Nha hoàn gọi là Tiểu Ngôn ngồi tại chỗ, có vẻ hơi bứt rứt bất an. Nhất là khi nhìn thấy Tô Chuyết thì càng căng thẳng hơn, hai tay không ngừng vân vê góc áo. Hiển nhiên nàng cũng đã biết chuyện Tô Chuyết đại náo soái trướng, chẳng qua không biết trong lòng là sợ sệt Tô Chuyết nhiều một chút, hay là tò mò nhiều một chút.
Vệ Tú nhìn ở trong mắt, bèn trước tiên an ủi nói:
- Tiểu Ngôn cô nương, cô không cần phải sợ, chúng ta tìm cô chỉ muốn hỏi chút chuyện của tiểu thư Tiêu Ngọc nhà cô mà thôi.
Tiểu Ngôn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút bất an.
Tô Chuyết bỗng nhiên hiểu được, nguyên lai Vệ Tú tìm tới tiểu Ngôn, gọi hắn đến, ngược lại nàng còn chưa kịp hỏi chuyện liên quan đến Tiêu Ngọc. Nếu Vệ Tú đã để tâm đến chuyện của mình như vậy, Tô Chuyết tự nhiên cũng phải cân nhắc cho nàng.
Tô Chuyết nói với Vệ Tú:
- Vệ cô nương, hay là cô hỏi trước đi.
Vệ Tú gật đầu, nói với tiểu Ngôn:
- Tiểu Ngôn cô nương, ta nghe nói khi còn sống Tiêu Ngọc đã từng có một vị sư phụ, chuyện này có thật không?
Tiểu Ngôn đáp:
- Tiểu thư có đến mấy vị sư phụ lận, không biết cô nói là vị nào?
Vệ Tú sững sờ, mấy vị sư phụ sao? Nàng bỗng nhiên hiểu được, Tiêu Ngọc thân làm một tiểu thư đại gia, tự nhiên sẽ có rất nhiều lão sư dạy nàng học chữ. Người trong lời Tiểu Ngôn nhất định không phải mẹ đẻ của mình.
Nàng lại hỏi:
- Nàng có một vị nữ sư phụ đúng không?
Tiểu Ngôn giật mình hiểu được, lớn tiếng nói:
- Nha! Ngươi nói là Hồ Diệp sư phụ? Kỳ thật nàng cũng không phải là sư phụ tiểu thư, bất quá tiểu thư vẫn luôn xem nàng như sư phụ! Nàng ở phủ tướng quân hai năm, từ đầu đến cuối vẫn không đáp ứng làm sư phụ tiểu thư. Bất quá tiểu thư nói, đi theo nàng còn học được không ít thứ.
Hồ Diệp? Tô Chuyết chưa từng nghe qua tên này, có lẽ là dùng tên giả, y nghĩ như vậy, khóe mắt vô tình thoáng nhìn người phu xe đứng ở một bên. Chỉ thấy trong mắt ông ta lộ ra một cỗ thần thái. Nhìn thật kỹ, cỗ thần thái này tương tự như thần thái trong mắt Vệ Tú
Vệ Tú quay đầu nói với Tô Chuyết:
- Hồ Diệp? Ngươi có từng nghe qua cái tên này không?
Tô Chuyết lắc đầu, tiểu Ngôn lại nói:
- Về sau có một ngày, Hồ Diệp sư phụ bỗng nhiên không thấy tăm hơi đâu, làm thế nào cũng tìm không thấy. Tiểu thư còn vì thế mà đau lòng rất lâu!
.Vệ Tú dụ dỗ nói:
- Không thấy sao? Một người sống sờ sờ làm sao lại không thấy được?
Tiểu Ngôn đáp:
- Hồ Diệp sư phụ vốn không phải người bình thường, luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, biến mất không thấy cũng đâu có gì kỳ quái?
Vệ Tú vội hỏi:
- Vậy các ngươi không đi tìm nàng sao?
Tiểu Ngôn đáp:
- Sao lại không tìm? Tiểu thư phái đi rất nhiều người ra ngoài tìm. Khi đó còn là mùa đông, tuyết lớn rơi xuống. Nhưng khinh công của Hồ Diệp sư phụ thực sự quá cao, đạp tuyết vô ngân (không dấu vết). Cả trăm người tìm kiếm bốn phía, cũng không thể tìm thấy tung tích của nàng.
Vệ Tú khó nén vẻ thất vọng, Tô Chuyết lại nổi lên nghi hoặc. Y nghe thấy tiểu Ngôn nói đến khinh công Hồ Diệp cao siêu thì giật mình, chợt nhớ tới một người. Thời thế hiện nay, muốn nói đến người có khinh công mạnh nhất, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Yến Linh Lung nhất định là một trong mấy người này. Y từng nghe Yến Linh Lung nói qua, sư phụ của nàng danh xưng Thiên Diện Hồ Ly, hơn nữa dường như là họ Diệp! Chẳng lẽ người gọi là Hồ Diệp này và Thiên Diện Hồ Ly có quan hệ gì hay sao?
Y nhìn về phía tên phu xe, chỉ thấy trong mắt ông ta cũng toát ra vẻ thất vọng, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ người này nhận biết mẹ đẻ Vệ Tú sao? Bằng không thì sao mỗi lần nghe tiểu Ngôn nói lên Hồ Diệp, đều không tự chủ bộc lộ ánh mắt kỳ quái như vậy?
Y chưa kịp suy nghĩ nhiều, Vệ Tú đã không muốn nhiều lời, đứng thẳng dậy rời khỏi trướng. Phu xe kia tự nhiên theo nàng rời đi, nửa bước cũng không rời. Trong doanh trướng chỉ còn lại hai người Tô Chuyết và tiểu Ngôn, bầu không khí trở nên có chút tế nhị.
Tiểu Ngôn là phụ nữ Khiết Đan, tính cách hào phóng nhiệt tình. Lại thêm dáng dấp Tô Chuyết còn không tệ, vì thế nàng bắt đầu nhìn trộm đánh giá Tô Chuyết.
Tô Chuyết vì muốn giảm bớt xấu hổ, vội vàng hắng giọng một cái, mở miệng hỏi:
- Tiểu Ngôn cô nương, đêm hôm Tiêu Ngọc tiểu thư xảy ra chuyện, nàng có gì khác thường không?
Tiểu Ngôn tập trung đầu óc, nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp:
- Hôm đó tiểu thư không có gì khác thường. Mặc dù là đại thọ tướng quân, nhưng tiểu thư cũng không uống say. Ước chừng sau canh hai, ta hầu hạ tiểu thư rửa mặt nằm ngủ, rồi rời khỏi doanh trướng tiểu thư.
Tô Chuyết nghe lời đoán ý, có thể biết rằng tiểu Ngôn không hề nói dối, hơn nữa mỗi một câu đều nói năng nghiêm túc, hiển nhiên cũng muốn biết chân tướng việc Tiêu Ngọc bị hại đến cùng như thế nào. Y lại hỏi:
- Ngày đó cô có nhìn thấy người nào đi vào doanh trướng tiểu thư không?
Tiểu Ngôn lắc đầu, nói ra:
- Ngày đó bởi vì tiệc rượu, nhân thủ hết sức bận rộn, nên ta đi đến đại trướng hỗ trợ thu thập tàn cuộc. Chờ chúng ta làm xong đã là canh ba rồi. Ta thấy trong doanh trướng tiểu thư đã tắt đèn, nên không đến xem nữa. Ai biết...
Nàng nói đến đây, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, hiển nhiên có chút tự trách đối với cái chết của Tiêu Ngọc. Tô Chuyết đành phải nhẫn nại, chờ nàng nói tiếp.
Tiểu Ngôn điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp:
- Lúc ấy ta về thẳng lều mình, ngay ở bên cạnh doanh trướng tiểu thư. Muốn nói có nhìn thấy người nào hay không... Ta nhớ mang máng hình như xác thực có nhìn thấy một bóng người...
Tô Chuyết giật mình, vội hỏi:
- Là ai?
Tiểu Ngôn lại lắc đầu, đáp:
- Lúc ấy quá tối, ta không thấy rõ. Hơn nữa hôm đó thực sự mệt muốn chết rồi, chỉ cho rằng đó là một tên vệ sĩ đứng gác thôi, cũng không để ý.
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Ôi! Nói không chừng đó chính là kẻ đầu sỏ hại chết Tiêu cô nương!
Tiểu Ngôn che miệng "A" một tiếng, không ngờ rằng mình lại phạm phải sai lầm lớn như thế.
Tô Chuyết lại nói:
- Tại sao cô không nói cho Tiêu tướng quân điều này?
Tiểu Ngôn thở dài:
- Ta cũng đâu biết người kia là hung thủ! Hơn nữa không phải bọn họ đã bắt gã quan nhi Đại Tống kia rồi sao?
Trong lòng Tô Chuyết có chút nóng nảy, nhưng không tiện phát tác, đành phải nén nhịn tính tình, hỏi:
- Vậy đêm hôm đấy cô còn nhớ kẻ đó có gì đặc thù hay không? Tỉ như cao thấp mập ốm, ăn mặc thế nào?
Tiểu Ngôn gắng hết sức hồi tưởng, nói ra:
- Ta cách hắn có chút xa, lại thêm trời mờ tối, không thấy rõ hắn mặc quần áo gì. Bất quá dù cách xa ta vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc... Ta nhớ mang máng lúc ấy trông thấy bóng người kia, có một chỗ đặc biệt kỳ quái, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra được... Đến cùng là cái gì đây...
Lòng Tô Chuyết nóng như lửa đốt, hận không thể giúp nàng nhớ lại.
Tiểu Ngôn bỗng nhiên vỗ trán một cái, lớn tiếng nói:
- Đúng rồi! Ta nhớ mang máng, ngày đó khi trông thấy bóng người kia, ta ngửi được một mùi thơm kỳ lạ...
Tô Chuyết không khỏi sững sờ:
-Mùi thơm? Mùi son phấn nước hoa hả?
Tiểu Ngôn lắc đầu, đáp:
- Còn muốn thơm hơn mấy mùi kia!
Tô Chuyết nhíu mày, người Liêu tôn sùng vũ lực, đàn ông bình thường sẽ không bôi xức hương phấn. Vậy mùi thơm mà tiểu Ngôn nói tới rốt cuộc là gì? Hay là nàng đang đùa cợt mình? Thế nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại không giống như đang nói láo.
Y lại hỏi vài câu, phát hiện tiểu Ngôn cũng không biết thêm đầu mối nào hữu dụng, đành phải từ bỏ, để nàng tự rời đi. Tô Chuyết một mình đứng trong trướng, cảm thấy phiền muộn, vén rèm cửa lên, đi ra ngoài trướng, vừa vặn trông thấy Vệ Tú đứng cách đó không xa, trông về núi xa xa.
Tô Chuyết đi đến bên người nàng, nhưng lại không biết phải nói gì. Ngược lại Vệ Tú mở miệng nói trước:
- Hiện tại đã là xế chiều, ngày đầu tiên cũng sắp qua, ngươi phải biết nắm chặt!
Tô Chuyết bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay cũng tính ư?!
Vệ Tú thản nhiên đáp:
- Ngươi thử nói xem?
(chưa xong còn tiếp.)