22
Đến lúc rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho tiểu Thẩm tổng: [Có muốn làm cảnh này sôi động hơn không? Nói với Cố Sách những gì anh biết.]
Anh ta đã trả lời: [?]
Hai phút sau, một chuỗi khác lại gửi đến: [Hahahahaha, được.]
Tôi đã đăng một video trên Khoảnh khắc với nội dung: [Mẹ tôi mất đã ba năm, tôi nhớ mẹ rất nhiều.]
Đoạn video do mẹ tôi quay bằng máy quay phim cách đây hơn hai mươi năm.
Tôi vẫn còn là một đứa bé nằm trong nôi, mẹ dịu dàng đọc tên tôi: “Linh Linh, ngoan, Linh Linh, nhìn mẹ này…”
Khi xem video, tôi nhận ra rằng trước khi em gái tôi ra đời, bà ấy cũng đã nuông chiều và chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.
Sau khi đăng video, tôi đi làm như bình thường.
Chỉ nửa giờ sau.
Cố Sách xuất hiện tại nơi tôi làm việc, anh ấy kéo tôi ra khỏi ông chủ và bước ra ngoài bất chấp ánh mắt của mọi người.
Tôi mặc một chiếc sườn xám xẻ cao và đi giày cao gót 7cm, anh ấy kéo tôi đến xe của anh ấy mới dừng lại.
Tôi muốn hất tay anh ấy ra, lại phát hiện anh ấy nắm chặt đến nỗi khớp ngón tay đều trắng bệch.
“Cố tổng, tôi đang làm việc.” Tôi nói.
Anh nắm lấy tay tôi và từ từ đặt lên trán.
Đôi mắt anh đỏ hoe, anh nhìn tôi chăm chú.
Vào lúc đó, tôi biết rằng anh ấy đã biết tất cả mọi thứ.
Tôi không nói chuyện, cũng không di chuyển.
Tay anh bắt đầu run nhè nhẹ.
Khi chúng tôi bị mắc kẹt đã đồng ý. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, chỉ cần búng nhẹ vào trán đối phương. Bằng cách này, anh ấy sẽ biết tôi là ai.
"Tại sao em không nói với tôi? Tại sao em không nói với tôi em là cô ấy?"
Tôi im lặng vài giây: "Thì sao? Anh định từ bỏ người bạn gái anh yêu ba năm vì một người phụ nữ anh mới quen được tám ngày sao?"
Nói thật, tôi đã từng nghĩ, nếu Cố Sách chỉ tình cờ gọi nhầm, tình cờ yêu em gái tôi, ba năm sau sẽ viên mãn.
Nếu không có tính toán của Vu Điềm, không có Cố Sách làm tôi bẽ mặt và xấu hổ bằng mọi cách có thể.
Tôi có thể không bao giờ nói ra bí mật này.
Vì tôi biết rất rõ.
Đó là ba năm, không phải ba ngày, không phải ba tháng.
Họ đã biết nhau được ba năm, tình cảm và sự hiểu biết lẫn nhau được tích lũy trong vô số ngày đêm đó sâu sắc và quan trọng hơn nhiều so với tám ngày sau thảm họa.
Anh ấy có thể nhớ tôi, hoặc có thể sẽ tưởng niệm tôi.
Nhưng suy cho cùng, đó sẽ chỉ là tiếng thở dài anh vô tình cất lên trên môi khi nhìn bầu trời đầy sao xa xăm trong lúc hạnh phúc lấy vợ sinh con.
24
Cố Sách sững người, có phần chán nản đặt tay tôi xuống.
Nhưng anh vẫn không buông tay.
"Nhưng nếu tôi thực sự thích cô ấy, căn bản sẽ không đợi đến năm thứ ba mới ở bên cô ấy."
Cố Sách che mắt: "Tối hôm đó tôi gọi vào số điện thoại em để lại cho tôi, tôi lo lắng rằng em đã nói nhầm, tôi mất số, hoặc tôi nhớ nhầm số, tôi đổi đi đổi lại thứ tự, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một giọng nói tương tự như của em.”
“Tôi biết đó không phải là em, nhưng lúc đó tôi đã quá mệt mỏi không còn hy vọng nên lấy giọng nói đó làm niềm an ủi tinh thần."
"Tôi đã nói với cô ấy tất cả những gì tôi đã trải qua với em, nói với cô ấy rằng tôi sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Cô ấy kiên nhẫn an ủi tôi, thậm chí sẵn sàng bắt chước giọng điệu của em để dỗ tôi ngủ."
Cố Sách cười cười, có chút châm chọc: "Thật sự rất giống."
"Trong một thời gian dài, tôi đã phụ thuộc vào cô ấy."
Tôi cười: "Lúc đầu là vì giọng nói, nhưng sau này thì sao? Từng ngày từng phút bên nhau là giả sao?"
Tay Cố Sách run run, anh ấy vội vàng nhìn tôi kiên định: "Tôi chưa bao giờ nói thích cô ấy, tôi không phải kẻ ngốc, tôi hiểu rất rõ cảm xúc của mình. Huống chi, nếu tôi thực sự có tình cảm với cô ấy vì đồng cảm, điều đó là không công bằng với cô ấy hoặc với em."
"Bọn tôi liên lạc qua lại ba năm, khoảng thời gian này tôi ở nước ngoài dưỡng thương, tai nạn suýt chút nữa hủy hoại thân thể, nhiều lần suýt chút nữa đã không thể sống nổi."
"Mãi về sau cô ấy mới nói là tới gặp tôi."
Cố Sách nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Chúng tôi chưa bao giờ trao đổi ảnh, cô ấy chỉ biết nơi tôi làm việc. Vì vậy, cô ấy đã bị lừa."
"Cô ấy tình cờ gặp Thẩm Phàm, người đang ngồi ở chỗ của tôi. Thẩm Phàm nói với cô ấy rằng cậu ta là tôi, sau đó xảy ra quan hệ với cô ấy."
"Vu Điềm, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy xấu hổ, ghê tởm và suy sụp, cô ấy có lỗi với bản thân và tôi, cô ấy đã cắt cổ tay t.ự t.ử." Hầu kiết Cố Sách khẽ động: "Khi đó tôi cảm thấy cùng với ai cũng không quan trọng, vốn dĩ là tôi trêu chọc Vu Điềm trước, tôi không thể tổn thương cô ấy thêm nữa."
Tôi nhớ đêm đó ở KTV, khi Vu Điềm say rượu, cô ta dựa vào vai tôi trong xe và nói rằng cô ta đã phải lòng Cố Sách từ lâu.
Trường hợp này, làm sao cô ta có thể nhận sai người được chứ?.
“Vừa rồi Thẩm Phàm nói với tôi, thật sự là cậu ta đã nói dối Vu Điềm, nhưng rất nhanh đã bị nhân viên vạch trần rồi.” Anh ấy nói rất chậm, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Cậu ta một chút cũng không thừa nhận sai lầm của mình.”