25
Trong một phút im lặng, tôi khẽ quay đầu lại cho anh ấy xem tai phải của mình: “Cố Sách, mấy cái tát mà anh để cho mấy tên côn dồ đó chặn tôi trong ngõ suýt nữa thì thủng màng nhĩ, thính lực của tôi chỉ còn lại 60%."
"Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi có thể sẽ bị chúng cưỡ.ng hiế.p chưa?"
“Công việc mới bố trí cho tôi khiến niêm mạc dạ dày của tôi bị ăn mòn, ngày nào tôi cũng phải uống thuốc giảm đau mới có thể tiếp tục làm việc, nhưng hết cách, tôi rất thiếu tiền. Công việc trước đây tôi không phải chịu quá nhiều vất vả, nhưng anh vì trút giận cho Vu Điềm mà khiến tôi không thể làm công việc đó nữa.”
Sắc mặt Cố Sách tái nhợt: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Anh có biết tại sao tôi bị bệnh dạ dày không? Khi trận động đất xảy ra, tôi không hề có mặt ở bất kỳ siêu thị nhỏ nào. Tôi chỉ có đủ thức ăn cho chúng ta trong sáu ngày."
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, đến nỗi không tự chủ được buông bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra.
"Đó là lý do tại sao tôi rất yếu trong hai ngày cuối. Tôi đã để lại cho anh số thức ăn còn lại. Tôi không muốn chế.t, nhưng không hiểu sao tôi vẫn làm như vậy."
Tôi không biết nói nhưng lời này là tàn nhẫn đối với anh ấy hay tàn nhẫn với chính bản thân mình: “Tôi quá đói, chỉ biết vốc một nắm cát đá nhét vào mồm. Sau khi được cứu sống, bác sĩ nhìn bụng tôi mà rơi nước mắt.”
Toàn thân Cố Sách run rẩy, tôi không muốn nhìn vẻ mặt của anh ấy nữa.
"Nếu tôi không phải là người trong trận động đất, anh có còn cảm thấy tội lỗi khi làm những điều này với tôi không?"
"Cố Sách, anh căn bản không phải Lâm Sách. Anh ấy là người tốt như vậy, sẽ không làm chuyện như này với bất kỳ ai."
26
Sau khi trả hết nợ, tôi khăn gói lên đường đến một thành phố mà tôi đã mơ ước từ rất lâu.
Côn Minh, tôi nghe nói rằng bốn mùa đều giống như mùa xuân, có những công viên tuyệt đẹp, cuộc sống cũng rất thuận tiện, thích hợp cho những người sợ lạnh và nóng như tôi.
Trước đây, lý do duy nhất tôi ở lại quê hương là vì Vu Điềm.
Mẹ tôi mất rồi, chị cả là tôi như một người mẹ, tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc em gái thật tốt, ít nhất là nuôi em gái học hết đại học.
Tôi thực sự thực sự rất ghét nơi đó, từ nhỏ đến lớn cũng chẳng có kỷ niệm đẹp nào.
Lâm Sách duy nhất cũng không còn tồn tại nữa.
Kể từ ngày hôm đó Cố Sách cũng không làm phiền tôi nữa.
Vu Điềm gọi điện thoại cho tôi, nhưng cô ta không trách mắng tôi, cũng không mất bình tĩnh, cô ta chỉ khóc, khóc một cách cẩn thận.
Cô ta vẫn như ngày còn bé, chỉ tìm đến tôi khi bị oan ức, buồn phiền.
Tôi nói sau này tự lo cho bản thân xong, tôi cúp máy và cho cô ta vào danh sách đen.
Đến một nơi mới.
Sống có ích.
Linh Linh.
26
Sau khi sống ở Côn Minh được ba tháng, tôi nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ quê hương, đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Bên trong có ổ khóa và chìa khóa.
Tên của Cố Sách và Vu Điềm được viết trên đó.
Có hàng vạn ổ khóa và chìa khóa trên cây cầu khóa sắt ở núi Thiên Trụ, anh ấy thực sự đã đi xác định từng cái một và tìm ra chúng.
Tôi nhìn chằm chằm vào chúng trong vài giây trước khi ném chúng vào thùng rác.
Sau đó, rất nhiều thứ được gửi đến liên tục, chẳng hạn như thuốc ấm bụng cổ truyền Trung Quốc, thư giới thiệu của một chuyên gia về bệnh tai, hoặc một số quà lưu niệm từ nước ngoài, trong đó có nhiều bảo vật khá có giá trị.
Tôi sẽ coi đó như lòng biết ơn của anh ấy.
Nhiều năm sau, tôi nhận được tin từ một người bạn cũ.
Cố Sách đến quán cà phê và nói rằng anh ấy sẽ đợi ai đó.
Sau một thời gian dài như vậy, cuối cùng tôi cũng biết lý do tại sao Cố Sách không quay lại tìm tôi.
Sau khi được cứu về, bố anh lập tức đưa anh về một thành phố lớn có nguồn y tế tốt hơn, sau khi tình trạng của anh ấy ổn định lại đưa anh ấy đến một đất nước có kỹ thuật y học phát triển hơn, đổi họ của anh thành Cố.
Trước đó, anh ấy vẫn luôn sử dụng họ của mẹ mình.
Khi tôi biết tất cả những điều này, tôi đã có ngôi nhà riêng của mình.
Gửi đến tất cả mọi người, hãy yêu bản thân mình trước khi yêu người khác.
[Hoàn chính văn]