Kiều Phỉ không ép Phong Lăng đi thay đồ, mặc dù đợi đến khi buổi dạ tiệc bắt đầu cũng còn mấy tiếng đồng hồ nữa nhưng anh ta biết tính Phong Lăng, nên cũng không nói sẽ đưa cô đến phòng nào đó nghỉ ngơi.
Anh ta chỉ thuê một phòng nghỉ đặc biệt bên cạnh nơi tổ chức buổi tiệc ở tầng một để cô nghỉ ở đó.
Phong Lăng ngồi trên sofa xem điện thoại, còn Kiều Phỉ, khi thì nhận điện của người nhà, khi thì nhận được vài cuộc điện thoại về công việc vừa tiếp nhận sau khi rời khỏi căn cứ, hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Thật ra thì Kiều Phỉ muốn nói gì đó với Phong Lăng nhưng cô luôn cúi đầu xem điện thoại, không nói chuyện quá nhiều.
Đối với cô, giúp đỡ Kiều Phỉ chỉ đơn thuần là giúp đỡ thôi, những chuyện khác cô cũng không muốn nói nhiều.
Mặc dù Phong Lăng trông như một quả hồng mềm dễ “nắn bóp”, nhưng trên thực tế, tính cách bên trong của Phong Lăng lại là kiểu người khó bắt chẹt nhất, không ai có thể dễ dàng chống lại được tính cách này của cô. Dù là chuyện gì, chỉ có cô muốn làm, có đồng ý làm hay không mà thôi, còn những việc khác cô cũng chẳng quan tâm.
Càng không cần giải thích hay nói mấy lời khách sáo.
Một tiếng trước khi buổi tiệc bắt đầu, Phong Lăng ngồi ở trong phòng chán đến mức bắt đầu buồn ngủ, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc thì nghe thấy có tiếng bước chân đi đến gần. Phong Lăng mở mắt ra thì nhìn thấy Kiều Phỉ đang bưng một tách cà phê đi đến.
“Uống cà phê không?” Kiều Phỉ đặt tách cà phê lên chiếc bàn bên cạnh Phong Lăng, thấy cô không còn xem điện thoại nữa, anh ta mới ngồi xuống chiếc ghế gần cô nhất: “Sau khi rời khỏi căn cứ, tôi rất ít khi liên lạc với mọi người. Ban nãy, vừa hay nhận được một cuộc điện thoại từ căn cứ gọi đến, tôi đã tiện thể hỏi thăm một chút về chuyện của cô. Ở Campuchia, cô đã bị thương nặng vậy sao? Bảo sao tôi thấy trạng thái của cô có vẻ khang khác, đã loại bỏ hết nọc độc rắn chưa? Bả vai và cánh tay bây giờ thế nào rồi? Có bị di chứng gì không?”
“Vẫn ổn, đã đỡ hơn rất nhiều so với mấy hôm mới về rồi. Ban đầu, một bên cánh tay của tôi có hơi tê dại, gần đây, cảm giác tê dại đó đã giảm đi rất nhiều, làm thêm vài bài huấn luyện hồi phục thích hợp thì chắc sẽ không có vấn đề gì.” Phong Lăng vừa trả lời vừa nhìn Kiều Phỉ: “Nhà anh cũng làm kinh doanh nhỉ? Vậy có phải sau này, anh sẽ không có bất kỳ liên quan hay dính dáng gì tới chuyện bên quân sự nữa, đúng không?”
“Gần như là vậy, tôi được đưa vào căn cứ là vì hồi bé sức khỏe kém quá, ba mẹ tôi hi vọng có một nơi để tôi rèn luyện thật tốt.” Kiều Phỉ vừa nói vừa cười: “Kết quả không ngờ cuối cùng tôi lại không muốn rời khỏi căn cứ. Nếu không vì sức khỏe của ba mẹ không tốt, tôi không thể không về thì chắc tôi còn có thể tiếp tục ở lại căn cứ để cạnh tranh công bằng với Lệ Nam Hành thêm một, hai năm nữa.”
Kiều Phỉ không phỏng đoán chuyện Lệ Nam Hành đã biết bí mật của cô từ lúc nào nữa, dường như đây là sự hiểu ý ngầm giữa đàn ông với nhau, không cần phải nói nhiều, nhưng lại cực kỳ thấu hiểu.
Nhưng cái gọi là cạnh tranh công bằng là gì?
Phong Lăng dời mắt khỏi Kiều Phỉ, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Kiều Phỉ biết thái độ này của Phong Lăng chính là một lời từ chối thẳng thắn, anh ta đã sớm quen rồi, vì vậy chỉ ngồi bên cạnh rồi mỉm cười: “Đợi đến buổi tiệc, cô chỉ cần đứng cạnh tôi, đối với người do tôi giới thiệu, cô chỉ cần mỉm cười gật đầu với họ là được, không nói chuyện cũng không sao.”
“Ừm.”
“Hôm nay có rất nhiều gia tộc người Hoa nổi tiếng ở Los Angeles đến, có phải cô từng gặp người nhà họ Phong rồi, đúng không? Nói ra thì đúng là trùng hợp, lúc trước tôi cũng đã nói người Hoa mang họ Phong ở Los Angeles không nhiều, nhưng cô lại mang họ Phong.” Kiều Phỉ vừa nói vừa nhìn gương mặt của Phong Lăng: “Hôm nay, người nhà họ Phong cũng sẽ đến, cùng là họ Phong thế này thì chắc cô cũng có quan hệ họ hàng trong vòng một trăm năm đấy, như vậy cũng coi như là cô gặp mặt người thân rồi.”
Phong Lăng chỉ coi như Kiều Phỉ đang nói đùa: “Cùng họ thì là người thân? Thế nếu miếng ngọc bội nhỏ mà tôi đeo trên người ngày xưa có khắc chữ Kiều, vậy có phải bây giờ tôi chính là em gái ruột của anh không?”
Kiều Phỉ nhíu mày: “Ngọc bội nào?”
“Không có gì, chính là miếng ngọc bội mà tôi luôn đeo trên người từ khi nhớ được mọi chuyện đến giờ, trên đó có khắc một chữ, tôi đã coi luôn chữ đó làm họ của mình.” Phong Lăng nở nụ cười hờ hững: “Biết đâu đấy vốn không phải là họ của tôi, có lẽ tôi là Thiên Sát Cô Tinh* chuyển thế? Hay có lẽ ba mẹ cảm thấy tôi có điểm nào đó không tốt? Họ đã mời một đại sư dùng một miếng ngọc bội để nhốt tôi lại? Một chữ thôi mà có quá nhiều hàm ý, chưa chắc đó đã là họ, vì thế, tôi cũng không có quá nhiều suy nghĩ với những người cùng họ với mình, vả lại… Chuyện tìm người thân này nào có trùng hợp như thế được, nếu một gia tộc lớn như nhà họ Phong để lạc mất một người đứa con gái, người ngoài lại không biết sao?”
(*) Thiên Sát Cô Tinh: Đó là sao chiếu mệnh của một người, tất cả những người thân xung quanh anh ta sẽ gặp tai hoạ, khiến người đó trở nên cô đơn và bị mọi người xa lánh.
“Chuyện này thì tôi không rõ lắm, thật ra gia tộc càng lớn thì càng giấu những chuyện xấu và bí mật trong nhà càng kỹ. Tôi chỉ biết nhà họ Phong có một cô con gái lớn tên là Phong Minh Châu, còn hiểu biết về những người trong nhà họ thì cũng chỉ ở mức biết trong giới người Hoa ở LosAngeles, họ là một gia tộc gần như nổi danh ngang với những gia tộc có địa vị cực cao khác như nhà họ Lệ, nhà họ Mặc,...”
Kiều Phỉ còn chưa nói dứt lời thì bên ngoài đã có người gõ cửa. Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau quay lại nói: “Buổi tiệc đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, cũng sắp bắt đầu rồi, xe của ba mẹ tôi đang ở bên ngoài, bây giờ cô ra ngoài với tôi nhé?”
Phong Lăng đứng dậy, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình: “Thế này thật sự được sao?”
“Không sao đâu.” Kiều Phỉ nói, sau đó vươn tay, túm lấy cánh tay Phong Lăng: “Một lát nữa, bất kể tôi ôm hay nắm tay, cô cũng phải tỏ ra bình thường một chút nhé, tuyệt đối không được hất tay tôi ra, nếu không tôi sẽ mất mặt lắm.”
Phong Lăng: “… Tôi sẽ cố hết sức.”
“Đừng cố quá nha ‘honey’, bây giờ ‘em’ là bạn gái của ‘anh’ đấy.” Kiều Phỉ ra hiệu bằng mắt một cách khó hiểu với cô.
Vì tiếng “honey” của Kiều Phỉ mà khóe miệng Phong Lăng giật một cái, cô lén trừng mắt với anh ta, nhưng Kiều Phỉ lại bật cười, nắm tay, kéo cô đến bên cạnh, sau đó cứ thế dắt cô ra khỏi phòng nghỉ.
Tài xế của nhà họ Kiều lái hai chiếc xe công vụ đến, dừng ngay bên ngoài khách sạn.
Ba mẹ của Kiều Phỉ bước xuống xe, còn chưa đi vào thì đã bị bóng dáng của hai người xuất hiện trước mắt thu hút ánh nhìn. Hai người nhìn kỹ lại, đầu tiên là nhìn thấy Kiều Phỉ, sau đó lại nhìn thấy cô gái tóc ngắn đang đứng cùng anh ta, hai người đang nắm tay, dáng vẻ rất thân mật.
“Thế này…” Mẹ Kiều Phỉ ngẩn ra: “A Phỉ, đây là…”
“Là bạn gái của con.” Kiều Phỉ đáp lời ngay. Vừa dứt lời, anh ta mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, trông không còn vẻ nghiêm túc và câu nệ như khi ở trong căn cứ nữa, mà xán lạn cởi mở hơn một cách khó hiểu, còn hơi nho nhã và đáng yêu.
Ánh mắt của bà Kiều lập tức nhìn sang Phong Lăng bằng ánh mắt kinh ngạc, mấy ngày trước khi nghe con trai nói đã có bạn gái, bà ấy còn không tin.
Con trai bà ấy sống ở căn cứ XI, một nơi toàn đám đàn ông cơ bắp lực lưỡng thì sao có cơ hội tìm bạn gái được?
Cho dù có bạn gái thì chắc cũng là một cô gái yểu điệu của nhà nào đó mà con trai bà ấy đã cứu được ở bên ngoài, hoặc ít nhất cũng phải là một cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng bà ấy không ngờ rằng cô gái vừa được con trai bà gọi là bạn gái lại mặc một bộ quần áo thể thao lôi thôi, mặt mũi cũng không trang điểm, đầu tóc thì ngắn cũn thế này.
Nhưng cho dù là vậy thì quả thực trông cô ấy vẫn là một cô gái rất xinh đẹp, trắng trẻo, kiểu tóc cũng không che giấu được vẻ thanh tú dịu dàng của thiếu nữ ẩn sâu bên trong cô.