Lễ kỷ niệm thành lập Từ Thị được diễn ra tại khách sạn năm sao thuộc chuỗi khách sạn mà Từ Thị đầu tư.
Những khách mời đến dự đều phải có thiệp do chính tay Từ Phu Nhân gửi đi có kèm chữ ký của bà, số vệ sĩ và bảo an kiểm soát nghiêm ngặt để bảo vệ buổi lễ này sau khi Từ Vũ nói với bà rằng Chu Thanh Hạ đã lên tiếng cảnh cáo về vụ tai nạn năm đó.
Bà cũng không rõ mọi chuyện thế nào, buổi lễ kỷ niệm này vô cùng quan trọng không thể lơ là, đây là ngày mà bà đã đợi rất lâu rồi, chỉ cần buổi lễ diễn ra suôn sẻ thì những chuyện kia bà có thể tự mình xử lý được, nhất định lần này phải cẩn thận không thể để xảy ra sai sót được.
Mạc An Nghiên cùng Chung Nghị và ông của anh đến trước, cô nàng không quan tâm đến anh ta xem anh ta như người vô hình.
Mặc trên người chiếc váy đen đuôi cá dài trễ vai, tóc búi cao chỉ để vài lọn tóc mái, gương mặt trang điểm càng khiến cho cô nàng đẹp một cách sắc sảo. Vì cô nàng đi cùng Chung Nghị nên chiếc thiệp của Mạc Gia được Chu Thanh Hạ cầm để vào sau, dù sao Từ Tước Lâu bị đuổi đi thì không thể có thiệp mời được.
“Chung Tam không định đến sao?” Ông nhìn Chung Nghị lên tiếng thắc mắc.
Anh mỉm cười “Cậu ta sẽ đến, ông yên tâm sẽ không có chuyện cậu ta không đến đâu.” Từ Tước Lâu đến sẽ mang theo kịch vui, kịch vui của bọn anh chỉ sợ là vở kịch buồn của người khác.
Từ đằng xa Từ phu nhân và Từ Vũ đã nhìn thấy ông, hai người họ liền đi đến gương mặt nở nụ cười đầy vui vẻ, hai người họ mời Chung Gia đến, ông ấy đến đã xem như là nể mặt khiến người khác trốn mắt nhìn rồi.
Bà đi đến giọng nói lịch sự nhẹ nhàng “Chung Gia Gia ông đến rồi, lâu lắm rồi mới gặp nhìn ông chẳng thay đổi gì cả vẫn vô cùng phong độ nha.” Từ phu nhân vươn tay bắt tay với ông.
“Từ phu nhân quá lời rồi, tôi quản còn không nổi mấy tiểu quỷ nhà tôi nữa phong độ gì chứ” Ông cười cười cũng lịch sự bắt tay, ông nhìn thấy Từ Vũ nhìn Chung Nghị chằm chằm như có quen biết thì liền lên tiếng dời đi sự chú ý của Từ phu nhân.
“Hai đứa biết nhau à?”
Chung Nghị đứng cạnh Mạc An Nghiên, anh nhìn ông mình thông thả trả lời “Cháu và Từ thiếu có gặp qua một vài lần, cũng tính là có quen biết.”
Nói là có quen biết nhưng cũng có thể nhìn ra được cái quen biết này không phải là bình thường, chắc chắn giữa hai người xảy ra vấn đề rồi.
Nhìn chẳng khác gì là kẻ thù thế này, Mạc An Nghiên còn cảm nhận được sát khí toát ra từ người bên cạnh mình.
Từ Vũ không nhìn nữa anh ta lễ phép gật đầu chào ông “Cháu là Từ Vũ nghe danh Chung lão gia đã lâu bây giờ mới được gặp.” Gương mặt điển trai với sự lễ phép này thì người khác đã có ấn tượng tốt với anh ta rồi.
Chỉ là ông không có thiện cảm, chỉ gật đầu khẽ mỉm cười với anh ta.
Nhân viên phục vụ lúc này mang rượu đến, Từ phu nhân cầm lấy đưa cho ông một ly trà thượng hạng bà ta đã căn dặn nhân viên phục vụ cẩn thận chuẩn bị trà chỉ để đợi mời ông.
Lúc này từ bên ngoài Từ Tước Lâu và Chu Thanh Hạ đã đến anh mở cửa xe vươn tay đón lấy cô bước xuống xe, cô mặc chiếc váy lụa dài màu trắng, tóc búi cao phía trước để vài lọn tóc mái để lộ gương mặt trang điểm nhẹ nhàng lại xinh đẹp đến mức anh muốn mang cô về nhà cất đi.
Anh dùng tay chân ngay phía trên cửa xe tránh để cô va đầu phải, Từ Tước Lâu trên người mặc một bộ âu phục chiếc kẹp cà vạt được chính tay Chu Thanh Hạ cài vô cùng phù hợp với bộ âu phục dự tiệc của anh.
Khoác lấy tay anh bước vào, bởi vì có thiệp cho nên anh và cô dễ dàng đi qua vòng kiểm duyệt của nhân viên an ninh và bảo vệ. Bởi vì dáng người của cô nhỏ hơn anh nên khi đứng bên cạnh anh trở nên vô cũng đẹp mắt.
“Đừng sợ, hôm nay em muốn làm loạn anh sẽ gánh cho em.
Cô bật cười nói nhỏ “Yên tâm em có chạy cũng sẽ mang anh theo cùng”
Từ Vũ rất nhanh đã để ý nhìn thấy hai người, chỉ là đến trễ thật anh ta đã được bà ấy dẫn đi làm quen hết tất cả mọi người, bây giờ anh ta là người được tôn trọng thì Từ Tước Lâu không phải trò cười để anh khiến cho bữa lễ kỷ niệm thích thú hơn sao.
Anh ta lay lay tay Từ phu nhân đang miệt mài nói chuyện vui vẻ với Chung lão gia, đây là khách quý tất nhiên bà ấy không thể lơ là, làm phật lòng Chung Gia chẳng khác nào tìm chỗ chết.
Nhìn theo hướng mắt của anh ta bà nhìn thấy anh đến liền nhíu mày không vui “Chung Gia Gia ông cứ tự nhiên nhé tôi có chút việc tôi xin phép đi trước”
“Không sao, không sao đừng quá câu nệ”
Bà mỉm cười chào ông ấy xong thì cùng Từ Vũ đi đến chỗ của anh và cô đang đứng, những người xung quanh nhìn thấy nhận ra Từ Tước Lâu thì cũng bắt đầu bàn tán to nhỏ không hiểu anh đến đây làm gì.
“Con đến đây không sợ mất mặt thì thôi, mang theo cái thứ xui xẻo này không sợ khiến Từ Gia bẻ mặt sao?” Bà nhìn anh tức giận đến mức cuộn tay thành nắm đấm, nhìn sang cô như muốn nhai tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
“Từ phu nhân có nhầm lẫn không? Tôi mang theo cô ấy thì tại sao lại bẻ mặt Từ Gia? Tôi đâu phải người của Từ Gia mà phải sợ bẻ mặt các người.
Từ Tước Lâu không chút cảm xúc nhìn bà, anh nắm lấy tay cô thật chặt không một chút kiêng dè càng không có ý định chịu thua.
Mọi người bắt đầu thích thú nhìn sang bọn họ, Từ Vũ thấy vậy liền lên tiếng giải vay “Chuyện này nói sau đi, đã đến giờ bắt đầu rồi, mọi người đang bàn tán đấy.”
“Từ Tước Lâu con đợi ở đây cho mẹ.”
Bà thật sự tức đến đỏ mặt liếc xéo cô một cái rồi cùng Từ Vũ đi về phía sân khấu.
Dù sao hôm nay cũng là ngày bà giao cả Từ Thị cho Từ Vũ không thể nào để chuyện này bị ảnh hưởng được, dáng vẻ bỏ đi của hai người càng khiến anh cảm thấy nực cười.
Là bà nói từ mặt anh, thậm chí còn tuyên bố với truyền thông biết, thì còn sợ mất mặt cái gì nữa chứ.
Cô nhìn sang anh thấy anh vẫn bình thản cô càng cảm thấy lo lắng “Nếu không thích chúng ta quay về nhé, anh đừng khó chịu.”
“Sợ anh khó chịu à?”
Giọng anh vừa dễ nghe vừa mang theo ý trêu chọc cô, chỉ một câu của cô đã có thể khiến tâm trạng của anh trở nên vui vẻ lại bình thường.
Gật đầu nhìn anh cô chỉ khẽ ừm một tiếng, cô sợ anh khó chịu, càng sợ anh cảm thấy không vui.
Không gian rộng như vậy tất cả những thứ xung quanh cũng trở nên lu mờ so với bọn họ, khiến mọi sự chú ý đều được dồn vào Chu Thanh Hạ, những người đến đây chưa từng gặp qua cô, thậm chí họ còn không biết chuyện gì ngoài chuyện hôn ước của Đường Thư Ngôn và Từ Tước Lâu.
Bây giờ Đường Thư Ngôn một chỗ, Từ Tước Lâu bên cạnh lại là người khác chuyện này đúng là phức tạp đến mức khiến người khác nhứt đầu.
“Ông nội, cháu đến rồi mang theo cháu dâu ra mắt ông đây.”
Sự nôn nóng của anh làm cho cô đỏ bừng mặt bắt đầu lo lắng, chẳng khác nào là ra mắt nhà người ta cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
Ông vừa nhìn thấy cô đã gật gù “Ừm, còn sợ con mang con bé giấu đi mất đấy.”
“Cháu... chào ông ạ.” Chu Thanh Hạ nói chuyện giọng cũng có chút run rẩy cô căng thẳng còn hơn anh, nhìn thấy ông chẳng hiểu sao ông lại toát ra khí chất lấn áp cả bầu không khí ở đây.
Ông nội Chung vô cùng vui vẻ, còn tưởng Từ Tước Lâu lừa ông không ngờ là có cháu dâu thật, ông nhìn cô đã cảm thấy vừa mắt nổ chuyện lễ phép lại còn sợ đến mức nắm vạt áo của cháu trai ông thì đúng là có chút đặc biệt.
“Ừm, sau này cứ gọi ông nội đi đều là người một nhà” Sợ cô căng thẳng quá ông thoải mái nói chuyện để giúp cô bớt căng thẳng hơn.
Cô trố mắt có chút bất ngờ “Dạ?..
“Ý ông là sớm muộn gì em cũng phải lấy anh, bây giờ gọi dần cho quen.” Từ
Tước Lâu cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
Hơi thở nóng hổi của anh khiến cô đỏ cả vành tai lên, ngại ngùng nắm chặt vật áo vest của Từ Tước Lâu, nhìn thấy cô ngại ngùng cũng không nói gì thêm sợ nói một lúc cô bỏ chạy mất.
Ông rời đi lại chỗ mấy người quen để uống trà nổ chuyện trả lại không gian cho người trẻ bọn anh tự giải quyết với nhau.
Mạc An Nghiên lần đầu thấy dáng vẻ này của cô thì lắc đầu “Luật sư Chu, cậu có bạn trai lại giấu tôi.” khoanh tay như đang tra khảo cô.
Bên cạnh còn có Chung Nghị thêm dầu vào lửa “Hai người họ quen nhau lúc ở Thụy Sĩ rồi, em biết hơi trễ đấy.”
“Anh trật tự chút đi, phiền quá.” Mạc An Nghiên chao mày liếc Chung Nghị một cái khiến anh ta im bặt không nổ lời nào chỉ nhếch mép nhìn sang bạn mình.
Dù sao cũng là anh ta miệng nhanh hơn não, bây giờ muốn giải thích thế nào thì người ta cũng không nghe còn bị đá ra khỏi tầm mắt, cảm giác vô cùng khó chịu chẳng thoải mái chút nào.