Cảm xúc bên trong Từ Tước Lâu rất hoảng loạn anh không biết phải thế nào, đưa cô đến viện anh chỉ có thể ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đợi cô.
Có phải lần này anh hơi quá đáng rồi không? Nhưng anh cũng đâu làm gì nặng đối với cô, chỉ bảo cô ngồi một chỗ mà. Chuyện thế này rồi nghĩ thế nào cũng không nghĩ được nữa chỉ còn cách đợi cô.
Anh đợi hơn 30 phút bác sĩ mới từ trong phòng cấp cứu bước ra, anh theo phản xạ bật dậy bước chân nhanh chóng đi đến trước mặt vị bác sĩ đó khẽ hỏi “Cô ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Cậu là bạn trai cô bé đó sao?” Vị bác sĩ trông lớn tuổi nhìn anh cẩn thận đánh giá, nhìn không đến nổi tệ mà.
Từ Tước Lâu đột nhiên bất động, mấy giây sau mới khẽ nở nụ cười đáp lại bác sĩ “Không phải bạn trai, là người nhà của cô ấy.” Anh không phải không biết bản thân muốn gì, chỉ là không đáng nhắc đến nữa.
Anh cũng biết cô muốn gì cho nên anh mới đứng trước mặt cô tìm mọi cách thế này.
Bác sĩ nhìn anh sau đó chỉ nhẹ nhàn gật đầu “Cô bé đó do ăn uống không đều độ, làm việc quá sức cho nên bị viêm dạ dày cấp tính cũng may chỉ là giai đoạn đầu cho nên cần cẩn thận hơn. Có thể nghe qua tên thì không cảm thấy nghiêm trọng, nhưng có thể sẽ không qua khỏi nếu không cẩn thận đấy.” Ông ấy nhìn anh cẩn thận nhắc nhở.
Sau đó bảo anh đi làm một số thủ tục nhập viện cho cô, rồi đến quầy thuốc để lấy thuốc. Từ Tước Lâu chi trả mọi viện phí anh không biết phải làm thế nào để cô khá hơn, chỉ còn cách lên mạng xem những món tốt cho người bị viêm dạ dày.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, cái tên gợi nhớ hiện lên là Thẩm Dục Thần. Cái tên này chắc chắn biết anh về Bắc Thành rồi cho nên mới gọi đến, có lẽ anh sẽ nghe mắng một trận.
Thẩm Dục Thần là ông chủ quán bar ở Bắc Thành, ban ngày là một thám tử điều tra về các vụ án bởi cấp trên, nói chính xác hơn anh ta chính là đôi mắt sáng ở bên trong bóng tối chính nghĩa.
“Chuyện gì?” Từ Tước Lâu lạnh lùng lên tiếng anh không có nhiều thời gian anh phải quay lại phòng bệnh của Chu Thanh Hạ.
Đầu dây bên kia Thẩm Dục Thần đúng thật liền lên tiếng chửi thề “Mẹ kiếp! Cậu rốt cuộc có coi tôi là anh em không vậy về lại chẳng thèm báo một tiếng.”
“Công việc có chút bận hiện tại vẫn chưa có thời gian .” Từ Tước Lâu vừa nói chuyện điện thoại vừa chậm rãi bước về phòng bệnh của cô.
“Bận cái khỉ, cậu bận tìm cô bé kia thì có.” Thẩm Dục Thần lần này thật sự tức giận, anh ta nghe trợ lý Ngu nói anh đang để ý một nhân viên trong công tỷ cho nên mới tò mò đến mức phải mở điện thoại gọi trước.
Từ Tước Lâu bật cười “Biết vậy thì tốt, ông đây cúp máy đây.” Vừa dứt câu thì anh đã cúp máy Thẩm Dục Thần.
Lúc này Chu Thanh Hạ cũng tỉnh lại cô cảm thấy không khá hơn là bai nhiêu, cho nên cô muốn về nhà mùi thuốc khử trùng của phòng bệnh khiến cô không thở được nó ngột ngạt đến khó chịu.
Bước chân vừa bước đến cửa cô chống tay lên cửa, một tay ôm lấy bụng cảm giác khó khăn đến đáng sợ, cô không có quá nhiều bạn bè không ai có thể giúp cô được.
Hình ảnh cô đứng ở cửa lọt vào mắt Từ Tước Lâu, khiến anh trong lòng như muốn phát điên, muốn tức giận mà bóp lấy cô.
Giọng điệu anh vừa lạnh lùng, vừa khó nghe “Bước thêm bước nữa Chu Thanh Hạ em cả đời này sẽ tàn phế đấy.” âm thanh và lời nói của anh lạnh đến mức cô có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ người anh đang đến chỗ mình.
Chu Thanh Hạ còn chưa kịp lên tiếng chỉ kịp ngẩn đầu nhìn anh bước chân nhanh chóng đã đến trước mặt cô, lúc này cô thật sự không biết phải nói cái gì chỉ có thể nhìn anh mấp mấy môi định lên tiếng bảo muốn về nhà.
Nhưng lời cô còn chưa nói đã phải nghe anh nói khó nghe rồi.
“Em bị bệnh không có miệng nói với tôi à? Bình thường nói một câu em trả lời tôi mười câu đến khi có chuyện lại bị câm tạm thời sao.” Từ Tước Lâu nắm lấy tay cô anh tức giận mắng cô một trận.
Bị mắng nhiều như vậy cô nhất thời chỉ biết chớp chớp mắt nhìn anh mà không biết nên phải nói cái gì cho cái tên này nữa, dù sao bọn họ có là gì của nhau đâu, chỉ là lúc đó nếu cô kịp về nhà thì mọi chuyện đã tốt rồi không cần phải đến đây.
“Còn không phải tại anh bảo tôi chạy đến nhà tôi đưa đồ sao? Nếu ở nhà thì tôi đã không thành thế này.” Chu Thanh Hạ bị anh nhấc bế lên đi ngược vào bên trong cô liền hoảng hốt mà mắng ngược lại.
Từ Tước Lâu để cô ngồi xuống giường, anh quăn cả túi thuốc lên người cô “Tôi nói cho em biết cũng may là tôi gọi em đến nhà tôi cho nên em mới có thể ngồi đây cãi nhau với tôi đấy.”
“Nếu để em ở nhà tôi chỉ sợ thuốc uống không hết còn bệnh của em nghiêm trọng thì chỉ sợ là kiếp này em không cãi nhau được thế này đâu.” Từ Tước Lâu miệng lưỡi của anh không mắng thì thôi mắng rồi lại không khác gì con dao chặt cho người khác không có lí để mà nói lại anh.
Cái tên chết dẫm này đến bây giờ tốc độ mắng người và ngôn từ dùng để mắng người đúng là tăng thêm chứ không hề giảm bớt đi một chút nào.
Cô bị anh nói đến cứng họng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh mà không phản bác được.
Thấy cô không trả lời, Từ Tước Lâu liền được nước mà lấn tới “Không có miệng sao?”
“Nói đi? Sao không giải thích cho cái lý lẽ chó má đó của em?” Anh chống hai tay xuống đệm giường bệnh, áp sát mặt khoá cô lại trong lòng mình.
Người con gái này đúng là khiến anh tức đến chết, bị cô làm cho tức còn nhiều hơn là cảm thấy có lỗi với cô, lớn từng tuổi này cũng không biết coi trọng sức khoẻ của chính mình.