Mã Tu Mông rất nhớ nhung tỷ muội của nàng, thần sấm Nạp Tạp một năm hết ba quý là phiêu bạc ngoài biển rộng, vào thời khắc nóng bức nhất của mùa hạ, nàng sẽ mang theo lượng mưa dồi dào trở lại thế gian nuôi dưỡng mặt đất khô cằn bị mặt trời chiếu rọi chói chang.
Khoảng thời gian này cũng là mùa thu hoạch, ngoại trừ việc có thêm mưa sẽ ảnh hưởng tâm tình Mã Tu Mông vì nàng chủ chưởng sự sinh trưởng của thực vật, thì việc được gặp lại người tỷ muội sau thời gian dài xa cách cũng khiến nàng vui vẻ làm thực vật cũng tốt tươi hơn.
Mã Tu Mông cưỡi trên lưng Ách Ất Nỗ, hai người ở trong rừng rậm nghênh đón cơn mưa đầu của năm nay, Mã Tu Mông kinh hỉ ôm cổ Ách Ất Nỗ nói cho nàng: “Nạp Tạp đã trở lại, ta phải đi gặp tỷ ấy một lần.”
Nàng vô cùng nhớ thương tỷ tỷ của mình.
Lập tức Ách Ất Nỗ liền không cao hứng phun phun khí, lúc lắc sừng trâu làm gãy cây cối ướt mưa bên cạnh.
Mã Tu Mông ở bên tai nàng cười khẽ: “Lần này ta dẫn nàng lên theo nhé? Đừng giận nữa nha?”
Nạp Tạp trời sinh yêu thích tự do, nàng cũng không thích đến vùng đất bằng ở thế gian, cho dù đến đây nàng cũng chỉ thích ở trên bầu trời, hàng năm Mã Tu Mông sẽ lên trời ở chung với tỷ muội mấy ngày, những lúc ấy Ách Ất Nỗ chỉ có thể một mình ở trong sơn động sinh hờn dỗi vài ngày, mấy ngày đó rừng rậm sẽ che kín sương mù màu đen, mãi đến khi Mã Tu Mông trở về từ bầu trời mới tan đi trong vòng một đêm.
Ách Ất Nỗ nhìn Mã Tu Mông liếc mắt một cái, càng nhìn càng thêm bất mãn, mấy trăm năm qua nàng đều ở dưới mặt đất không hề biết bay là gì luôn á 😒😒😒.
Nhưng Mã Tu Mông vẫn muốn dạy nàng cách dùng thần lực tín ngưỡng để bay lượn, hai người đứng trong mưa thử qua vài lần, đáng tiếc lượng tín ngưỡng mà Ách Ất Nỗ thu được còn chưa đủ chống đỡ thần thể cường đại của nàng, chung quy vẫn không thành công.
Ách Ất Nỗ cúi đầu trông hơi buồn bã, hiển nhiên năm nay nàng vẫn phải một mình ở trong sơn động chế tạo sương đen.
“Đừng rầu rĩ nữa, ta sẽ trở về nhanh thôi, ta hứa đấy.” Mã Tu Mông chống trán mình lên trán Ách Ất Nỗ, nhẹ giọng cam đoan với nàng.
Có điều năm nay sẽ có một số việc đổi khác.
Không đợi Mã Tu Mông xoay chuyển đất trời đi lên hội hợp, Nạp Tạp đã tự mình đi xuống thế gian, xuất hiện ở thượng du nước sông chảy xiết.
Nơi đó là chỗ của thần nước Bá Thúc Ti, bởi vì Nạp Tạp đến thăm, mưa to không ngừng rơi xuống làm nước sông dâng lên chảy xiết cuồn cuộn.
Mây đen dày đặc hiện lên một quầng sáng, ngay sau đó là một tiếng sấm rền dội vang.
Lúc này một dòng nước sông dâng lên, trong dòng nước nổi lên một khuôn mặt thanh diễm mỹ lệ, Bá Thúc Ti là ảnh ngược của nữ thần Ngải Thư Đặc, diện mạo giống hệt Ngải Thư Đặc, mái tóc thẳng dài như thác đổ khoác lên mình trường sa thủy lam gần như trong suốt, phần đuôi váy lụa gần như hòa vào làm một cùng làn nước trong, nàng chưởng quản nước của thế gian, là thần nước Bá Thúc Ti.
Thấy Nạp Tạp đứng ở bờ sông, Bá Thúc Ti cười nhạt: “Tỷ muội.”
“Tỷ muội.” Nạp Tạp hơi hất cằm lên thoạt trông thập phần kiêu ngạo, sắc mặt không vui nói: “Ngươi còn chưa đưa Mộng ra cửa biển à.”
Bá Thúc Ti bị Nạp Tạp chất vấn chỉ cười đáp: “Đúng vậy.”
Tức khắc bầu trời lại sấm rền liên tục, hiển nhiên tâm trạng của vị nữ thần này không được bình tĩnh như vẻ mặt của nàng, trời gần như đã mưa to, Nạp Tạp nhìn chằm chằm tỷ muội của mình: “Mau giao ra đây!”
“Thực xin lỗi tỷ muội của ta.” Bá Thúc Ti tươi cười càng thêm diễm lệ: “Ta nghĩ cân bằng đã bị phá vỡ mất rồi.”
Nạp Tạp cắn răng: “Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến bọn binh lính ở hạ du của ngươi?” Thứ nàng nói tới chính là bọn cá sấu đã bắt đầu gây giống.
“Đúng vậy.” Bá Thúc Ti gật đầu: “Từ nay về sau, Mộng chỉ thuộc về một mình ta.”
Nữ thần Mã Tu Mông tới hội hợp cùng hai vị tỷ tỷ, lại đúng lúc nhìn thấy một màn này, mặt lập tức biến sắc!
Bá Thúc Ti và Nạp Tạp gần như sinh ra cùng lúc, cũng chính là hai nữ thần sinh đôi, các nàng một người chưởng quản nước trên trời, một người chưởng quản nước dưới đất nhưng cảm tình lại không thể nào hòa hợp, giữa hai người luôn tồn tại tâm thái cạnh tranh dù năng lực luôn bổ trợ cho nhau.
Mưa to của Nạp Tạp sẽ làm nước sông dâng lên, năng lực của thần nước Bá Thúc Ti cũng sẽ cường đại theo, nhưng lượng mưa quá nhiều sẽ vượt qua sự khống chế của Bá Thúc Ti, dẫn tới mặt đất tràn lan, sau khi hai người ra đời liền khắc khẩu mấy năm, làm ngập hơn phân nửa thế gian, cuối cùng vẫn là nữ thần thế gian Ngải Thư Đặc, cũng chính là mẫu thân của các nàng ra mặt mới có thể hòa giải.
Khi đó nhân loại còn rất thưa thớt, một trận lũ tràn đã làm chết hơn phân nửa nhân loại, Ngải Thư Đặc gom những linh hồn chết đi đó lại, để lên đầu ngón tay hóa thành một con cá nhỏ màu vàng kim, kim thủy cá này thập phần yếu ớt chủ chưởng cảnh trong mơ của nhân loại, Ngải Thư Đặc cho Bá Thúc Ti và Nạp Tạp cùng chiếu cố nàng.
Kim thủy cá đến từ linh hồn của nhân loại cho nên không thể rời khỏi thế gian, khi Nạp Tạp đến mặt biển thu thập hơi nước là lúc Bá Thúc Ti sẽ phụ trách chiếu cố Mộng, còn khi Nạp Tạp trở lại thế gian, Bá Thúc Ti sẽ đưa Mộng ra cửa biển để Nạp Tạp vừa trở lại là có thể đón về chiếu cố ngay, hai người hợp tác khăng khít, trăm năm qua đi, các nàng đều rất yêu thích Mộng yếu ớt đẹp xinh.
Cho đến khi Huyết Ngạc phá vỡ sự cân bằng này.
Thần nước Bá Thúc Ti sai cá sấu trông coi kim thủy cá giúp nàng, hiện giờ, nàng muốn độc chiếm phần tốt đẹp này.
Mã Tu Mông chạy vội tới muốn hòa giải, nhưng Bá Thúc Ti tâm ý đã quyết, thứ nữ thần muốn không nhiều nhưng lại rất chấp nhất, nàng sẽ không giao ra, trừ phi nước dưới đất hoàn toàn cạn khô, bằng không nàng tuyệt không thay đổi tâm ý.
Tâm tình Nạp Tạp bạo hỏa đùng đùng, chưa nói mấy câu đã thấy một tia sét đánh xuống, cái cây cao nhất bị nàng đánh nát tan, sắc mặt nàng tăm tối, giọng nói uy hiếp ngập tràn: “Ngươi còn không chịu giao ra à?”
Bá Thúc Ti thoạt trông ôn nhu như nước, nhưng đôi mắt lại sâu kín thâm trầm: “Không.”
“Giỏi lắm.” Nạp Tạp ném xuống một câu rồi xoay người về lại bầu trời, hiển nhiên không muốn nói thêm bất cứ câu nào với Bá Thúc Ti, thân ảnh của nàng vừa biến mất vào đám mây, mưa liền rơi xuống càng cuồng bạo như thác nước, lượng nước làm cả bốn phía mịt mờ.
Trường sa màu lam của thần nước bay tán loạn như cuộn sóng chảy xiết, Mã Tu Mông nheo mắt trong mưa nhìn Bá Thúc Ti vô cùng bất lực gọi một tiếng: “Tỷ tỷ......”
Đôi mắt như hồ đen của Bá Thúc Ti nhìn lại đây, nói: “Mã Tu Mông, giờ đây muội đã có Ách Ất Nỗ, hẳn là có thể hiểu cho ta.”
Tình yêu của nữ thần là thứ không thể sẻ chia.
Nói xong, Bá Thúc Ti liền 'ào' một tiếng hóa thành dòng nước biến vào trong sông, nàng xuôi dòng tới hạ du, về thăm Mộng yêu dấu của nàng.
Hai vị tỷ tỷ đều không nghe nàng, Mã Tu Mông có chút khổ sở cúi đầu trong mưa, mưa to ào ạt quật vào người nàng, cứ như lại trở về thời kỳ hai vị nữ thần tranh chấp mấy trăm năm về trước.
Đột nhiên trước mắt hơi tối đi, nước mưa trên người Mã Tu Mông đã không còn nữa, nàng ngẩng đầu thì thấy, Ách Ất Nỗ đã biến thành đại thú thân đứng phía trên nàng, thay nàng chắn đi mưa gió, chậm rãi cúi đầu, bởi vì cao hơn cả ngọn cây cao nhất trong rừng mà sừng trâu của nàng bị sét đánh lóe lên một cái, có điều với Ách Ất Nỗ mà nói cũng không ngứa không đau.
“Ta không sao.” Mã Tu Mông nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Ách Ất Nỗ nhẹ giọng nói, thanh âm gần như chìm trong tiếng mưa to sấm rền: “Chỉ e là nhân loại lại gặp phải nạn tai.”
Mưa to xối xả, nước sông cuồn cuộn, chỉ có nơi hạ du, mấy con cá sấu quây quanh một con cá nhỏ màu vàng kim, cá nhỏ ngủ say trong vòng tay ôm ấp của Bá Thúc Ti phun ra bong bóng tròn tròn, bên trong bong bóng là mộng cảnh bảy màu*......
*một giấc mơ đẹp.