáng vẻ hấp hối của Đinh Nguyệt Hoa đang bị thương nặng dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nó khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy vô cùng đau đớn: Từ nhỏ đến lớn Nguyệt Hoa đã khi nào phải trải qua kiếp nạn như thế?
Triển Chiêu nhíu mày, hắn cúi gằm mặt xuống, đến nỗi người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên một hơi uống hết rượu trong bầu. Nhưng hắn uống vừa nhanh vừa bạo, mặc dù rượu kia đúng là loại rượu hảo hạng, nhưng rốt cuộc vẫn là rượu mạnh, nó chỉ khiến hắn sặc sụa, ho bạt mạng. Tuy vậy hắn lại ra sức ho mãi, chỉ cảm thấy mỗi tiếng ho đều như đáy lòng đang theo đó mà xé toạc ra.
Bạch Ngọc Đường biết hắn buồn bực, cũng biết sẽ không có cách nào khuyên giải hắn, cũng chẳng muốn chỉ ra, chỉ đành bắt lấy bầu rượu trước mặt Triển Chiêu đem về trước mặt mình: “Không uống được thì đừng uống, ngươi đừng lãng phí rượu ngon như thế!”
Triển Chiêu ho hen cả nửa ngày, cuối cùng cũng sống qua được một trận khó chịu, nhưng lại không biết phải nói gì.
Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói: “Lần này ngươi bị thương không có nhẹ hơn Nguyệt Hoa, còn không chịu điều dưỡng cho tốt. Dù bản thân ngươi có ngại mệnh dài, cũng sẽ đợi đến khi Nguyệt Hoa hồi phục lại, đúng không?”
Triển Chiêu chỉ thấy dở khóc dở cười, vốn là một lời quan tâm, nhưng một khi qua miệng Bạch Ngọc Đường thì lập tức đổi hương vị: “Triển Chiêu biết rồi.”
“Không biết lần này cái tên Đinh Triệu Huệ vô dụng kia có thể giữ chân Đinh Đại ca được mấy ngày đây.” Bạch Ngọc Đường có vẻ đăm chiêu, hắn và Đinh Triệu Huệ chia nhau sắp xếp, cũng không biết có thể giấu giếm Đinh Triệu Lan được bao lâu, “Có điều, ngươi cũng không cần lo lắng quá, dù cho Đinh Triệu Lan có tới, ngươi vẫn còn một thứ pháp bảo trọng yếu, hắn muốn bắt ngươi cũng chẳng được.”
“Thứ gì?”
Bạch Ngọc Đường cười sằng sặc: “Triển Chiêu, ngươi đúng là ngốc, suy cho cùng ngươi và Nguyệt Hoa đã có hôn ước, Đinh Triệu Lan đường đường là đại hiệp nổi danh trên giang hồ, nếu ngươi kiên quyết tới cùng, hắn còn có thể làm được gì, chẳng lẽ hắn còn có thể không chấp thuận thực hiện hỉ sự được sao? Hơn nữa, dù gì Nguyệt Hoa cũng là tức phụ chưa xuất giá của Triển gia ngươi.”
Bạch Ngọc Đường hài lòng, vỗ vai Triển Chiêu: “Mà ngươi cũng đừng sợ, bảo bối của nhà ngươi chân dài lắm, miễn là ngươi mau chóng làm cho Nguyệt Hoa nhớ lại một chút gì đấy, đến lúc đó, Đinh lão đại có mang cô ấy đi, ngươi chỉ cần vẫy tay một cái, cô ấy còn không tự mình quay lại à?”
Điều Bạch Ngọc Đường nói tuy hoang đường nhưng thực sự cũng là một biện pháp. Bỗng Bạch Ngọc Đường vứt đi dáng vẻ dửng dưng kia, hạ giọng nói: “Bây giờ bệnh của Nguyệt Hoa vẫn không rõ ràng, tương lai giữa hai người đều tùy thuộc vào bản thân ngươi. Ngươi nhất định phải giữ vững chủ ý, nếu không…”
Mặc dù Bạch Ngọc Đường không nói hết, nhưng trong lòng Triển Chiêu biết rất rõ, đã đến được đây rồi, nếu như hắn bỏ qua thì có lẽ kiếp này hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội nào để gặp lại nhau.
– – – – –
Đinh Nguyệt Hoa được ngủ một giấc ngon, sáng ra thức dậy cảm thấy rất thoải mái. Cô bước xuống giường, gần như theo bản năng mà tới ngồi trước bàn trang điểm, cô cầm lấy chiếc lược và ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp của cô ở trong chiếc gương càng thêm nổi bật, đôi mắt như làn thu thủy lại càng thêm sáng. Cô nhìn chính mình trong gương mà không khỏi mỉm cười. Chợt cô trố mắt kinh ngạc đứng lên. Bàn trang điểm khắc đóa phù dung này không thuộc về mình, nó thuộc về người khác, không biết chiếc gương này làm thế nào lại phản chiếu được một gương mặt nổi bật đến như thế, liệu chủ nhân của nó có từng giống mình trang điểm qua gương không?
Không thể tự kiểm soát, cô đưa tay mở hộp trang sức bên cạnh ra, đủ loại trâm ngọc được đặt ngay ngắn ở trong hộp, mỗi một chiếc đều mới tinh và tinh xảo, chứng tỏ chủ nhân của chúng còn chưa bao giờ dùng qua. Cô không khỏi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chúng và thầm nghĩ: Đó sẽ là một cô gái như thế nào? Những cây trâm này có từng được tỏa sáng lấp lánh trên mái tóc của cô ấy không? Nhưng bây giờ chủ nhân của chúng cứ thư thế mà nhẫn tâm bỏ hết chúng lại, thứ cô ấy bỏ lại không chỉ có những cây trâm cài tóc này, mà còn có một đoạn tình cảm chưa biết rõ là ngọt hay đắng.
Đinh Nguyệt Hoa hơi ngỡ ngàng, càng có thêm chút hoảng hốt, rõ ràng cô chỉ là một vị khách nhưng lại đi lục lọi đồ của người khác, thật vô lễ, thế nhưng sao trong lòng lại đau buồn một cách khó hiểu?
Thật đáng tiếc khi cô không có thời gian nào để cẩn thận suy xét, bởi vì sau đó cô phát hiện ra lúc cô rửa mặt chải đầu cũng là lúc Bạch Ngọc Đường rời đi.
“Việc này xảy ra đột ngột, Bạch huynh đi rất gấp rút, kỳ thực không kịp chuyển lời tới cô nương, huynh ấy bảo Triển Chiêu nói với cô nương là qua vài ngày nữa huynh ấy sẽ tới đón cô nương về.” Triển Chiêu hạ giọng an ủi.
Nhưng mà, làm gì có chuyện gấp đến mức như thế? Dù có gấp đến đâu cũng không đến mức để một mình cô lại nơi này chứ? Đinh Nguyệt Hoa càng nghĩ càng tức điên đầu, cô thực sự đoán không ra lần này Bạch Ngọc Đường lại bày mưu tính kế gì.
Cũng may, khi nghĩ lại thì tuy Triển Chiêu có ánh mắt nhìn cô hơi kỳ quái nhưng vẫn là một quân tử giữ lễ, cô không thấy chán ghét hắn, ngược lại chỉ cần thấy hắn ở bên cạnh, cô còn có chút cảm giác yên tâm. Chẳng lẽ đó là trọng lượng của hai chữ “Đại hiệp” ư? Đã đến rồi thì cứ yên tâm ở lại, có lẽ Bạch Ngọc Đường thấy mình ngất xỉu nên lo mình không thể chịu được vất vả trên đường, bởi thế mới để mình ở lại đây tĩnh dưỡng. Sau khi nghĩ thông suốt thế kia, cô không còn phiền não nữa.
Đương nhiên, cuộc sống phải trôi qua từng ngày, Triển Chiêu lại mời dì Triệu kia trở lại để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô. Dì Triệu rất ít nói, bà là một người trung hậu và hiền lành, ở cùng với Đinh Nguyệt Hoa hết sức vui vẻ. Còn Công Tôn tiên sinh cũng đến đây mỗi ngày để trị liệu cho cô. Về phần Triển Chiêu, hắn lại hết sức tận tâm, chiều cô thích đáng. Do đó, mặc dù Đinh Nguyệt Hoa lẻ loi một mình ở Khai Phong, nhưng cũng không cảm thấy có gì là không thích hợp. Trong hai ba ngày qua triệu chứng đau đầu của cô quả thực đã giảm đi rất nhiều, trong người cũng cảm thấy có sức sống hơn.
Cũng vì thế mà sau bữa cơm chiều hôm nay, Công Tôn tiên sinh đã để Triển Chiêu dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Hôm nay Triển Chiêu không mặc bộ quan phục kia, thay vào đó là mặc một bộ y phục màu lam, khiến hắn càng thêm vẻ anh tuấn, dịu dàng, nho nhã. Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Luôn thấy huynh mặc mãi quan phục, tôi còn tưởng huynh vốn không mặc y phục nào khác cơ!”
Triển Chiêu nói: “Để Đinh cô nương chê cười rồi.”
(Hết chương 4)