Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 9 - Chương 10: Cái chết của người tỳ nữ



Tô Chuyết không dám nói thêm gì với Vệ Tú, đành phải vội vàng cáo từ, đi tìm những người biết tình tiết vụ án. Nhưng mà mọi chuyện tiến hành lại không thuận lợi. Những đại thần Liêu quốc trong doanh trại chính tai nghe được lời của Tiêu Thiên Đình, không tiện đẩy Tô Chuyết ra ngoài cửa. Nhưng từng người bọn họ chỉ nói đùn đẩy không biết, hoặc là trực tiếp xác nhận Gia Cát Tranh nhất định là hung thủ.

Tô Chuyết đã sớm ngờ tới tình hình này, cũng không ôm hi vọng quá lớn. Y gặp được từng người, đều chỉ hỏi một câu: Đêm hôm chuyện phát sinh, trước sau giờ tý đang làm gì.

Không ngờ tất cả mọi người tựa hồ đã thương lượng xong, đều nói mình đang ngủ trong doanh trướng. Vì lều lớn trong doanh trại không đủ, bởi vậy những đại thần ngủ lại đều là hai người cùng một lều vải. Hai người cùng một lều đều làm chứng cho nhau, đều nói đối phương chưa từng ra khỏi doanh trướng. Điều này khiến Tô Chuyết hết sức nhức đầu không thôi.

Đến cuối cùng, chỉ có trướng bồng của Gia Luật Hùng Tài là chưa đi. Hắn và Thập tam hoàng tử Gia Luật Tân ở cùng một chỗ. Bởi vì thân phận tôn quý, Tiêu Thiên Đình đã tặng doanh trướng của mình cho hai vị hoàng tử. Tô Chuyết kiên trì đến cùng, đi về phía doanh trướng ở chính giữa.

Gia Luật Hùng Tài và Gia Luật Tân đều ở trong trướng, để Tô Chuyết ngoài ý muốn chính là, không ngờ Vệ Thắng cũng ở. Ba người cười cười nói nói, vừa thấy Tô Chuyết đi vào, sắc mặt đều hơi đổi.

Gia Luật Hùng Tài ngồi bệ vệ, âm dương quái kí nói:

- U, có bằng hữu từ phương xa tới a! Không biết Tô công tử tới đây làm gì?

Kiến thức trong bụng hắn không nhiều, nhưng lại thích giả vờ giả vịt, làm Tô Chuyết dở khóc dở cười. Tô Chuyết trông thấy gương mặt Vệ Thắng thì không muốn chờ lâu, mở miệng hỏi:

- Thất hoàng tử, ta đến vì muốn hỏi ngài một chút, đêm hôm mà Tiêu cô nương xảy ra chuyện, các người đang ở đâu? Đang làm gì?

Sắc mặt Gia Luật Hùng Tài trầm xuống, tức giận nói:

- Tên khốn, ngươi đang hoài nghi ta sao?

Vệ Thắng giễu cợt nói:

- Tô Chuyết, ngươi còn chưa biết sao? Tiêu Tướng quân đã sắp đáp ứng lời cầu hôn của Thất hoàng tử, gả Tiêu cô nương cho Thất hoàng tử. Làm sao Thất hoàng tử lại làm chuyện cầm thú kia với Tiêu cô nương được chứ?

Tô Chuyết không phản bác được, nhưng vẫn muốn biết rõ ràng Gia Luật Hùng Tài có hiềm nghi hay không. Y không muốn sinh sự, hạ thấp tư thái, nói:

- Thất hoàng tử chớ nên hiểu lầm, ta cũng không nghi ngờ ngài...

Gia Luật Hùng Tài nói:

- Vậy ngươi nghi ngờ Thập tam đệ sao? Thật sự là trò cười! Hắn mới chỉ là đứa bé chín tuổi, lẽ nào có thể làm ra loại chuyện này sao?

Người này vẫn luôn không muốn trả lời trực tiếp, cũng không biết là thân có hiềm nghi, hay là cố ý làm khó dễ. Tô Chuyết kiếm chế cho dù tốt, cũng có chút tức giận, thản nhiên nói:

- Nếu hai vị hoàng tử đều không có hiềm nghi, ngại gì kể nghe xem đêm hôm đó đang làm gì đi?

Gia Luật Hùng Tài còn muốn nói nữa, ai ngờ đứa bé Gia Luật Tân chín tuổi kia trái lại có chút hiểu chuyện, đứng dậy ngăn lại huynh trưởng, khuyên nhủ:

- Thất ca chớ nên nói nữa, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Trực tiếp nói cho hắn biết, chẳng phải đuổi rồi sao? Ta nói trước đi, đêm hôm đó ta từ đại trướng trở về, rồi một mình ngủ. Khi đó ước chừng là trên dưới giờ Tý...

Tô Chuyết sững sờ, ý thức được có chỗ nào không thích hợp, vội hỏi:

- Thất hoàng tử không ở cùng ngài sao?

Gia Luật Tân lắc đầu đáp:

- Không có, lúc ấy Thất ca cũng không ở trong doanh trướng.

Tô Chuyết nghi ngờ nhìn về phía Gia Luật Hùng Tài, Gia Luật Hùng Tài cả giận nói:

- Đêm đó ta và Vệ Thắng đang uống rượu ngắm trăng, chẳng lẽ chuyện đó cũng không được sao?

Vệ Thắng cũng chứng minh nói:

- Không sai! Đêm đó chúng ta đang uống rượu ngắm trăng ở trước cổng doanh trướng, mãi cho đến bình minh.

Tô Chuyết gật gật đầu, không hề nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoài nghi lên Gia Luật Hùng Tài. Tuy nói hắn đã xin cưới Tiêu Ngọc, lại vào thời điểm mấu chốt để lôi kéo Tiêu Thiên Đình, hoàn toàn tìm không ra lý do muốn giết Tiêu Ngọc, hãm hại Gia Cát Tranh.

Tô Chuyết không nói ra ý nghĩ trong lòng, mà yên lặng rời khỏi doanh trướng. Một vòng bận rộn vừa qua, sắc trời đã dần dần tối xuống.

Ngày đầu tiên cứ như thế đi qua, nhưng bây giờ ngoại trừ manh mối mà tiểu Ngôn nói, hầu như là không thu hoạch được gì. Hơn nữa người có mùi thơm trong miệng tiểu Ngôn, vừa mờ ảo vừa khó hiểu, cũng chẳng biết là thật là giả.

Giờ phút này Tô Chuyết nhức đầu không thôi, cũng không biết mình làm thế nào trở về doanh trướng của Gia Cát Tranh. Cửa doanh trướng vẫn như cũ có hai tên vệ binh đứng gác, bất quá đã đổi chỗ gác. Gia Cát Tranh ngồi trong trướng, nhìn không ra có chút vẻ u sầu nào, phảng phất tất cả mọi chuyện đều không quan hệ đến hắn vậy.

Tô Chuyết thở dài, Gia Cát Tranh biết y nhất định đụng phải cây đinh rồi, ngược lại khuyên nhủ:

- Lúc này đệ càng sầu mi khổ kiểm, thì càng không phá được bản án. Ngược lại là lúc cười đùa tí tửng, mới có thể giải đáp từng câu đố.

Tô Chuyết dở khóc dở cười, không biết nói gì cho phải.

Gia Cát Tranh dùng tay làm dấu mời, nói:

- Bọn họ đã đưa đến cơm tối. Từ khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không được rời khỏi doanh trại, đồ ăn cũng được đưa đến trướng bồng mỗi người. Bất quá bữa cơm của chúng ta lại không cách nào so sánh với những vương công đại thần kia.

Tô Chuyết ngồi xuống phía đối diện, nhìn xem một mâm đồ ăn trên bàn, lập tức hiểu rõ lời Gia Cát Tranh nói có ý gì. Trong mâm cũng chỉ là nước trắng luộc, chẳng có bao nhiêu, phần lớn là chút rau dại. Lúc qua đường ngoài trướng vừa nãy, Tô Chuyết trông thấy đồ ăn đưa đến doanh trướng khác, quả thực cách biệt một trời một vực với mâm đồ ăn trước mặt.

Gia Cát Tranh tựa hồ đã sớm thành thói quen, bưng lên bát cơm, mở miệng bắt đầu ăn. Tô Chuyết bận bịu cả ngày, cũng bụng đói ăn quàng. Hai người thế mà ăn sạch đống đồ ăn được làm qua loa đó. Lúc này trời đã tối hẳn xuống, trăng lưỡi liềm uốn cong treo ở phía đông chân trời xa xa.

Bốn phía trống trải mênh mông, gió đồng tùy ý quét lên. Tô Chuyết và Gia Cát Tranh sóng vai đứng trước màn cửa, nhìn lên bầu trời, nhất thời không nói gì.

Gia Cát Tranh bỗng nhiên chỉ vào mặt trăng, thở dài:

- Trăng khuyết hứng nhận bao nhiêu tình cảm văn nhân từ xưa đến nay, không ngờ hôm nay chúng ta có thể cùng ngắm trăng ở đất khách quê người nơi đây! Đáng tiếc nơi này không có rượu, bằng không nhất định phải cùng Tô huynh uống cạn ba chén lớn!

Tô Chuyết nghe thấy hắn cảm thán, chợt nghĩ đến chỗ nào không đúng, thế nhưng nhất thời lại không bắt được đầu mối. Hai người đứng một hồi bên ngoài lều, cũng không thể nói gì hơn nữa, trở lại trong doanh trướng của mỗi người đi ngủ.

Một giấc ngủ này không an lòng chút nào, không biết là bởi vì đang ở địch quốc, hay là bởi vì trong lòng đang nghĩ vụ án khó khăn. Tô Chuyết lật qua lật lại, thẳng đến sau nửa đêm mới mờ mịt thiếp đi. Ai ngờ vừa mới híp mắt trong chốc lát, thì nghe được tiếng bước chân ồn ào từ xa mà đến gần, cuối cùng có một người xốc lên màn cửa trướng bồng, quát:

- Mau dậy đi! Đi theo ta gặp Tiêu Tướng quân!

Tô Chuyết xoa xoa con mắt, tập trung nhìn kỹ, nguyên lai là người đội trưởng vệ binh bện cạnh Tiêu Thiên Đình. Gia Cát Tranh cũng bị đánh thức, vừa mới ngồi dậy, thì bị mấy tên lính đè lại bả vai, vặn hai tay đến sau lưng.

Tô Chuyết vội hỏi:

- Các ngươi làm gì thế?!

Đội trưởng kia cười lạnh một tiếng, nói:

- Làm gì hả? Trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, còn cần ta nhiều lời sao?

Tô Chuyết không hiểu ra sao, mờ mịt nói:

- Chúng ta rốt cục đã làm gì, ngươi cũng phải nói rõ mới có thể bắt người chứ?

Người kia nói:

- Tốt, nếu ngươi còn giả bộ như không biết, ta sẽ nói cho ngươi biết. Đêm qua tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư lúc trước đã bị giết chết! Tiêu Tướng quân nghi ngờ là các ngươi làm, hiện tại muốn dẫn các ngươi qua đó hỏi!

(chưa xong còn tiếp.)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv