Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 57: Cái gọi là trả thù cá nhân



“Đường Cẩm?” Lâm Nhất Nhiên không nhịn được kêu lên thất thanh, đột nhiên ý thức được mình đang ở chỗ nào, cô vội vàng che miệng lại.

“Cậu biết cô ta?” Vẻ mặt của Hạng Doanh Doanh hơi vặn vẹo, cảm xúc có chút không khống chế được, sống chết túm lấy cánh tay của Lâm Nhất Nhiên: “Cô ta là bạn gái của Trần Tư Tầm có phải hay không?”

“Ách. . . . .” Lâm Nhất Nhiên đột nhiên bị túm lấy cánh tay, hơi lảo đảo, nghiến răng: “. . . . .Đau, nhẹ tay một chút, đau quá!”

“A, sorry!” Lúc này Hạng Doanh Doanh mới kịp phản ứng, vội vàng rút tay lại, trên mặt để lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Thật xin lỗi, tớ chỉ là. . . . .”

“Không sao, không có chuyện gì đâu!” Lâm Nhất Nhiên khoát tay, xoa xoa dấu tay đỏ ửng hằn lên cổ tay mình, trên đó còn có một tia máu.

“Vậy cô gái kia chính là bạn gái của Trần Tư Tầm? Cậu biết cô ta sao?” Hạng Doanh Doanh lại một lần nữa núp ở phía sau màn sân khấu, vẫn không ngừng truy vấn.

“Không, cô ấy không phải, tớ mới đúng!” Lâm Nhất Nhiên xoa xoa cánh tay, có chút bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: “Tớ mới đúng!”

“Làm ơn đi, Lâm Nhất Nhiên, cậu có thể đừng nói ra những chuyện vô lý như vậy có được không?” Hạng Doanh Doanh dường như bộc phát, nâng cao giọng, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Nhất Nhiên.

“Ách. . . . .” Lâm Nhất Nhiên bị dọa cho hoảng sợ: “Cậu. . . . . ”

“Các vị giáo sư, các bạn học sinh, chúc mọi người buổi tối tốt lành!”

Người dẫn chương trình xinh đẹp bước lên trên sân khấu, đội trưởng đội kịch chạy qua, túm lấy cánh tay của Hạng Doanh Doanh: “Tìm hai người các em nãy giờ! Mau lên, chuẩn bị một chút, sắp sửa ra sân khấu rồi!”

Cuối cùng, Hạng Doanh Doanh liếc mắt nhìn Đường Cẩm một cái, sau đó nghiêng đầu đi sang chỗ khác.

Ánh mắt này. . . . . . .rất ngoan độc. . . . .

Lâm Nhất Nhiên đi theo phía sau Hạng Doanh Doanh, trong lòng có chút sợ hãi, không biết nếu cô ta biết mình mới thật sự là bạn gái của Trần Tư Tầm thì sẽ thế nào?

Tình yêu khiến cho một cô gái hiền lành cũng có thể trở thành một người phụ nữ độc ác, huống chi trên đời này làm gì có người nào thật sự có đủ lòng thiện lương.

“Mộng Dao, lời anh ấy nói có phải là sự thật không?”

Không thể không nói, khi Hạng Doanh Doanh trang điểm tinh xảo đứng ở trên sân khấu là lúc ánh đèn chiếu rọi bốn phía, cô sắm vai Khổng Mộng Tinh, tay phải đang xoa trước ngực, tay trái đang kéo cậu nam sinh cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh mình, nước mắt lưng tròng nhìn về cô gái đang đứng cách mình mấy bước chân: “Thật sự là như vậy sao? Em là vì anh ấy nên mới hãm hại chị sao?”

“Chị nói thử xem?” Lâm Nhất Nhiên đóng vai nữ thứ Khổng Mộng Dao, nhếch môi cười khẩy một tiếng, hơi nghiêng người, hai mắt liếc xéo: “Chị đã biết mà còn hỏi tôi? Lại còn vờ vĩnh giả bộ làm gì? Giả bộ nhu nhược làm gì?”

“Mộng Dao, cô ấy là chị gái của cô! Tại sao cô. . . . .”

“Là chị gái của tôi thì thế nào? Còn không phải bởi vì anh sao? Nếu không phải vì anh, không phải vì tôi yêu anh, tôi. . . . . .”

“Bốp” một tiếng, bàn tay trái của cậu nam sinh giơ lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Đủ rồi! Cô còn dám nói!”

“Tân Vũ! Anh đừng như vậy!”

“Anh đánh tôi. . . .Anh bởi vì chị ta mà đánh tôi, anh dám đánh tôi?” Lâm Nhất Nhiên diễn vai Khổng Mông Dao, nâng tay ôm má, hai mắt trợn lên: “Anh là tên khốn kiếp, anh. . . . .”

Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe “Bốp” thêm một tiếng, Lâm Nhất Nhiên bị tát, lảo đảo lui về sau hai bước, lúc ngẩng đầu lên, bên má phải của cô đã hằn dấu tay đỏ tươi.

“Mộng Dao, tại sao em lại đối với anh ấy như vậy?” Hạng Doanh Doanh sắm vai Khổng Mộng Tinh, chậm rãi hạ tay xuống, vẻ mặt đau lòng: “Tại sao em có thể như vậy?”

“Tôi. . . . .” Lâm Nhất Nhiên hoàn toàn chết đứng tại chỗ.

Dựa theo kịch bản, Hạng Doanh Doanh trong vai Khổng Mộng Tinh lúc này sẽ phải khóc lóc, choáng váng tựa vào ngực nam sinh mới đúng, tại sao lại. . . . . .

Lại “Bốp” một tiếng, Hạng Doanh Doanh nhẹ nhàng rút tay về: “Mộng Dao! Em khiến cho chị đau lòng quá!” ( xin lỗi chứ edit đến chỗ này bức xúc quá… cho bạn chửi 1 câu : Con khốn! Thứ tiểu nhân! )

“Tôi. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên ôm má, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, “Cô. . . . .”

“Được rồi được rồi, để cho Mộng Dao nghỉ ngơi một chút, chuyện còn lại để sau hãy nói.”

Nam chính cũng bị hành động bất ngờ của Hạng Doanh Doanh làm cho sợ ngây người, vội vàng nói tiếp lời kịch: “Mộng Dao, cô đi về trước đi!”

“Cô gái kia làm gì vậy?”

Phía dưới, vốn dĩ Đường Cẩm đang say sưa xem kịch, bây giờ nghiếng răng nghiến lợi, mắt hạnh trợn lên: “Cố ý?!”

“Chắc là kịch bản sắp đặt. . . . “ Người đàn ông mặc áo sơmi đen ngồi bên cạnh Trần Tư Tầm, không chắc chắn nói: “Nếu không thì Hạng Doanh Doanh sẽ không làm vậy.”

“Cái gì mà kịch bản sắp đặt? Anh không thấy khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên đã bị em gái anh đánh sưng lên rồi sao?” Đường Cẩm cao giọng, trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó quay sang Từ Thụy nói một câu: “Em đi đến hậu trường xem Lâm Nhất Nhiên thế nào.” Sau đó liền vội vàng chạy về phía hậu trường.

Trần Tư Tầm mím môi, chau mày, cũng đứng lên đi đến hậu trường.

“Chờ chút!” Từ Thụy đứng lên: “Tớ cũng đi!”

“Ôi, tôi cũng đi!” Người đàn ông mặc áo sơmi đen cũng đứng lên, vội vàng nói: “Chờ tôi với!”

“Cái gì Doanh Doanh kia, cô mau ra đây!”

Ở hậu trường, Đường Cẩm bất chấp hô to: “Cô đâu rồi?”

“Đường Cẩm?”

Một đám người vây quanh tại một góc sáng sủa, Lâm Nhất Nhiên từ trong đám đông ló đầu ra: “Sao cậu lại tới đây?”

Đường Cẩm vừa nhìn thấy hai má của Lâm Nhất Nhiên sưng phồng lên, trên tay đang cầm một chiếc khăn lông xoa xoa mặt, đột nhiên cô tức giận, tiến lên hai bước kéo Hạng Doanh Doanh đang đứng một bên, tay phải “Bốp Bốp” liên tiếp hai lần: “Cô đi chết đi!”

Hạng Doanh Doanh đối với việc Lâm Nhất Nhiên liên tục mở miệng nói Trần Tư Tầm là bạn trai của mình đã vô cùng chán ghét, lần này ỷ vào chuyện đang diễn xuất nên tin là Lâm Nhất Nhiên sẽ không dám phản kháng, vì thế lúc nãy ở trên sân khấu mới ra tay cho hả giận, không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, lần này bị đánh đến u mê, tập trung nhìn lại mới thấy, người đứng trước mặt mình là người phụ nữ khi nãy ngồi kế bên Trần Tư Tầm ở phía dưới, lại còn vô cùng thân mật. Lần này, rốt cuộc cũng không nén được tức giận trong lòng, tiến lên hai bước định giơ tay lên thì lại có một bàn tay chặn lại.

“Tôi không cần biết cô có phải là em gái của Hạng Kính hay không, nhưng nếu cô dám đụng đến người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cô phải hối hận.”

Từ Thụy vung tay phải lên, trở lại là một bộ dáng cợt nhả lông bông, nhìn chằm chằm nữ sinh thấp hơn mình không ít, ánh mắt sắc bén.

Hạng Doanh Doanh bị anh hất tay một cái, lảo đảo lui về phía sau hai bước, nắm cổ tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông toàn thân toát ra khí lạnh: “Anh Từ Thụy, anh. . . . . .”

“Thật xin lỗi, tôi không biết cô, hơn nữa, tôi không có em gái!” Từ Thụy cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp trả, cũng không quan tâm sắc mặt Hạng Doanh Doanh khó coi bao nhiêu, nắm tay Đường Cẩm đi đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, đảo qua ánh mắt lạnh lùng, ân cần hỏi: “Em gái Lâm, em không sao chứ?”

Lâm Nhất Nhiên tay trái đang ôm má, tay phải cầm khăn lông, lắc lắc đầu, đội trưởng đội kịch vội vàng bước ra hòa giải: “Mọi người bỏ qua đi, bỏ qua đi, đây là nội dung kịch bản, nội dung kịch bản!”

“Nội dung cái con mẹ nó!” Đường Cẩm hất tay Từ Thụy ra, chỉ vào đôi má sưng đỏ của Lâm Nhất Nhiên: “Mặt cô ấy như vậy mà bảo là nội dung kịch bản? Lừa gạt ai vậy?”

“Được rồi, em đừng cãi nhau!” Từ Thụy liếc mắt nhìn Hạng Kính, chau mày kéo Đường Cẩm, quay đầu nhìn xung quanh: “Trần Tư Tầm?”

Hạng Doanh Doanh nghe câu này liền vội vàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Hạng Kính và Từ Thụy đều ở đây, chỉ có Trần Tư Tầm là không thấy đâu.

Lâm Nhất Nhiên vội vàng lắc đầu, há miệng muốn nói gì nhưng lại đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Lâm Nhất Nhiên, chúng ta đến bệnh viện thôi!” Đường Cẩm tránh khỏi tay Từ Thụy, tiến lên nắm tay Lâm Nhất Nhiên, gắt gao trừng mắt liếc Hạng Doanh Doanh một cái.

“Em chạy đi đâu đấy!” Từ Thụy nhanh mắt phát hiện thấy một người đàn ông đang từ từ đi đến, vội vàng tiến lên kéo tay Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm: “Vừa rồi cậu còn ở đây, sao lại biến mất nhanh vậy?”

Từ Thụy nói xong liền đẩy Lâm Nhất Nhiên về phía Trần Tư Tầm: “Mau nhìn cô gái nhà cậu này, khuôn mặt đã sưng lên như bánh mì rồi!”

“Anh Tư Tầm!” Hạng Doanh Doanh tiến lên hai bước muốn kéo áo Trần Tư Tầm, trong đôi mắt ánh lên nước mắt: “Em. . . . .”

Trần Tư Tầm cau mày không nói gì, nhẹ nhàng đẩy Hạng Doanh Doanh ra, đi đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, ngồi xổm xuống, anh nắm chặt cằm cô, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt, sau đó lôi ra tuýp thuốc mỡ chẳng biết mua từ lúc nào, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả học sinh, anh vì cô mà bôi thuốc, sau đó nắm lấy tay cô: “Đến bệnh viện thôi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv