Vài tháng sau....
Hôm nay là ngày công bố kết quả thi tốt nghiệp gộp với thi đại học. Sáng sớm, các thí sinh đã có mặt tại trường thi để xem kết quả. Vì học giỏi vượt trội nên Mã Trạch Cương được tuyển thẳng vào trường Đại học Bắc Kinh với chuyên ngành Luật. Còn Bạch Uyển Nhi, vì muốn có thể cùng bạn trai trải qua quãng thời gian sinh viên nên cô cũng đăng ký vào ngôi trường này chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Hôm nay Bạch Uyển Nhi được Mã Trạch Cương đưa tới trường để xem kết quả, tâm trạng của cô bây giờ rất hồi hộp. Nhìn dòng người đông đúc vỡ oà trong cảm xúc vui buồn lẫn lộn sau khi xem kết quả, Uyển Nhi càng thêm căng thẳng. Thấy vậy, Mã Trạch Cương liền nắm chặt lấy tay cô, vừa động viên, vừa khích lệ:
-"Uyển Nhi của anh cố lên. Anh tin em sẽ làm được mà. Em mau tới xem kết quả đi."
-"Trạch Cương, em...em..."
-"Nghe anh, thả lỏng ra, hít thở sâu nào. Không có gì phải căng thẳng hết. Em đã làm hết sức rồi mà."
Mã Trạch Cương vừa mỉm cười động viên vừa đẩy cô tiến về phía trước, nơi có dán bảng tin niêm phong kết quả thi.
Bạch Uyển Nhi hồi hộp đứng trước bảng thông báo dò tìm số báo danh và tên của mình, đến khi đã xác định được tên của mình, cô hồi hộp nhắm mắt lại, hít thở sâu, hai tay đan chặt vào nhau thầm cầu nguyện. Bạch Uyển Nhi sau đó từ từ mở mắt ra, điểm số ngay lập tức đập vào mắt cô. Cơ mặt cô khẽ giật giật, khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc gì. Bạch Uyển Nhi thẫn thờ bước về phía Mã Trạch Cương cũng đang mong chờ tin vui từ cô. Nhìn thấy Uyển Nhi thất thần đi ra, nét mặt Mã Trạch Cương liền thay đổi, anh bắt đầu nắm lấy hai bả vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
-"Uyển Nhi, em...."
Bạch Uyển Nhi khoé mắt rưng rưng ngước nhìn Mã Trạch Cương khiến anh vội vàng ôm cô rồi dỗ dành:
-"Uyển Nhi, không sao hết. Em đã làm hết sức mình rồi. Còn nhiều trường khác em có thể học mà, cũng đâu cần nhất thiết phải học trường này đâu..."
Bạch Uyển Nhi không nói gì, cô lập tức đẩy Mã Trạch Cương ra. Mã Trạch Cương thấy cô từ chối mình thì trong lòng càng sốt ruột, anh vội nói:
-"Uyển Nhi, em đừng làm anh sợ...."
-"Yeah! Trạch Cương! Em làm được rồi. Em đậu rồi!"
Bất thình lình, Bạch Uyển Nhi lập tức bật khóc, nhưng đây là giọt nước mắt của hạnh phúc, cô nhón chân lên ôm chặt lấy cổ Mã Trạch Cương rồi nói. Mã Trạch Cương lúc này mới biết mình đã bị lừa nhưng anh cũng ngay lập tức cảm thấy mừng cho cô. Vậy là anh và cô lại có thể học chung trường với nhau rồi.
Không giấu nỗi cảm xúc hạnh phúc hiện tại, Mã Trạch Cương liền bế bổng cô lên xoay vòng vòng, mọi sự chú ý của mọi người liền đổ dồn về phía cặp đôi "trai tài gái sắc" này.
Ít thời gian trước, tại phòng Chủ tịch Bạch Thị...
Bạch Vĩ Thành hôm nay có cuộc họp quan trọng nên anh đã không thể đưa Bạch Uyển Nhi tới xem kết quả kì thi quan trọng nhất trong đời được. Ngồi trong phòng họp nhưng tâm trí anh lại lảng vảng bên ngoài.
-"Bản kế hoạch của tôi xin được kết thúc tại đây. Hi vọng mọi người sẽ xem xét và phê duyệt dự án này."
Người thuyết trình chính cho buổi họp triển khai dự án quy hoạch khu mua sắm mới sẽ được Bạch Thị đầu tư đứng trước toàn thể cổ đông và Bạch Vĩ Thành trang trọng kết thúc bài thuyết trình của mình. Lập tức, Bạch Vĩ Thành liền đứng dậy rồi nói:
-"Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây. Cậu gửi lại bản thảo cho trợ lí Đam, kế hoạch có được triển khai hay không tôi sẽ thông báo sau."
Nói rồi Bạch Vĩ Thành tức tốc rời khỏi công ty, đi tới điểm thông báo kết quả thi của Bạch Uyển Nhi.
Vừa tới nơi, anh còn đang đợi lái xe riêng xuống xem tình hình thế nào thì lại thấy Bạch Uyển Nhi cùng Mã Trạch Cương đi ra, họ còn nắm tay nhau cười nói rất vui vẻ. Bạch Vĩ Thành nhìn chằm chằm, bàn tay bắt đầu siết chặt vào nhau. Nhìn nét mặt vui vẻ kia của cô có phải là đã đậu rồi? Lẽ ra anh phải nên vui cho cô em gái của mình mới phải nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu thế này?
-"Chủ tịch, kia chẳng phải là tiểu thư sao? Chủ tịch có cần tôi..."
-"Không cần, đi thôi."
Ánh mắt sắc lạnh của Bạch Vĩ Thành nhìn Mã Trạch Cương rồi sau đó kêu tài xế lái xe rời đi.
Bạch Vĩ Thành về tới nhà thì thấy cô bạn gái Thảo Ly của mình đang ngồi trên sofa đọc tạp trí thời trang. Lương Thảo Ly và anh đã yêu nhau được 3 năm rồi, cô hiện đang là tiếp viên hàng không. Nhìn thấy Bạch Vĩ Thành trở về, Lương Thảo Ly liền đặt cuốn sách xuống, chạy tới ôm chầm lấy anh, giọng điệu chứa đầy sự ngọt ngào:
-"Vĩ Thành, em về rồi. Em nhớ anh lắm!"
Lương Thảo Ly vừa có chuyến công tác 1 tuần ở Canada nên nay mới được trở về nước.
-"Em về bao giờ? Sao không báo anh tới đón!?"
-"Tại em muốn dành cho anh sự bất ngờ mà. Nói em nghe, anh có nhớ em không?"
Lương Thảo Ly vòng tay qua cổ ôm anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, vừa hỏi.
Lúc này trong đầu Bạch Vĩ Thành hiện lên suy nghĩ rằng anh có nhớ cô không? Nếu như trước kia thì anh sẽ không ngần ngại trả lời với cô rằng "anh nhớ em nhiều" nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao anh lại không có cảm giác mong chờ Lương Thảo Ly sau mỗi lần cô có những chuyến bay dài như xưa nữa. Nhiều lúc anh tự chất vấn chính mình rằng liệu anh có thực sự yêu người con gái này hay không.
-"Vĩ Thành, anh sao thế?"
Lương Thảo Anh thấy Bạch Vĩ Thành không trả lời mình mà ngược lại còn như người mất hồn, bèn hỏi tiếp.
-"À, anh không sao. Đương nhiên là anh nhớ em rồi."
Bạch Vĩ Thành giật mình, liền mỉm cười đáp.