Nhân lúc đèn đỏ, Phong Lăng quay sang nhìn Kiều Phỉ: “Không đơn thuần gì chứ?”
Kiều Phỉ cong môi: “Tối qua, tôi có một buổi tiệc rượu, cả đêm không ngủ, cô đưa tôi đến khách sạn đó trước đi, đến nơi thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
Phong Lăng lập tức hơi đề phòng: “Tôi không đưa anh lên phòng đâu, chỉ đưa đến dưới cửa khách sạn thôi.”
“Thì là ở tầng dưới mà, tầng một.”
Tầng một của khách sạn có phòng sao? Hơn nữa, Phong Lăng đã chú ý đến tên của khách sạn này, hình như là một khách sạn bảy sao vô cùng nổi tiếng và sang trọng của Los Angeles. Tầng một, hai, ba của kiểu khách sạn này đa số đều là phòng tổ chức sự kiện kiểu lớn hoặc nơi tiếp đãi chính phủ, sao có phòng nghỉ được?
Lúc sắp đến khách sạn, Kiều Phỉ mới đảo mắt nhìn về một nơi khác bên ngoài cửa kính, anh ta nói với giọng khàn khàn vì say rượu và mệt mỏi do cả đêm không ngủ: “Cha mẹ tôi sắp xếp cho tôi một đối tượng xem mắt. Tôi không thích, tối nay còn có một buổi tiệc rượu ở khách sạn, chắc phải phiền cô một lát rồi.”
Phong Lăng vẫn chăm chú lái xe: “Phiền tôi cái gì cơ?”
“Tôi biết Lệ Nam Hành có tình cảm với cô, tôi cũng cảm thấy được cô cũng có tình cảm với anh ta.” Kiều Phỉ ngập ngừng: “Dưa hái lúc còn xanh sẽ không ngọt, tôi sẽ không miễn cưỡng cô nhưng chuyện tối hôm nay, cô hãy chịu vất vả một chút nhé! Đóng giả làm bạn gái của tôi, để giúp tôi qua mặt người nhà là được.”
Phong Lăng suýt nữa đã phanh gấp, cô ổn định lại tâm trạng xong mới ngoảnh sang nhìn anh ta bằng ánh mắt giống như nhìn một kẻ tâm thần, sau đó tiếp tục lái xe: “Không được.”
“Tối nay là buổi tiệc từ thiện do mấy gia tộc lớn của người Hoa ở Los Angeles tổ chức nhưng nói thật thì đây chính là một cách để những gia tộc lớn có mối quan hệ khá thân thiết này gặp gỡ nhau, không phức tạp lắm đâu, cô cũng không cần phải thay đồ gì cả, chỉ cần đi là được rồi.”
“Tôi không đi, đưa anh đến khách sạn xong thì tôi sẽ rời đi ngay.”
“Cũng đã sắp đến nơi rồi mà cô còn định đi?”
“Anh Kiều, anh biết tính tôi rồi đấy, chuyện tôi không muốn làm thì không ai có thể ép tôi được.”
“Vậy nếu bây giờ tôi buộc phải nói cô nợ ơn tôi thì sao?”
“Ơn gì?”
“Tôi giúp cô che giấu bí mật lâu như vậy, cũng không mượn cớ vì biết bí mật này mà làm gì với cô, rõ ràng tôi thích cô nhưng lại không muốn miễn cưỡng, không ép buộc, không quấy rầy, để mặc cô và Lệ Nam Hành thể hiện tình cảm với nhau trước mặt tôi. Bây giờ, dù cô nói tôi là đạo đức giả cũng được, tóm lại, chuyện tối ngày hôm nay, cô muốn giúp tôi thì giúp, mà không giúp thì tôi cũng sẽ trói cô qua đó thôi.”
Phong Lăng mím môi: “Tôi không thể hiểu được tại sao anh lại phải dùng cách này để gạt cho qua chuyện, nếu anh không muốn xem mắt thì cứ nói rõ ra.”
“Bây giờ chỉ là quyết định tạm thời của họ, muốn chúng tôi nhân buổi tiệc tối nay gặp mặt nhau thử, giờ không phải là lúc để giải thích. Cách từ chối xem mắt khéo léo nhất chính là tôi phải dẫn bạn gái mình đến, tham dự chung, cô không cần nói gì cả, cũng không cần làm gì, chỉ cần cô quay lại làm con gái, giả thành bạn gái và đứng cạnh bên tôi là đủ.”
“… Vậy không phải anh cứ tìm đại một người bạn có giới tính nữ là được rồi sao?”
“Bọn họ không được.”
“Tại sao?”
“Vì tôi không thích những người đó, họ đứng cạnh mà chính tôi cũng không có chút cảm giác yêu đương nào thì sẽ không tự nhiên.”
“…”
Dù Phong Lăng có thuộc dạng trì độn, không nhạy bén trong phương diện tình cảm đến mấy thì khi Kiều Phỉ đã nói đến vậy rồi, cô vẫn hiểu được ý của anh ta.
Vì vậy, chuyện anh ta cố ý gọi điện thoại, hỏi cô đang ở đâu, sau đó lại lái xe đến đón cô, cả đêm không ngủ mà cứ ngồi ở bên cạnh nhìn cô suốt nãy giờ, làm ra vẻ say rượu, khổ tình các kiểu chính là vì muốn cô làm bạn gái của anh một lần vào tối nay sao?
Ngay cả việc đơn giản là làm một cô gái bình thường như thế nào, cô còn chưa học được, sao cô có thể đi đóng giả làm bạn gái của người ta?
Phong Lăng không nói nhiều nữa, sau khi đưa Kiều Phỉ đến khách sạn xong thì tháo đai an toàn rồi xuống xe.
“Phong Lăng.” Thấy cô không nói một lời đã định bỏ đi, Kiều Phỉ xuống xe, bước nhanh đến trước mặt cô, chặn đường: “Giúp tôi một chuyện cũng không được à?”
“Tôi không giúp anh chuyện này được đâu.” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình rất nhiều: “Tôi không thể diễn vai này được! Hơn nữa, chuyện này quá bất tiện, tôi không biết, cũng không làm được.”
“Cô không cần phải nói gì cả, tối nay cứ đứng bên cạnh tôi thôi.”
“Không được.”
Kiều Phỉ lại nhìn Phong Lăng thêm một lúc, không nói gì nữa mà lui sang bên cạnh một bước, nhường đường cho cô.
Phong Lăng nhìn anh: “Anh Kiều, không phải tôi không muốn giúp anh chuyện này mà là tôi thật sự không thể nào làm được…”
“Không sao, để tôi gọi tài xế đưa cô về.” Kiều Phỉ nói, sau đó cầm điện thoại lên.
Vừa rồi, Phong Lăng luôn tránh né Kiều Phỉ, bây giờ thấy anh ta đứng trước mặt mình, cô mới nhận thấy, hình như đúng là Kiều Phỉ đã không ngủ suốt một đêm rồi, tâm trạng rất tệ, mùi rượu trên người giờ cũng rõ hơn.
Nếu không phải vì thật sự buồn bực thì với tính cách vô cùng quy củ của Kiều Phỉ như khi ở trong căn cứ, chắc chắn anh ta sẽ không thức cả đêm rồi ở bên ngoài uống rượu say như vậy.
Kiều Phỉ thật sự đang rất buồn sao?
“Tôi tự bắt xe về được, tôi biết địa chỉ của căn hộ.”
Nghe thấy giọng điệu Phong Lăng có vẻ như đã rất quen thuộc với căn hộ của Lệ Nam Hành, Kiều Phỉ ngập ngừng. Anh ta không nói gì cả, ngón tay dài đã ấn số trên điện thoại, hình như anh ta thật sự sắp gọi tài xế đến.
Thấy Kiều Phỉ không nói tiếng nào, Phong Lăng mím môi đi đến cạnh anh ta: “Anh Kiều, chuyện giả làm bạn gái này thì tôi thật sự không làm được. Nếu anh nhất định cần tôi giúp, tôi chỉ sợ mình sẽ phá hỏng vai diễn, cuối cùng hại anh xấu hổ thêm thôi.”
Thấy Phong Lăng đã dao động, Kiều Phỉ quay sang nhìn thẳng vào cô: “Cô đồng ý giúp tôi chuyện này sao?”
Phong Lăng: “… Coi như là tôi trả ơn anh đi.”
Kiều Phỉ mỉm cười: “Từ giờ đến lúc buổi tiệc tối bắt đầu vẫn còn mấy tiếng nữa, nếu cô đồng ý thì bây giờ đi thay lễ phục cũng được nhưng với tính cách của cô, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ không muốn thay. Thôi thì cứ vậy đi, dù sao không trang điểm, không làm dáng mà chỉ để tóc ngắn thì cô cũng đã là một cô gái xinh đẹp, ba mẹ tôi nhìn thấy, chắc chắn có thể nhìn ra tôi thật sự thích cô. Dưa hái xanh không ngọt, đạt được hiệu quả mong muốn rồi, họ cũng sẽ không tìm đối tượng xem mắt khác cho tôi nữa.”
Nghe thấy chữ “thích”, Phong Lăng nhớ đến chuyện Lệ Nam Hành cũng từng nói thích mình.
Hình như những người đàn ông bên cạnh cô đều có tính cách thẳng thắn như vậy, hoặc là bởi vì đều là người bước ra từ căn cứ XI, cả đám đàn ông nói chuyện với nhau đều chẳng hề che giấu gì cả. Thích là thích, không có gì phải giấu giếm, rất thản nhiên.
Nhưng chính vì thẳng thắn như vậy nên mới khiến cô cảm thấy cô có thể chấp nhận được tình cảm của Lệ Nam Hành, thậm chí còn có chút rung động, còn đối với tình cảm yêu thích của Kiều Phỉ, cô chỉ cảm thấy cảm kích và muốn trốn tránh.
Đây chính là sự khác biệt mà Lệ Nam Hành đã nói sao?
Nghĩ đến Lệ Nam Hành, Phong Lăng lại quay lại nhìn về phía khách sạn sau lưng. Lệ lão đại nói hôm nay có việc nên không về, anh về nhà họ Lệ hay là về căn cứ, hay có chuyện gì khác? Chắc không có khả năng là cô có thể gặp anh ở những nơi như thế này đâu nhỉ?
Vì vậy cho dù cô giúp Kiều Phỉ thì chắc cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ cần không bị Lệ lão đại biết là được.
Bằng không cô sẽ gặp xui xẻo mất.