19
Kể từ đêm đó, em gái tôi rõ ràng đã tránh mặt tôi.
Thời gian ở nhà của cô ta ngày càng ngắn lại.
Ngay cả ở nhà, cũng không nói chuyện với tôi.
Một giây trước khi tôi nói, cô ta sẽ quay lưng lại và đóng cửa phòng.
Cô ta bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Vào tối thứ bảy, có tiếng gõ cửa.
Là Cố Sách.
Anh đứng ở cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
"Vũ Điềm không có ở đây." Tôi nói: "Cô ta không nói với anh sao? Hôm nay tôi phải dạy bù cho một đứa nhỏ, nhưng sắp đến thời gian về rồi."
Anh ậm ừ: "Tôi vào trong đợi được không?"
Tôi do dự một lúc, bước sang một bên để cho anh ấy vào.
Sau đó, tôi mặc kệ anh ấy và vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Chiếc thớt mới nằm ở ngăn tủ trên, tôi kiễng chân cố với lấy.
Một bàn tay vươn ra từ phía sau tôi, với lên cái tủ trên đầu tôi. Anh ấy cao và dễ dàng lấy cái thớt ra đặt trước mặt tôi.
Tôi không mong anh ấy giúp, nên tôi dừng lại trước khi cầm nó lên và rửa dưới vòi nước.
Cố Sách đứng phía sau tôi đột nhiên nói: “Hôm nay tôi có nói chuyện với giáo viên cấp ba của em.”
Tôi bị mắc kẹt.
Anh ấy nói: "Yên tâm đi, không phải tên lưu manh kia, là dì của tôi đã dạy em nên nhớ rõ tên em."
"Bà ấy biết trong đó có ẩn tình, nhưng không biết vì sao khi em bị vu oan lại không thể đứng lên, bà ấy luôn cảm thấy hổ thẹn với em."
Ẩn tình? Lý do?
Tôi cười khẩy trong lòng.
Ba ngày trước, tôi tình cờ gặp một nữ giáo viên trên phố.
Bà ấy thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, vì vậy tôi đã mời bà ấy đi uống một tách cà phê, tình cờ nói rằng Cố Sách hiện là anh rể của tôi, đồng thời cũng là bạn của sếp công ty tôi. Nhưng anh ấy không thích tôi vì danh tiếng của tôi ở trường trung học, công việc của tôi gặp khó khăn vì điều đó.
Quả nhiên, bà ấy đã tự mình chạy đến giải thích cho tôi.
“Tại sao?” Tôi hỏi theo lời anh.
Cố Sách do dự một chút: "Bà ấy có quan hệ tình cảm với giáo viên vật lý đó..."
Tôi biết rõ điều đó nhưng tôi vẫn giả vờ chán nản và chìm vào im lặng.
Anh cũng im lặng.
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng tôi đang cắt thịt trên thớt.
“Chân của em đau sao?” Anh đột nhiên lại nói: “Lần đó em leo núi Thiên Trụ.”
Qua lâu như vậy, anh ấy đột nhiên nhớ tới hỏi cái này.
Là cảm thấy hối hận rồi sao?
Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, giây sau mới nói: “Không đau nữa rồi.”
Vết thương đóng vảy và trở thành sẹo.
Anh hơi cụp mắt xuống: "Tôi xin lỗi."
Lời xin lỗi này chân thành hơn nhiều so với lời xin lỗi trước mặt Vu Điềm.
Nhưng đã quá muộn rồi.
"Sau trận động đất, chân của em bị thương như thế nào?"
Không biết khi nào Cố Sách đã đến gần hơn.
Tay tôi run lên, con dao nhà bếp sắc bén cứa vào mu ngón tay tôi, má.u chảy ra.
Tôi che tay, ưỡn người, quay lưng về phía anh, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại: "Anh đi ra ngoài..."
Tôi biết rõ rằng Cố Sách đang choáng.
Có một bộ sơ cứu trên tủ TV trong phòng khách.
Tôi nhéo ngón tay và bước nhanh, má.u đỏ tươi chảy khắp sàn, Cố Sách cũng theo sau.
Giọng tôi đanh lại: “Đừng nhìn… cứ quay lưng đi…”
Cố Sách không nói, anh lấy rất nhiều khăn giấy quấn tay tôi lại, sau đó mở hộp sơ cứu ra, thấy bên trong có gạc vô trùng để băng vết thương.
"Em thái thịt sống, dao làm bếp có rất nhiều vi khuẩn, đi bệnh viện đi." Mặt anh tái nhợt, nhưng vẫn không ngừng băng bó vết thương cho tôi.
Tôi đau lòng hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: "Được."
Tôi đến bệnh viện cắt lọc, bác sĩ nói vết thương không sâu, không cần tiêm uốn ván.
Cố Sách một đường im lặng, vừa đi ra cửa bệnh viện liền thấp giọng hỏi: "Làm sao em biết tôi hoa mắt?"
Cuối cùng anh ấy cũng hỏi.