Ta đem tiền bạc trên sổ sách của thương hội ra, giao ngân phiếu cho Tạ Từ.
“Mấy tháng gặp nạn, nhà họ Hứa chúng ta vẫn luôn lập lều phát cháo dọc đường, chàng viết thư nói lương thực trong kho đã sắp hết, chàng nhớ mua nhiều lương thực mang đi nhé.”
Hắn nhìn ngân phiếu trong tay, nhẹ nhàng nhướng mày: “Phu nhân đây là lấy hết tài sản riêng ra rồi.”
Ta cúi đầu, thở dài: “Trước đây cha ta luôn nói mẹ ta tham tiền coi trọng lợi lộc, chỉ có ta nhớ mẹ từng nói, tiền dù quan trọng, cũng không quan trọng bằng mạng người.”
Tạ Từ đột nhiên hỏi ta: “Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?”
“Nhớ.” Ta ngẩng lên nhìn hắn, nói: “Năm ta mười lăm tuổi, lần đầu vào cung, chàng từ trên cây nhảy xuống, giật b.í.m tóc của ta.”
Sắc mặt Tạ Từ lập tức thay đổi: “Lúc đó ta gọi nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không để ý đến ta.”
“Đó là vì...”
Lúc đó ta đã đính hôn với Thẩm Hằng, mẹ ta nhắc nhở không được nói chuyện riêng với nam nhân khác.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Tạ Từ đi tới, ôm chặt lấy ta.
“Nếu ta không chọc giận nàng, nàng thậm chí còn không muốn nói chuyện với ta.”
Ánh trăng nhạt chiếu vào từ cửa sổ, giọng trách móc của hắn cũng mang theo chút dịu dàng.
Ta lặng lẽ dựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim hắn dần mạnh hơn.
“Nàng không nhớ, năm nàng tám tuổi cùng mẹ mở lều phát cháo cứu tế dân gặp nạn ngoài thành, lúc đó ta vừa từ quân doanh về phủ, lúc đó toàn thân ta đầy bụi, áo quần rách rưới, bị nàng nhầm thành dân gặp nạn, nàng cho ta một bát cháo và một miếng bánh hoa quế.
“Lúc đó nàng đã cứu mạng ta, nên ta luôn muốn cưới nàng.”
Ta ngẩng lên hỏi hắn: “Ta chẳng qua chỉ cho chàng một bát cháo, sao lại cứu mạng chàng?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, mắt cười cong cong.
“Nếu không phải bát cháo của nàng, ta sợ là sẽ không có sức về vương phủ.”
Ta: “……”
Hắn khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán ta.
“May quá, ta lại gặp được nàng.”
Hắn đưa tay, gỡ trâm cài tóc của ta, mái tóc dài đen nhánh lập tức xõa xuống vai.
Tay hắn luồn qua tóc bên tai ta, nâng khuôn mặt ta, cúi đầu hôn lên môi ta.
Động tác từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng của hắn dần dần nhấn chìm lý trí của ta.
Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, tay bám vào vai hắn, thở hổn hển nói:
“Ngày mai chàng phải đi rồi, nên nghỉ ngơi sớm.”
Hắn cười có chút lưu manh: “Được.”
Hắn hình như hiểu lầm rồi.
Ta liếc nhìn đống ngân phiếu trên bàn, rồi nhìn hắn.
“Những ngân phiếu này ngày mai chàng mang hết đến Lĩnh Nam, coi như... cầu phúc cho con của chúng ta...”
Hắn ngẩn ra, nhìn ta rất lâu.
Ta có chút cam chịu mà cười, kiễng chân, đỏ mặt thì thầm bên tai hắn:
“Thật ra... có lẽ từ sau khi được ban hôn ta đã bắt đầu thích chàng rồi, tính ra cũng đã lâu rồi...”
“Không lâu bằng ta...”
“Phu quân đi đường bình an.”
“Ừ, bình an.”
Tạ Từ nhẹ nhàng ôm ta, như thể ta là thứ đồ sứ dễ vỡ.
Không lâu sau, cổ ta truyền đến một cảm giác ấm nóng.
Hình như hắn đang khóc.
Ta nghe thấy hắn nói:
“Nàng và con ngoan ngoãn đợi ta về nhà nhé.”
(Hoàn)