Hôm đó Bạch Uyển Nhi vì quá ham chơi nên cô đã về nhà rất muộn. Uyển Nhi vừa đi từ sân vào trong nhà vừa ngân nga tiếng hát, trên tay còn ôm con bò bông. Con bò bông này chính là do Trạch Cương đã chơi gắp gấu bông và gắp được, tặng cho cô.
Bất thình lình, dáng vẻ Bạch Vĩ Thành vắt chéo chân ngồi trên ghế khiến Uyển Nhi giật mình, đôi chân đang chạy nhảy bỗng khựng lại.
-"Ca ca, sao ca lại ngồi đây? Muộn rồi mà ca còn chưa đi ngủ sao? "
Bạch Uyển Nhi tròn mắt hỏi, vẻ mặt đầy sự ngây thơ vô tội.
Bạch Vĩ Thành khoanh tay, đôi mắt hổ phách nhìn cô chằm chằm, giọng nghiêm khắc hỏi:
-"Em cũng biết là muộn rồi à? Em vừa đi đâu về?"
-"Ca ca, em chỉ đi chơi với bạn một chút thôi. Cũng mới có hơn 10 giờ rưỡi thôi mà."
-"Bạn nào? Lại là tên Mã Trạch Cương đó sao?!"
-"Hì, vân...vâng. Hôm nay anh ấy học nhóm với em xong thì bọn em có đi chơi một chút. Ca ca à, em gái của anh cũng lớn rồi mà. Ca nên để cho em đi chơi với bạn trai của mình một chút chứ? Ca không muốn cô em gái này ở nhà với anh cả đời đâu nhỉ?!"
-"Nhưng thằng đó nó không xứng với em. Nếu để em phải chịu khổ thì anh thà rằng để em ở vậy cả đời còn hơn."
Bạch Vĩ Thành lại nghiêm khắc nói. Mã Trạch Cương đó anh đã cho người điều tra, cậu ta cũng chỉ là một tên mọt sách có xuất thân bình thường mà tại sao cô lại yêu hắn chứ.
Đây chính là lần thứ N anh đề cập đến cô vấn đề này nhưng Uyển Nhi lại luôn lảng tránh và nhất quyết chọn trái tim mình.
-"Mà anh đó, sao tối đến anh không đi hẹn hò với chị dâu em đi mà cứ ở nhà quản em vậy. Nhìn anh có giống một người đang yêu không chứ?"
Bạch Uyển Nhi vừa nói vừa chu môi lên rất đáng yêu. Bạch Vĩ Thành chớp mắt mấy cái rồi nói:
-"Em đừng lảng sang chuyện khác. Chuyện của anh và Thảo Ly không cần em quản."
-"Thôi mà, em xin lỗi. Lần sau em hứa sẽ về nhà sớm. Ca đừng giận nữa kẻo sẽ nhanh già đi đó."
Bạch Uyển Nhi vừa nói vừa phi tới mát xa vai cho Bạch Vĩ Thành để lấy lòng anh. Bạch Vĩ Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng mình được xoa dịu nên không nói thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, Bạch Uyển Nhi sau khi thức dậy thì cô làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục rồi xuống dưới nhà ăn sáng. Lúc này Bạch Vĩ Thành đã ngồi sẵn trong phòng ăn vừa đọc báo vừa uống cà phê. Thấy cô đi xuống, anh nhẹ nhàng nói:
-"Em dậy rồi à? Mau ngồi xuống ăn sáng đi."
-"Ca lại không ăn sáng à? Sáng nào em cũng chỉ thấy anh ngồi uống cà phê thôi đó."
-"Anh không có thói quen ăn sáng, em cũng biết mà. Mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội hết bây giờ."
-"Ca có biết là mình đang sống phản khoa học không hả? Nào, để em đút cho anh ăn nhé?!"
Bạch Uyển Nhi vừa nói vừa đút vào miệng Bạch Vĩ Thành một miếng bánh mì kẹp thịt xông khói rất ra dáng một người em gái đang chăm sóc cho anh trai nhưng cô lại không biết hành động đó của mình khiến cho Bạch Vĩ Thành bấn loạn. Chính anh cũng không hiểu dạo gần đây tại sao mỗi khi Uyển Nhi có hành động quan tâm, chăm sóc hay đụng chạm vào anh là tim anh lại loạn xạ cả lên. Trước đây anh đâu có như thế. Phải chăng do Uyển Nhi càng lớn càng xinh đẹp nên anh mới...Nhưng mà không được, anh và cô chỉ là anh em thôi. Anh đã có Thảo Ly rồi và họ đã yêu nhau được hơn 3 năm rồi.
-"Ca ca, anh sao thế? Anh bị bệnh à? Sao tự nhiên mặt anh đỏ thế?"
Bạch Uyển Nhi hốt hoảng hỏi khi nhìn thấy mặt ca ca mình đột nhiên đỏ lên.
-"Uyển Nhi, anh không sao. Thôi em ăn đi. Nhanh ra xe đi chung với anh."
-"Không, hôm nay Trạch Cương anh ấy hẹn tới đón em rồi. Em sẽ tự bắt xe buýt ra điểm hẹn."
Bạch Uyển Nhi lại bình thản đáp.
Lời nói khước từ của cô lại khiến cho Bạch Vĩ Thành hơi khó chịu trong lòng. Cô luôn vì Mã Trạch Cương mà từ chối mọi sự quan tâm của anh. Rốt cuộc thì tên thư sinh vắt mũi chưa sạch kia có gì hơn anh chứ?
-"Uyển Nhi, mấy tháng nữa em thi tốt nghiệp rồi. Ráng mà học cho tốt rồi mai kia về công ty làm. Việc của em bây giờ là phải tập trung học chứ không phải là yêu đương trẻ con đâu."
-"Em sẽ cố thi tốt mà. Trạch Cương anh ấy cũng giúp đỡ em rất nhiều nên anh không phải lo đâu. Bạn trai em là thiên tài đó."
Uyển Nhi miệng vừa nhắc tới Trạch Cương là ánh mắt chứa đầy sự hạnh phúc và tự hào.