Đây là lần đầu tiên trong đời anh đi ngủ sớm như vậy, chỉ vừa đặt lưng xuống hương thơm từ tóc Châu Thiên Kỳ thoảng nhẹ qua cũng đã làm tinh thần Trình Bắc Doanh chìm vào giấc ngủ.
Châu Thiên Kỳ nằm bên cạnh kẻ đã giam mình cô không thể ngủ nổi. Chờ đến nửa đêm khi đã thấy anh ngủ say cô liền nhẹ nhàng ngồi dậy, Châu Thiên Kỳ với lấy chiếc điện thoại của anh rồi đi ra xa chiếc giường. Từ khi bị anh giam trong căn biệt thự này cô đã bị tịch thu tất cả những thứ liên kết với bên ngoài, nên Châu Thiên Kỳ mới phải lấy trộm điện thoại của anh. Nhưng chiếc điện thoại lại cài mật khẩu Châu Thiên Kỳ có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể mở được, cô phải lúi húi một hồi mới vẽ chính xác, Châu Thiên Kỳ vấm số gọi cho Hàn Trạch Lâm cô muốn xin lỗi và hỏi thăm sức khoẻ hiện giờ của anh.
Hàn Trạch Lâm đang xem lại bệnh án của bệnh nhân liền nhận được điện thoại:
“ Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
“ A Lâm là em, Thiên Kỳ!"
Đã lâu rồi cả hai người mới nghe thấy tiếng của đối phương nên có chút kích động.
“ Thiên Kỳ là em thật sao ?"
“ A Lâm, em đang lấy điện thoại của anh ta để gọi cho anh, em rất xin lỗi vì đã kéo anh vào làm anh bị liên lụy!"
“ Em ngốc, không cần phải xin lỗi, đây là do anh tự nguyện không phải do em đừng tự trách!" Hàn Trạch Lâm trước giờ luôn ấm áp cho dù Châu Thiên Kỳ có làm anh buồn thì giọng điệu và ân cần chăm sóc đó mãi mãi không biến mất.
“ Anh đã điều tra chuyện của anh trai em thế nào rồi?"
“ Vẫn chưa có kết quả, nhưng anh điều tra được Trình Bắc Doanh hắn ta cũng có liên quan, em thử thăm dò và tìm kiếm thử xem trong phòng làm việc của hắn xem có thêm chứng cứ nào hiệu nghiệm không?"
Trình Bắc Doanh cũng liên quan sao?
Sao anh có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với gia đình cô?
“ Em sẽ thử xem, em cúp máy nha không anh ta dậy lại phiền phức cho em và anh!"
“ Được!"
Châu Thiên Kỳ khi cúp máy và xoá đi cuộc trò chuyện vừa xoay người đã đụng đầu vào một thân hình cường tráng., Trình Bắc Doanh toát lên cơn lạnh giọng tra khảo:
“ Cô lấy điện thoại của tôi gọi cho ai?"
Châu Thiên Kỳ run rẩy vội giấu điện thoại ra phía sau người ấp úng trả lời: “ Tôi không có cầm điện thoại của anh!"
“ Không cầm, vậy đây là thứ gì? Cô lấy điện thoại gọi cho thằng đó đừng tưởng tôi không biết?"
“ Tôi không gọi điện cho ai hết!"
“ Không gọi cho ai hết? Cô đừng nghĩ sẽ thông đồng với thằng đó mà chạy trốn thêm lần nữa, bởi lần sau không có chuyện bỏ qua dễ dàng đâu!" Trình Bắc Doanh bóp chặt lấy cằm cô mà cảnh báo.
Châu Thiên Kỳ sau khi bị anh hăm doạ cô đã vội đi về phía giường , ánh mắt đầy sự sợ hãi và cầu mong anh sẽ không phát hiện ra cuộc gọi vừa rồi.
Trình Bắc Doanh mở điện thoại kiểm tra một lượt không thấy vấn đề gì anh mới có chút yên tâm mà quay về giường.
Đêm khuya tĩnh lặng, trời lại đổi mưa tiếng sét tiếng sấm vang lên dữ dội, Tiếng mưa bị gió thổi va đập vào những tấm cửa kính lách cách lách cách đến đáng sợ.
Châu Thiên Kỳ vốn là kẻ rất sợ sấm nên mỗi khi tiếng sấm vang lên cô đều bị giật mình, Trình Bắc Doanh bị hơi ấm và sự run rẩy ở dưới lồng ngực, anh lấy chăn ra nhìn xuống thấy cô đang ôm mình run rẩy, muốn đưa tay đẩy ra lại ngừng nhưng cuối cùng vẫn là đẩy thật mạnh khiến Châu Thiên Kỳ ngã xuống đất.
“ Cô đáng sợ thật đấy, ngoài mặt thanh cao nói không muốn ngủ chung giường với tôi, đêm xuống lên chui vào lòng tôi, ghê tởm!"
Châu Thiên Kỳ bị anh đẩy xuống giường đầu có chút đau nhưng cô vẫn chịu được mà đứng lên đáp lại.
“ Là anh bảo tôi lên đây ngủ, giờ lại nói tôi nhiều trò muốn leo lên giường anh sao?"
“ Loại người như cô khiến tôi nổi hết da gà khi cô chạm vào người tôi!"
“ Loại người? Anh mở miệng ra là gọi loại người này loại người kia, trong khi anh không nhìn lại bản thân mình xem thuộc loại người như thế nào, rồi hãy nói tôi?"
“ Cô lắm lời thật đấy, một buổi tối đánh thức tôi dậy hai lần cô không muốn sống sao?"
Nếu là giờ này mọi đêm anh vẫn đang còn thức để làm việc, hôm nay đã ngủ được hai giấc giờ lại trách cô.
“ Sống cũng chán lắm rồi, thà chết đi mà có tự do tôi cũng muốn!"
/ Đoàng /
Châu Thiên Kỳ vừa rồi vẫn còn có thể đứng vững nhưng tiếng sấm vừa rồi liền làm cô ngồi xuống co ro lại. Trình Bắc Doanh nhìn thấy cô khổ sở vì sợ sấm anh cũng không có chút gì là quan tâm, vứt chiếc chăn xuống đất cho cô còn mình lên giường ấm ngủ.
“ Đừng lấy cái cớ sợ sấm ra rồi lên giường ôm tôi, đừng để tôi thấy tởm!"
Một câu anh phát ra đều có ý nói cô ghê tởm, mà chính bản thân Trình Bắc Doanh không hề nghĩ đến chính mình là người đã bảo cô lên giường ngủ, bảo cô lên phòng mình ngủ chung.
Trong mắt Châu Thiên Kỳ càng ngày Trình Bắc Doanh càng trở nên tội lại, cô không còn nhìn thấy bất kì thứ ánh sáng nào có thể cứu rỗi được tình cảm đã mất của cô dành cho anh.