20
Khi tôi về đến nhà, Vu Điềm đã trở lại.
Tôi hiểu cô ta rất rõ, khi cô ta nhìn thấy tôi và Cố Sách cùng bước vào cửa, các cơ trên mặt và cơ thể cô ta lập tức căng lên.
Cô ta rất nhanh thả lỏng, nhẹ nhàng hỏi, mang theo vài phần nghi hoặc hỏi thăm: "Hai người đi đâu vậy?"
Tôi giơ bàn tay quấn băng gạc lên, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Cố tổng muốn ở nhà đợi cô, nhưng tay tôi bị thương khi thái thịt, nên anh ấy đưa tôi đến bệnh viện."
Vu Điềm nghiêng người về phía trước quan tâm: "Nghiêm trọng không?"
Tôi bỏ tay xuống: "Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi. Là do mấy lần trước bị đám côn đồ trong hẻm tát cho một cái, tai của tôi hình như cũng bị ảnh hưởng một chút. Lúc nào cũng bị ù. Tôi quên mất lúc nãy ở trong bệnh viện không kiểm tra."
Tôi vừa dứt lời, biểu cảm của Vu Điềm và Cố Sách trở nên kỳ lạ.
“Anh sẽ đưa em đến đó lần nữa.” Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Quay lại tôi tự mình đi.”
Cố Sách cau mày, còn muốn nói gì nữa, Vu Điềm đã nắm lấy bàn tay không bị thương của tôi: "Em đi với chị, chuyện về tai không phải chuyện nhỏ."
Tôi gật đầu: "Được."
“Nhân tiện.” Vẻ mặt cô ta đột nhiên trở nên ngại ngùng: “Chị, em muốn chuyển ra ngoài ở cùng Cố Sách.”
Tôi cảm thấy hơi thở của Cố Sách ngưng trệ bên cạnh mình.
“Em đã bàn bạc với anh ấy ròi, dù sao em và anh ấy sớm muộn cũng sẽ kết hôn.” Giọng điệu của cô tarất vui vẻ.
Ồ.
Hóa ra tối nay Cố Sách đến đây là vì chuyện này.
Xin lỗi tôi, chẳng qua là thuận tiện mà thôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn Vu Điềm: "Sớm như vậy đã muốn bỏ rơi chị rồi?"
Cô ta sửng sốt, nũng nịu ôm lấy tôi: “Chị nói gì vậy, chị cũng mau tìm bạn trai đi.”
"Được, chị sẽ cố gắng." Tôi cười: "Khi nào thì chuyển đi? Chị dọn dẹp cho em."
"Ngày mai đi, tranh thủ cuối tuần."
Cố Sách không nói chuyện.
Chỉ mất một giờ để hành lý của Vu Điềm được đóng gói.
Không phải cô ta ít đồ, mà là cô ta đã đi theo Cố Sách, phần lớn đều có thể bỏ lại.
Cố Sách sẽ mua cho cô ta những cái tốt hơn.
Trước khi hai người rời đi, tôi đã cắt một đĩa trái cây và nó được sắp xếp rất đẹp mắt.
Cố Sách không thèm nhìn, tùy tiện dùng cái nĩa nhỏ nhét một miếng dưa đỏ vào miệng.
Trên bàn trà có một đĩa xoài.
“Chị, Cố Sách không ăn được xoài…” Vu Điền vội vàng ngăn cản: “Anh ấy chỉ cần chạm một chút là sẽ bị dị ứng…”
Nhìn rõ đĩa trái cây, cô ta thở phào nhẹ nhõm: "May mà chị không bỏ chung."
Tôi an ủi cô ta: "Chị biết, mặt sẽ sưng lên."
Tôi biết anh ấy bị dị ứng.
Trong những ngày tôi bị mắc kẹt, tôi đã mời anh ấy xoài, nhưng anh ấy từ chối.
Anh ấy nói rằng mặt của anh ấy sẽ sưng lên như đầu lợn sau khi ăn xong.
Cố Sách đột nhiên ngẩng đầu lên.
Có điều gì đó mãnh liệt trong mắt anh.
Một lúc sau, anh mới mở miệng, lại bị Vu Điềm cắt ngang: "May mà tôi đã nói với chị một lần, chị mới nhớ."
Cô ta nhìn tôi chăm chú.
Tôi chậm rãi gật đầu: "Ừ."
21
Ngày hôm sau.
Tôi xin nghỉ việc ở công ty một tuần và đi du lịch.
Tôi đến Đại Lý, tìm một nhà trọ, hàng ngày tôi đi dạo quanh hồ Hải Tản, chụp ảnh, nghe mọi người hát trực tiếp, cảm nhận hương vị ở chợ rau phố Bắc, đi chợ tháng ba, tôi cảm thấy thanh thản và thoải mái hơn bao giờ hết.
Không thể không nói, lười biếng quả thật quá thoải mái rồi.
Vào ngày thứ ba, Cố Sách gọi cho tôi.
Tôi đã ăn no và đang ngủ bù nên khi nhìn thấy thì đã hơn bốn giờ.
Anh ấy đã gọi cho tôi hơn 30 lần.
Gấp gáp như vậy, có chuyện gì thế nhỉ?
Tôi gọi lại: "Cố tổng?"
Đầu bên kia im lặng.
Tôi đợi một lúc rồi chủ động giải thích: “Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”
Anh ậm ừ: "Em có quay lại không?"
"Tất nhiên, đợi nghỉ phép xong sẽ quay lại."
“Được.” Anh cúp máy.
Một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Lúc này, cô gái hàng xóm đến gõ cửa hẹn tôi đến cổ thành mở hàng, nên tôi tạm gác chuyện này lại trong đầu.
Vào ngày thứ bảy, tôi về nhà.
Ngôi nhà đồng nghĩa với sự ấm áp và bến đỗ. Nhưng phải nói rằng, tôi thực sự không muốn quay lại.
Vu Điềm gọi cho tôi và nói rằng Cố Sách lại biến mất.
Giọng điệu rất lo lắng.
Anh ấy thậm chí còn không mang điện thoại di động bên mình.
Tôi xòe tay ra, lần này tôi thực sự không biết nữa.