Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 58: Không thể nói nên lời



“Đúng, đến bệnh viện đi!”  Đường Cẩm hùa theo nói: “Bây giờ đi ngay đi.”

“Anh Tư Tầm, anh, các người. . . . . .”   Hạng Doanh Doanh đứng đực mặt ra, ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm đang nắm tay nhau: “Các người. . . .”

“Doanh Doanh! Đừng nói nữa!”  Hạng Kính đương nhiên biết Hạng Doanh Doanh thích Trần Tư Tầm, vì sợ nha đầu kia hãm vào càng ngày càng sâu, cho nên sau khi họp lớp, anh cố ý nói cho cô biết là Trần Tư Tầm đã có bạn gái, không ngờ. . . . . .

“Anh. . . . . . . .”  Nhìn thấy người nhà, Hạng Doanh Doanh cảm thấy vô cùng ủy khuất, tiến lên hai bước nắm chặt tay anh mình, nước mắt ở trong hốc mắt đã bắt đầu tràn ra.

“Cô khóc cái gì?”  Đường Cẩm đẩy Hạng Doanh Doanh một cái, hung ác nói: “Giả bộ cái gì mà giả bộ!”

“Đường Cẩm!”  Từ Thụy vội vàng tiến lên hai bước giữ chặt tay cô, đem cô kéo trở về: “Đừng náo loạn!”  Tuy trong lòng anh vô cùng chán ghét cách làm của Hạng Doanh Doanh, nhưng dù sao cũng có giao tình vài năm với Hạng Kính nên không thể trước mặt anh ta làm điều gì quá đáng.

“Cái gì mà đừng náo ? Anh xem cô ta biến Lâm Nhất Nhiên thành bộ dạng như thế nào? Trong lòng cô ta rắp tâm suy nghĩ cái gì?” Đường Cẩm hất tay Từ Thụy ra, chỉ vào gò má sưng phù của Lâm Nhất Nhiên, ánh mắt đỏ lên: “Anh với bạn của anh giao tình bao nhiêu năm, cô ta là em gái của người ta, em với cô ta không thể so sánh được, nhưng em nói cho anh biết, Từ Thụy, em với Lâm Nhất Nhiên cũng là bạn bè bao năm, em không thể đứng nhìn người khác khi dễ cô ấy!”  Nói xong, Đường Cẩm tiến lên đẩy Hạng Doanh Doanh: “Hạng Doanh Doanh, tôi nói cho cô biết, cô không phải là thích Trần Tư Tầm sao? Những người giống như cô ở trường trung học trong thành phố A tôi cũng đã thấy nhiều rồi, nhưng cô suy nghĩ rồi nhìn lại bản thân một chút đi, con mẹ nó, cô có bản lĩnh đoạt Trần Tư Tầm từ trong tay Lâm Nhất Nhiên sao? Nếu không có, tôi khuyên cô mau về nhà, tìm chỗ nào mát mẻ rồi ngồi ở đó mà ngu ngốc đi! Đừng có cố chấp kiếm cớ kẻo bị người ta coi thường đấy!”

Sắc mặt của Hạng Doanh Doanh tái mét, giơ tay run run chỉ vào Đường Cẩm: “Cô. . . .cô nói Lâm Nhất Nhiên và. . . . .”

“Không sai, tôi nói cho cô biết, ai muốn cướp Trần Tư Tầm từ tay Lâm Nhất Nhiên, hỏi trước một chút, Đường Cẩm tôi đồng ý sao?” Đường Cẩm chống nạnh, ngẩng đầu cao ngạo nói.

“Lâm Nhất Nhiên, cô. . . . .cô. . . . .”  Môi của Hạng Doanh Doanh đều đã run lên, nước mắt ở trên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống, cái mũi nhỏ đỏ bừng, khóc đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy tiếc thương: “Cô lừa tôi. . . .”

“Cô ấy lừa cô cái gì?”  Đường Cẩm dũng mãnh đem Lâm Nhất Nhiên bảo hộ ở phía sau: “Cô ấy lừa cô cái gì?”

“Cô ấy. . . . .”

“Đường Cẩm, cậu đừng nói!”

Phía sau Đường Cẩm, một tay Lâm Nhất Nhiên ôm má, tay phải kéo nhẹ tay Trần Tư Tầm, khẽ lắc đầu, ý bảo Đường Cẩm lui ra phía sau, Lâm Nhất Nhiên buông tay Trần Tư Tầm, tiến lên phía trước.

“Hạng Doanh Doanh, tôi lừa cậu cái gì?”

Hai má của cô sưng lên, ửng đỏ, tuy đã bôi thuốc nhưng nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi là bạn gái của Trần Tư Tầm, đúng hay không? Tôi nói không chỉ một lần, đúng hay không? Là tự bản thân cậu không tin, đúng hay không? Các cậu không tin tôi, nhưng tôi đã nói rồi, đúng hay không?”

Nữ sinh nhẹ nhàng mở miệng, mặc dù giọng nói có chút không rõ ràng, nhưng hầu hết mọi người có thể nghe được rất rõ, sắc mặt của Hạng Doanh Doanh đã rất khó coi, một chút huyết sắc đều không có, Lâm Nhất Nhiên làm như không thấy, hỏi liên tiếp bốn câu, bốn câu có đúng hay không, khiến cho Hạng Doanh Doanh một câu cũng không trả lời được.

“A Nhiên!”

Đám đông bỗng nhiên bị tách ra, Trương Huy Huy kéo tay Từ Tân Trúc từ trong đám người chạy tới, vừa đến đã mở miệng: “Tớ nghe nói cậu bị đánh?”

“Không có chuyện gì!”  Lâm Nhất Nhiên ôm má, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của cô nữ sinh, lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Sao các cậu lại đến đây?”

“Cậu còn nói nữa, tụi tớ vốn đang ở căn tin ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cậu bị đánh, cơm cũng chưa kịp ăn liền chạy sang đây!”  Trương Huy Huy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Lâm Nhất Nhiên lên: “Tại sao lại như thế này? Mau đến bệnh viện kiểm tra đi!”

“Cô đi theo đi!” Đường Cẩm túm chặt áo của Hạng Doanh Doanh, dùng lực kéo một phen, Hạng Doanh Doanh bị cô kéo lảo đảo, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt.

“Ôi trời, cậu làm sao vậy?”  Trương Huy Huy tiến lên đẩy tay Đường Cẩm: “Cậu kéo Doanh Doanh làm gì?”

“Cậu hỏi xem cô ta đã làm gì? Mặt của Lâm Nhất Nhiên sưng lên như vậy là do ai gây ra?”  Đường Cẩm đẩy tay Trương Huy Huy ra, lại kéo Hạng Doanh Doanh: “Đi!”

“Cậu. . . . .”

“Tiểu Huy, đừng đi!”  Từ Tân Trúc túm chặt Trương Huy Huy, nhìn cô lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng nói nữa: “A Nhiên, cần tụi tớ đi với cậu không?”

Lâm Nhất Nhiên ôm má lắc đầu, vươn tay kéo áo Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm nắm tay cô, trước ánh mắt khó hiểu của Trương Huy Huy hiên ngang đi ra ngoài.

Trần Tư Tầm lái xe cực nhanh, Lâm Nhất Nhiên biết tâm trạng của anh đang không tốt.

Đèn xanh, đèn đỏ, người đàn ông dừng lại.

Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, gắt gao nắm chặt tay anh, mở miệng nói không rõ ràng: “Em không sao, không đau đâu.”

Trần Tư Tầm nghiêng đầu sang, vẻ mặt căng thẳng, anh giơ tay cẩn thận vén tóc trên gương mặt đang sưng đỏ của cô: “Thật không?”

“Ừhm, thật sự không đau!”  Lâm Nhất Nhiên muốn cười, nhưng lại đau đến hít phải khí lạnh, ánh mắt của Trần Tư Tầm khẽ biến, cũng không quan tâm đèn đỏ hay đèn xanh nữa, đạp chân ga, chạy thẳng một đường đến bệnh viện.”

Lâm Nhất Nhiên sợ tới mức vội vàng nắm chặt dây an toàn, nhìn anh rất nhanh đã chạy đến bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ để đậu xe, sau đó tự mình bước xuống.

“Ầm” một tiếng, Lâm Nhất Nhiên có chút luống cuống chân tay, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nào của Trần Tư Tầm, mạnh mẽ đóng sập cánh cửa. Anh xoay người, bỗng nhiên đem cô ôm vào trong ngực mình, tay phải gắt gao để sau lưng cô, tay trái nhẹ nhàng đặt sau gáy, không dám dùng lực.

“Thật xin lỗi!”  Giọng nói của anh nhàn nhạt nhưng cực kỳ bình ổn, lại mơ hồ lộ ra một chút đau lòng và xót xa: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Lâm Nhất Nhiên hiểu anh đang nói gì, cô vươn hai tay nhẹ nhàng đặt sau lưng anh: “Không có việc gì, thật sự là không có việc gì.”

Kỳ thực, lúc ở trên sân khấu, bị Hạng Doanh Doanh làm vậy, Lâm Nhất Nhiên trong phút chốc quả thật là đã ảo tưởng anh có thể giống như vương tử xông lên sân khấu, hất tay của Hạng Doanh Doanh ra, hoặc là trả lại cho cô ấy một cái bạt tai.

Nhưng mà Lâm Nhất Nhiên biết, anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh là Trần Tư Tầm.

Trần Tư Tầm là ai, làm sao có thể giống một đứa bé mười bảy mười tám tuổi làm một chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, cho nên. . . . .

“Không sao, thật sự là không có việc gì đâu.”  Lâm Nhất Nhiên cố gắng an ủi anh: “Em còn chưa đánh nhau với người ta, cái này coi như là học hỏi kinh nghiệm đi, được không?”

Trần Tư Tầm buông tay ra, cúi đầu, mượn ánh trăng nhìn vào cô: “Vậy coi như là bị cô ta đánh oan ức sao?”

“Không như vậy thì thế nào?”  Lâm Nhất Nhiên cười có chút gượng gạo: “Em còn có thể đánh lại sao? Lúc đó cô ấy không biết em là bạn gái của anh, nhưng mà em biết cô ấy là em gái của bạn anh, nếu em đánh lại cô ấy, chẳng phải sẽ làm khó cho anh sao?”

“Mặc kệ những chuyện đó!”  Trần Tư Tầm ngẩng đầu, nhìn Hạng Doanh Doanh cách đó không xa đang đi về phía mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mặc kệ những chuyện đó, cứ làm những gì em muốn!”

Anh thu hồi ánh mắt, giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Không cần sợ, không cần kiêng nể cái gì, có anh ở đây, sai lầm gì thì anh gánh chịu!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv