“Tớ sẽ giải thích sau cậu đừng giận”
Chu Thanh Hạ cười cười nắm lấy tay của bạn mình, nụ cười của cô xinh đẹp đến mức khiến người khác không nỡ tức giận hay lớn tiếng trách mắng.
Trên khán đài kết thúc mấy phút giới thiệu của người dẫn chương trình, ánh mắt của Từ Tước Lâu hướng về phía trước vẫn chăm chú vô cùng. Từ Vũ đứng bên cạnh bà ấy trên người mặc suit màu xanh đen, nhan sắc cũng không thua kém những người đàn ông khác.
Khách đến không hề ít bởi vì Từ Gia là một trong những gia tộc lớn ở Bắc Thành, ở đây vừa phức tạp vừa có nhiều thành phần xã hội khác nhau, muốn xây dựng tên tuổi quả thực không dễ chút nào. Ánh đèn sáng chiếu vào vị trí mà Từ Vũ đứng, nhìn thấy chẳng khác nào đó là ánh hào quang của nhân vật chính ngày hôm nay.
“Hôm nay là lễ kỷ niệm của Từ Thị, hiện tại tuổi tác tôi đã cao rồi không thể lo hết được chuyện của công ty, tôi chỉ có một mình Từ Vũ cho nên thời gian sắp tới mong mọi người chiếu cố nó, đứa con trai này của tôi sẽ thay thế vị trí của tôi.” Lời nói của bà ấy như ngầm khẳng định Từ Vũ là con trai bà ấy, và bà ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai.
Lời nói đó cũng đã nói lên bà ấy chỉ giao quyền thừa kế cho một mình Từ Vũ và Từ Tước Lâu thật sự bị gạch tên khỏi Từ Gia.
Bên dưới anh nhìn bọn họ bằng ánh mắt nhàn nhạt, cũng không kích động mà làm loạn dửng dưng bày ra vẻ mặt thích thú như đang xem một vở kịch suốt nhiều năm. Chuyện này không còn lạ với anh bà ấy vẫn luôn như thế, trong mắt bà ấy anh chỉ là đứa vô dụng không biết phải trái.
Bài thuyết trình diễn ra như một kịch bản được sắp xếp, khách đến dự tiệc tuy bất ngờ nhưng vẫn vỗ tay chúc mừng thậm chí Từ Vũ vừa bước xuống đã có nhiều người đến mời rượu để làm quen.
Chung Nghị khoác vai của anh “Chậc! Lần này không còn là Từ nhị thiếu gia Bắc Thành nữa rồi phải làm sao đây.”
Nhấp một ngụm rượu nhếch môi “Xem ra phải ăn bám vợ thật rồi.” Anh cũng vui vẻ đáp lại câu nói của Chung Nghị rồi lại nhìn hai người đang đi đến chỗ bọn họ với vẻ mặt đắc thắng.
Bùi Vân chỉ chăm chăm nhìn Chu Thanh Hạ đang đứng cùng một cô gái khác, anh ta đợi ngày này rất lâu rồi trước đó sợ vì anh là người của Từ Gia bây giờ thì chẳng khác nào là một người trắng tay không có quyền lên tiếng.
Cầm ly rượu nhấp một ngụm khoé moo cũng nở nụ cười khiêu khích “Từ nhị thiếu gia đến chúc mừng Từ Vũ được trao quyền thừa kế à.”
“À tôi quên mất Từ phu nhân vừa nói bà ấy chỉ có Từ Vũ là con trai, vậy thì cậu đâu phải nhị thiếu gia phải gọi là kẻ thất bại.”
Chung Nghị xoa xoa cái lỗ tai đáng thương của mình, phiền chết đi được cái tên này cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi sao? Nói nhiều còn hơn cả Thẩm Dục Thần thế này đúng là chỉ có mình tên này mà thôi.
Đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, anh chẳng mảy may quan tâm đến Bùi Vân và Từ Vũ đang vô cùng đắc ý mà lại quay đầu tìm kiếm cô gái của mình, nhìn thấy cô vẫn đang đứng nhìn thì anh liền ngoắc tay gọi cô.
“Lại đây!”
Cô nhíu nhíu mày nhìn thấy Bùi Vân liền cảm thấy không vui cái tên này sao đi đâu cũng gặp thế, âm hồn bất táng sao? Gặp ở đâu liền cảm thấy xui xẻo ở đó, tay cô khẽ nâng váy đi lại gần anh phía sau Mạc An Nghiên cũng thông thả bước đi theo.
Nắm lấy tay cô xoay người để cô đứng đối diện Bùi Vân, anh gạt tay Chung Nghị ra xong liền cúi đầu nắm lấy tay cô ghé sát tai cô “Tiểu hồ ly em có phải không vui khi nhìn thấy tên này không? Lần trước hắn ta nắm tay em có phải không? Anh chặt tay hắn ta nhé hay anh khiến hắn ta “Bùm” một cái rồi biến mất luôn.”
Nghe thấy những gì anh nói Từ Vũ đã cảm thấy khó hiểu, nhìn thấy mẹ mình từ phía sau đi đến chỗ anh ta thì như được tiếp theo sức lực và khẩu khí, không đợi Bùi Vân lên tiếng nữa anh ta liền lên tiếng “Mày dám sao? Mày mất hết tất cả không có Từ Gia chống lưng thì mày chẳng là gì cả, mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở chỗ của tao?”
Câu nói của Từ Vũ vừa hay lại để Từ phu nhân nghe thấy bà ta đang định đến tìm Từ Tước Lâu anh tính chuyện còn giải quyết cả chuyện của Chu Thanh Hạ nữa, không ngờ Từ Vũ vậy mà dám nói cả anh thì đúng thật gan đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Nhưng bà ta lại không để ý rằng không chỉ có một mình bà ta nghe thấy mà Chung lão gia đang đi đến chỗ của bọn họ cũng đã nghe thấy, ông không đợi Từ Tước Lâu lên tiếng đáp trả mà trực tiếp lấy gậy tách Từ Tước Lâu và Chung Nghị dạt ra hai bên rồi đi thẳng đến trước mặt của Từ Vũ và Bùi Vân.
“Chung Tước nhà họ Chung chúng tôi còn phải để Từ Gia của Từ thiếu phải chống lưng à?” Giọng nói ông vừa sắc bén vữa lãnh đạm.
Vừa thấy ông lên tiếng Từ phu nhân liền có chút bất ngờ còn tưởng rằng ông nhầm lẫn Từ Vũ đang nói Chung Nghị cho nên mới ra mặt nói như vậy “Chung Gia Gia hình như hiểu lầm rồi, Từ Vũ không phải nói Chung Nghị, mà là nói bạn của cậu ấy Từ Tước Lâu. Dù sao cũng nên giải thích nếu để hiểu lầm thì không tốt nghe nói ông ấy rất thương cháu của mình.
Ông chỉ tay về phía anh đang đứng “Thằng nhóc này là cháu trai tôi Chung Tước, là người của nhà họ Chung không phải bạn của Chung Nghị mà là em trai nó.” sắc mặt ông khó coi đến mức lời nói cũng mang theo sát khí muốn giết người khiến cho Từ Vũ bất động nhìn sang mẹ mình.
Bà nghe xong cũng không ngờ đến chuyện này liền há hốc mồm nhìn anh, Chung Nghị lúc này nửa thật nửa đùa lên tiếng tặc lưỡi một cái “Chậc! Không làm Từ nhị thiếu gia nữa tiếc thật đấy, về làm Chung Tam của Chung gia thôi” Tam Lăng so với Bắc Thành không kém, hơn nữa lại còn có nền kinh tế phát triển vô cùng.
“Chung Tam nói ông nghe xem, bọn họ ức hiếp con thế nào hôm nay ta sẽ bảo Chung Nhị cho nổ hết tất cả bọn họ trút giận cho con.”