Cái gọi là công trình chiến tích thực ra cũng chỉ là xây cầu đắp đường, đắp đường xây cầu mà thôi, hoàng đế chi tiền, tiêu hao hầu bao còn rước lấy sự chê cười một hồi.
============
Hắt xì!
Doãn Thọ An hắt xì một cái thật to, cảm thấy bên tai thật ngứa, không tựgiác xoa mũi thầm nghĩ: không biết ai đang nói xấu sau lưng ta. Nhìnquanh một vòng, hắn mới phát hiện mình đang nằm trên một cái chiếu trúclớn, xem ra là được ghép từ hai mảnh trúc nhỏ mà thành, nhìn qua lạithấy Trần Sơ đang nằm ngủ bên cạnh.
Doãn Thọ An ngoáy lỗ tai, loáng thoáng nhớ là mình rơi vào nước, Trần Sơ vẫn lôi kéo kêu cứu, bản thân bị hắn kéo chìm xuống. Không biết đã được aicứu lên?
Doãn Thọ An ngồi dậy, trời đã tạnh mưa, sau cơm mưa bầu trời trở nên quangđãng trong xanh, bốn phía thanh sơn nước biếc, khi thì có lá trúc baybay, thỉnh thoảng còn có một vài chú chim bay ngang qua. Hắn đang nằmtrên chiếu trúc, có hai tiểu hài đồng một nam một nữ đang ngồi quay lưng lại với hắn, khe khẽ nói chuyện.
“Xin hỏi…” Doãn Thọ An mở miệng, tiểu cô nương quay đầu lại, Doãn Thọ An cảgiác như no sông nước biếc, cảnh sắc tươi đẹp trước mắt đều ảm đạm đivài phần.
Cô nương này chỉ mới sáu, bảy tuổi nhưng mặt mày như họa, dung nhan tuyệtmỹ. Nàng ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tay đeo vòng vàng, trên cổ là chuỗi minh châu tinh xảo, trân quý. So với Thẩm Tĩnh Thù tú nhã, Thượng Quan Yếndiễm lệ thì cô gái này không hề thua kiếm, giống như hoa hồng trongsương mai, kiều diễm thoát tục.
Doãn Thọ An không khỏi rùng mình: nàng còn nhỏ tuổi mà tướng mạo đã như thế, không biết khi lớn lên còn làm điên đảo chúng sinh đến mức nào?
Thấy hắn sững sờ, cô gái tựa hồ đã quen với việc này, chỉ hơi mỉm cười, cầmxấu cá nướng thong thả đi đến, ánh mắt linh động xoay chuyển như chớp,thanh âm như chim hoàng oanh, uyển chuyển dễ nghe “ Cuối cùng cũng tỉnh, nhớ kỹ, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi tính lấy gì để cảm tạta?”
Doãn Thọ An ngẩn ra, cô gái này tuy khóe miệng tươi cười nhưng vẫn cảm thấy ý cười của nàng rất thâm trầm, mặt mày mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứukhông nói nên lời nhưng lại thấy rất giống một cố nhân phi thường quenthuộc.
“Tỷ tỷ, nương thường nói, chúng ta giúp người không thể tùy tiện đòi báođáp nha” thanh âm non nớt của tiểu nam hài vang lên, trên tay còn mangtheo một chén canh đi qua “ Đại ca ca, ngươi nhất định đói bụng rồi,nhân dịp còn nóng, mau uống đi”
Nam hài này nhỏ hơn tiểu cô nương kia một chút, diện mạo cũng thực bìnhthường, ngoại trừ ánh mắt cười giống tiểu cô nương kia thì thực sự không nhìn ra hai người đúng là tỷ đệ.
“Cố Tiểu Bảo, ngươi lại dám mang canh của ta cho người khác uống” cô gái bất mãn chu miệng kêu lên.
“Tỷ tỷ, hắn bị thương mà, chút nữa ta nấu bát canh cá mới cho ngươi là được mà” Cố Tiểu Bảo chà chà hai tay liên tục cười nói.
“Các ngươi họ Cố?” Doãn Thọ An có chút suy nghĩ vội hỏi “ Người lớn trong nhà các ngươi đâu?”
“Ta…” Cố Tiểu Bảo vừa muốn trả lời đã bị tiểu cô nương đá một cái, ánh mắtlúng liếng liếc nhìn vẻ mặt mong đợi của Doãn Thọ An, bật cười nói “Chúng ta đều theo họ mẹ, ngươi có ý kiến gì không?”
Nghe vậy, Doãn Thọ An thất vọng cúi đầu, tiếp tục uống canh. Tiểu cô nươngquay người, chọt tay vào trán Cố Tiểu Bảo nói “ Cố Tiểu Bảo ngu ngốcnày, nương nói không thể tùy tiện muốn người ta đáp tạ mà chính là phảidụng tâm để họ dùng bảo bối quý giá nhất mà tạ lễ ah. Ngươi sao có thểhiểu thành không cần đáp tạ chứ, sau này đừng bao giờ nói ngươi là đệ đệ ta nha”
Hai tay Doãn Thọ An run lên, đỉnh đầu như có một đàn quạ đen bay qua, nương của hai tỷ đệ này cũng quá mức đặc biệt nha.
Không bao lâu, Trần Sơ cũng tỉnh lại , thấy Doãn Thọ An nháy mắt ra hiệu, hắn cũng thức thời không gọi hoàng thượng bậy bạ mà phải sửa thành Hoàngcông tử. Cố Tiểu Bảo cũng phi thường thành thực nói cho hai người biếttiểu cô nương kia tên Cố Kim Kim, đúng là người cũng như tên.
Đoàn người dọc theo dòng sông từ đông vòng sang tây, phong cảnh vẫn nhưtrước, không nhìn thấy nhiều dấu vết cơn đại hồng thủy vừa qua. Cố KimKim cười lạnh nói “ Cầu vồng cừ quả nhiên là đại công trình, ta còn chưa kịp nhìn xem thì toàn bộ đều bị chôn vùi dưới đáy nước”
Doãn Thọ An sắc mặt trầm xuống, Cố Kim Kim bỗng thay đổi đề tài, vui tươihớn hở tiến đến bên cạnh, đoạt lấy con dấu bằng huyết kê thạch của hắn “ Hoàng ca ca, ta rất thích cái này, coi như là tạ lễ của ngươi đi”
Doãn Thọ An giật mình, ấn triện này hắn xưa này đều dùng để truyền đạt mệnhlệnh, các cận thận đều biết cũng chính là ấn triện dùng để chứng minhthân phận. Cố Kim Kim nhìn có vẻ thiên chân vô tà nhưng thực ra quỷ kếđa đoan, không giống như đệ đệ của nàng phúc hậu, thành thật, không biết nàng muốn lấy ấn triện là có dụng ý gì.
Hắn nghĩ nghĩ, liền cười nói: “Kim Kim, ngươi đưa ta đến thành trấn gần đây nhất, ta liền cho ngươi con dấu này”
Cố Kim Kim vỗ vỗ tay, lười biếng đứng lên, hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào tường thành có thể nhìn thấy mơ hồ từ xa “ Được, trước mắt là Hồng thành, tasẽ đưa các ngươi tới đó”
********************
Hồng Thành vốn là thị trấn phồn hoa nhất của Lưỡng Giang quận, tiếc là đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi trận lũ lụt vừa qua, nhà dân, tường thành cùngcác công trình khác đều bị hư hại nghiêm trọng. Đi vào trong thành vẫncòn thấy dấu vết đổ nát, ai nấy đều hoang mang lo lắng, những người maymắn sống sót đang chạy xuôi chạy ngược tìm kiếm người thân bị thất lạc…
Cố Tiểu Bảo trạch tâm nhân hậu, thấy thế vội vàng lấy lương khô ra phátcho mọi người. Cố Kim Kim cũng không có mắng hắn, chỉ đi lên phía trước, tựa tiếu phi tiếu nhìn Doãn Thọ An mặt mày xanh mét, cố ý thở dài “Tiểu Bảo thật là khờ, đem một chút lương thực ra là có thể cứu được vàingười, còn có người chỉ một câu đã quyết định sự sống chết của ngườikhác”
Doãn Thọ An hiểu ý nàng, hắn không nói gì mà đi đến chỗ huyện nha đã thấybên ngoài nha môn có rất nhiều dân chúng đang tụ tập. Doãn Thọ An sụmặt, trong lòng nảy sinh sát ý: Hồng thành thật to gan, dám trong lúcnguy hiểm lại rời bỏ dân chúng toàn thành để tháo chạy thoát thân.
Trần Sơ thấy tình thế không ổn, liền đi lên phía trước hỏi han mới biết được thì ra toàn bộ quan sai Hồng thành mấy ngày trước đã đến Cầu vồng cừcứu tế. Nghe vậy sắc mặt Doãn Thọ An mới dịu lại, hướng những người khác nói “ Chúng ta đến Cầu vồng cừ nhìn xem”
Cố Kim Kim dựa người vào tường mỉm cười, không lên tiếng. Doãn Thọ An lấyấn triện đưa cho nàng “ Cái này cho ngươi, nhưng còn có việc muốn nhờ.Ngươi cùng đệ đệ ngươi mang phong thư ta viết cùng ấn triện đến quận thủ phủ, bảo hắn nhanh chóng mang quân đến Cầu vồng cừ” nghĩ nghĩ lại bổsung “ xong việc, ta nhất định sẽ hậu ta, vàng bạc châu báu tùy sứcngươi chọn lựa”
Cố Kim Kim tươi cười rạng rỡ tiếp nhận, dẫn Cố Tiểu Bảo rời đi. Đi đượcmột đoàn, Cố Tiểu Bảo khó hiểu hỏi “ Tỷ tỷ, vì sao lại lấy ấn triện củaHoàng ca ca. Thứ này không phải ở chỗ cha có rất nhiều sao?”
“Ngươi đúng là ngu ngốc mà, huyết kê thạch thì không hiếm lạ nhưng ý nghĩa của ấn triệu này không tầm thường chút nào a” Cố Kim Kim chọt tay vào tránhắn “ Ngươi xem, trên mặt có khắc mấy chữ: Thiên Vũ các chủ, haha, Thiên Vũ các chính là cung điện của tiểu hoàng đế, cho nên Hoàng ca ca ngốcngốc hồ hồ kia chính là đương kim hoàng đế, ngươi nói xem có đáng giákhông?”
Nàng đắc ý dào dạt nói “ Về sau có cái này rồi thì chúng ta đi đến đâu cũngkhông lo, cứ hướng quan phủ mà sai phái là được, cái này chính là: phụng chỉ hành sự, toàn bộ đều miễn phí, hahahaha”
Trong lúc Cố Kim Kim đang vui mừng vì tìm được phiếu cơm dài hạn thì Doãn Thọ An mang theo Trần Sơ bôn ba đến hiện trường Cầu vồng cừ, chỉ thấy khắpnơi đều rất hỗn độn, có rất nhiều người đang không ngừng di chuyển đấtđá, mồ hôi như mưa, khí thế ngất trời.
Bọn họ vội vàng níu một nam tử hỏi thăm huyện lệnh Hồng thành. Nam tử nàylàn da ngăm đen, ống quần xắn cao, khắp người đều toàn bùn đất khôngkiên nhẫn liếc Doãn Thọ An một cái, vung tay hấp tấp nói “Ta chính làhuyện lệnh Hồng thành, các ngươi đừng đứng ì ra đó, mau đến hỗ trợ đi.Tên béo kia, ngươi đi xúc đất đi, còn ngươi theo ta đi, phía trên cóđoạn đê bị vỡ, cần người đê đập đắp bờ”
Dứt lời, không đợi Doãn Thọ An lên tiếng đã nắm tay hắn kéo đi. Doãn Thọ An cũng không giải thích, nhìn hiện trường hỗn loạn rồi yên lặng nhận túiđá từ tay huyện lệnh, học cách đắp đê.
Hai canh giờ sau, chợt nghe có tiếng hô to “ Huyện lệnh Hồng thành đâu? Mau đình công cho ta, ai cho các ngươi làm vậy?”
Huyện lệnh Hồng thành ngừng tay, nhảy xuống đê đáp lời “ Thì ra là quận thủđại nhân đến” chắp tay thở dài phân phó chung quanh “ Mọi người cứ tiếptục làm việc, trăm ngàn lần đừng ngừng, nhất định phải tu sửa tốt trướckhi cơn lũ lại đến”
Quận thủ Lưỡng Giang nhìn chung quanh “ Ngươi khoan làm đã, nghe nói Hoàng thượng đến, mau theo ta đi tiếp giá trước”
“Hoàng Thượng?” huyện lệnh Hồng thành ngẩn người “ Không thấy Hoàng thượng ởđâu a, ở đây toàn là quan sai và dân chúng đến hỗ trợ thôi, Hoàng thượng sao lại tới nơi này?”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” quận thủ Lưỡng Giang đưa tay lau mồ hôitrán, nhất định là tiểu cô nương kia nói bừa, mình còn không tới huốngchi là Hoàng thượng, thân thể ngàn vàng, sao có thể tới nơi này. Hắn lập tức ưỡn thẳng người, bày ra quan uy “ Huyện lệnh Hồng thành, ai chongươi tu sửa như vậy, mau phục hồi như cũ cho ta, phải làm dạng cầu vồng biết không?”
“Quận thủ đại nhân, ta nói bao nhiêu lần rồi, đê cầu vồng không có hiệu quả,không chịu nổi lũ lụt mà, lần này ngài phải nghe ta” Hồng Thành khôngkiêu không nịnh đáp lời.
“Không được, ta là quận thủ, nghe ta , Hoàng Thượng đến là muốn xem cầu vồngkìa” quận thủ Lưỡng Giang thấy mọi người không có ý dừng tay thì giậntím mặt nói “ Các ngươi cuối cùng là nghe ai? Nói xong thì chỉ tay vàođám quan sai “ Các ngươi, mau làm cho bọn họ đình công lập tức”
Lôi lôi kéo kéo, mọi người bị dồn vào một chỗ, huyện lệnh Hồng thành thấythế cũng lập tức tranh luận cùng quận thủ Lưỡng Giang, Doãn Thọ An vàTrần Sơ ẩn trong đám người, nghe bọn họ ầm ỹ hồi lâu mới hiểu được chútít.
Thì ra, huyện lệnh Hồng thành có chút ít kinh nghiệm trong việc trị thủy,đê cầu vồng vốn do hắn phụ trách đốc công. Nhưng quận thủ Lưỡng Giang vì muốn vội vàng dâng lễ vật cho Doãn Thọ An mà đem người không có taynghề đến tranh công, không cho huyện lệnh Hồng thành trông coi nữa mà tự mình trông coi việc tu sửa
Sửa đi sửa lại, chẳng những làm loạn đường thủy, còn xây dựng đê chắn songthành hình cầu vồng xinh đẹp, chẳng những cắt xén nguyện vật liệu cònlàm nhanh làm ẩu để dâng lễ vật trước thời hạn.
Kết quả, công trình đã hoàn thành trước thời hạn nhưng tai họa ngầm lạikhông ít, nhiều chỗ bị thấm nước, huyện lệnh Hồng Thành đã phát hiện từtrước nhiều lần muốn tu sửa nhưng quận thủ Lưỡng Giang lại không để ýtới. Cuối cùng một trận mưa to, đê cầu vồng còn chưa phát huy tác dụngđã sụp đổ.
Mà nay huyện lệnh Hồng thành muốn tu sửa đê điều, quận thủ Lưỡng Giang vẫn muốn gấp rút sửa thành hình cầu vồng như trước vì thế hai người đã xảyra tranh chấp.
Biết được tiền căn hậu quả, Doãn Thọ An càng nghe càng giận, trán nổi gânxanh. Đột nhiên hắn thấy trong đám người xuất hiện một gương mặt cực kỳquen thuộc, đó là Tiểu Huyền Tử đi cùng Cố Tiểu Bảo và Cố Kim Kim, cònhướng hắn ra dấu hãy an tâm. Doãn Thọ An nghĩ chắc sau khi Tiểu Huyền Tử thoát hiểm liền tìm tới chổ quận thủ, thông báo mình rơi xuống nước vừa lúc Cố Kim Kim bọn họ cũng tới đó nên gặp nhau.
Tiểu Huyền Tử hung phấn chạy đến, nhỏ giọng nói “ Hoàng thượng, rốt cuộccũng tìm được ngài, các quan viên khác cùng ngự lâm quân cũng đang theosau”
“Chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn đã, nơi này tùy thời đều có thể xảy ra tai nạn” Trần Sơ lên tiếng đề nghị.
Doãn Thọ An lắc đầu, “Các ngươi đừng ầm ỹ, ta còn muốn nghe xem quận thủ còn muốn làm gì”
Tranh chấp ngày càng kịch liệt, cuối cùng quận thủ Lưỡng Giang thẹn quá hóagiận, ra lệnh cho thủ hạ bắt giữ huyện lệnh Hồng thành cùng một vài công nhân. Thấy thế Doãn Thọ An rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lớn xôngra ngoài “ Dừng tay”
Quận thủ Lưỡng Giang chưa từng gặp Doãn Thọ An, thấy hắn đột nhiên xông rangoài liền lập tức vung roi ngựa lên “ Tên này dám xen vào việc củangười khác, bắt hắn cho ta”
Nhìn thấy đám quan sai cầm xiềng xích vọt tới, Tiểu Huyền Tử và Trần Sơ vộichắn ở phía trước Doãn Thọ An “ Chủ nhục thần tử, Hoàng thượng, người đi trước đi” sau đó quay sang quát lớn với quận thủ Lưỡng Giang “ Ngươidám phạm thượng?”
Nhất thời hiện trường trở nên lộn xộn, người muốn cứu huyện lệnh Hồng thành, kẻ muốn nhân cơ hội cướp lấy công cụ… Cố Tiểu Bải giãy khỏi tay Cố KimKim cũng chạy tới tham gia ẩu đả, tay đấm chân đa vào đám quan sai, vừacanh chừng Doãn Thọ An. Ngự lâm quân cũng nhanh chóng xuất hiện, bắtquận thủ Lưỡng Giang cùng đám quan sai giao cho Doãn Thọ An xử trí.
Doãn Thọ An cũng không thèm nhìn tới quận thủ Lưỡng Giang đang run như cầysấy, đi đến bên huyện lệnh Hồng thành, nắm tay hắn, ôn hòa nói “ Ngươibiết cách trị thủy vậy ngươi nói xem đê cầu vồng này nên sửa thế nào?”
Huyện lệnh Hồng thành do dự nhìn Doãn Thọ An, hồi lâu mới đáp “ Nơi này thủyđạo đọng cát không nhiều lắm, nếu xây dựng đê ở đây sẽ làm nước từ trênnguồn chảy về tách ra, ba phần chảy vào, bảy phần xuôi đi. Đê xây bằngđá hai phần đều nhau, có thể điều tiết nước cho mùa khô và ngăn lũ đinhkỳ. Chỗ góc sông chảy xiết có thể xây dựng cổng xoay, có thể nâng lênkhi mực nước dâng để tàu thuyền dễ qua lại…” cuối cùng hắn còn kích động chắp tay nói “ Hoàng thượng, chỗ này không thể xây đập nếu không sẽ lại dẫn đến lũ lụt”
Doãn Thọ An trầm ngâm hồi lâu, chỉ tay vào quận thủ Lưỡng Giang phân phó “Quận thủ Lưỡng Giang vì lợi ích trước mắt mà bỏ rơi nhiệm vụ, xây đê cầu vồng dẫn đến thiên tai, tội không thể tha, xử tử ngay lập tức”
Hắn lại vỗ vỗ vai huyện lệnh Hồng thành “ Từ hôm nay trở đi ngươi chính làquận thủ Lưỡng Giang, ta cho ngươi thời gian ba năm, nhất định phải chodân chúng Lưỡng Giang một cuộc sống an cư lạc nghiệp, không bị lũ lụthoành hành”
Huyện lệnh Hồng Thành nhất thời kinh hỉ vạn phần, nhìn chằm chằm Doãn Thọ An, ngữ khí kiên định “ Thần nhất định sẽ tận lực trị thủy, sớm ngày giảiquyết tai họa ngầm ở Lưỡng Giang làm cho dân chún có cuộc sống an bình,đê mới không hoàn thành, thần cũng không có nhà”
“Hảo hảo.” Doãn Thọ An cười ha ha, xoay người nhìn tỷ đệ Cố gia vẫn đang ravẻ thờ ơ lạnh nhạt “ Hai ngươi có nguyện ý theo ta hồi cung không? TiểuBảo thân thủ rất tốt, Kim Kim, ngươi thông minh hơn người hay là ở lạibên cạnh ta đi”
“Không cần .” Cố Kim Kim quơ ấn triện huyết kê thạch trong tay “ Có cái này là được rồi, ngươi chỉ cần hạ chỉ, sau này ta đi đến đâu, quan chức nơi đó đều phải miễn phí ăn mặc cho ta là được rồi”
Doãn Thọ An sửng sốt, mỉm cười “ Ngươi chỉ có yêu cầu như vậy? được, ta chuẩn tấu”
“Chúng ta đây liền cáo từ .” Cố Kim Kim dắt Cố Tiểu Bảo đắt ý rời đi.
Đi được vài bước, Cố Tiểu Bảo quay đầu, vô cùng đồng tình nhìn Doãn Thọ An đang bận rộn phân phó, thở dài một hơi rồi nhanh chóng chạy theo Cố Kim Kim – đệ nhất phá sản mà sau này các quan viên Đại Doãn vương triều khi nghe tới tên đều sợ mất mật.