Phạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạchphạch......
Mã Tu Mông và Ách Ất Nỗ ở trên giường hoa ân ái liên tiếp suốt mấy ngày trời, sau từng trận rên rỉ phóng túng của Mã Tu Mông, biển hoa nở dọc theo sơn động ra bên ngoài chạy dài suốt mấy dặm, sau khi Ách Ất Nỗ hoan ái cùng Mã Tu Mông đã tiêu hao bớt thần lực, khi đã có thể tự do khống chế thần thể thì hai người lại giao hợp hồi lâu, cho đến khi Mã Tu Mông hôn mê bất tỉnh mới thôi.
Ách Ất Nỗ ngọt ngào ôm ái nhân vào trong ngực, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên chiếc cổ mềm mại của Mã Tu Mông, hai người tứ chi giao triền đi vào giấc ngủ.
Vài ngày sau hai người mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng ôn nhu, Mã Tu Mông vùi vào lòng ngực ấm áp, khóe miệng tươi cười nhàn nhạt, ghé vào bộ lông Ách Ất Nỗ hít thở, ngửi được mùi Ách Ất Nỗ liền cảm thấy thật an tâm.
Ách Ất Nỗ cũng tỉnh, hai người lười nhác nằm trên giường không muốn nhúc nhích, dương vật Ách Ất Nỗ vẫn còn cắm chặt trong cơ thể Mã Tu Mông không chịu rời, bên trong dinh dính mềm mại làm nàng thoải mái vô cùng, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, song huyệt Mã Tu Mông đều đã khít khao trở lại, khi hai người cọ xát còn có thể cảm giác được vách trong mẫn cảm hút phun.
“Ách Ất Nỗ......” Mã Tu Mông ôm cổ Ách Ất Nỗ xoay người một cái ghé vào trên người nàng, có chút thần bí nói: “Nàng có cảm thấy chỗ nào khan khác không?”
Ách Ất Nỗ bị ái nhân ghé vào trước ngực khiêu khích như thế làm sao quản được nhiều như vậy, nàng ôm Mã Tu Mông cúi đầu muốn hôn hôn nàng, lại bị Mã Tu Mông cười đẩy đầu ra: “Mau cảm nhận xem nào.”
Ách Ất Nỗ khẽ cắn bàn tay Mã Tu Mông một cái ngăn cản nàng, ngậm một nửa ngón tay nàng vào mới bắt đầu tìm chỗ khan khác mà Mã Tu Mông nói, sau khi cảm nhận mới phát hiện trong cơ thể ngoại trừ thần lực hấp thu được từ Huyết Ngạc thì còn ẩn chứa một nguồn lực xa lạ.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại là một cảm giác ấm áp rất đặc thù, một khi đã tích lũy trong bụng thì khó mà bỏ qua sự tồn tại của nó.
Thấy Ách Ất Nỗ hiện ra ánh mắt nghi hoặc, Mã Tu Mông cười dựa qua hôn cằm nàng: “Ta biết là nàng làm được, bây giờ mọi người cũng đã sùng bái nàng, bọn họ đã lập bức họa cho nàng!”
Bởi vì Mã Tu Mông là nữ thần mà loài người yêu thích nhất cho nên nàng cũng là chủ thần của Thần Điện, tất cả những gì xảy bên trong Thần Điện đều thần thức tương liên với nàng, nàng biết mọi người ở Thần Điện đã và đang làm gì, thậm chí là bất cứ tâm sự hay nguyện vọng nào mà bọn họ giấu kín trong lòng.
Sau khi chuyện Huyết Ngạc qua đi, nhân loại hiển nhiên đã thay đổi cách nhìn về Tà thú Ách Ất Nỗ, bọn họ cúng bái Ách Ất Nỗ và rừng rậm đã bảo vệ bọn họ, cũng tôn sùng nàng làm thánh thú ba mắt, vì nàng vẽ nên bức họa uy nghiêm chém giết hùng vĩ, Ách Ất Nỗ từ mãnh thú bị Mã Tu Mông hàng phục hóa thành kỵ thú hung mãnh cùng nữ thần Mã Tu Mông kề vai chiến đấu, thậm chí ở phần miêu tả còn ghi rằng hai người là một đôi quyến lữ yêu nhau.
Mã Tu Mông rất vừa lòng với miêu tả này, ôm Ách Ất Nỗ kể rõ từng câu từng chữ được ghi lại trong Thần Điện, còn nói cho nàng, mỗi ngày nhân loại đều sẽ dâng con mồi tươi mới lên trước bàn tế của Ách Ất Nỗ, bọn họ thành kính thế nào đáng yêu ra sao.
Ách Ất Nỗ nghe chớp chớp đôi mắt tràn ngập linh tính, hiện giờ tín ngưỡng nàng đạt được còn rất ít ỏi, nhưng dưới sự dẫn dắt của Mã Tu Mông, nàng thử nghe ngóng tín đồ cầu nguyện, cũng nghe thấy tư tế sáng tác tụng khúc huyết chiến cho nàng, dùng ca dao ghi lại chuyện xưa của thần linh để có thể truyền từ đời này sang đời khác.
Những điều này với Ách Ất Nỗ mà nói đều rất mới mẻ, nàng nghiêng tai nghe thấy một phụ nhân mang cá đánh bắt vất vả từ trong nhà đến, loại thịt này đặt trên bàn tế trông có vẻ khó coi, nhưng đây đã là loại thịt tốt nhất mà nàng có thể kiếm được.
Nàng quỳ xuống chân thành chờ đợi, một mình kéo theo con trai năm nay sắp thành niên, ngày mai hắn sẽ cùng thợ săn lão luyện nhất trong thôn vào sâu trong rừng săn thú, nàng không cầu mùa màng tốt tươi, chỉ mong con trai có thể bình an trở về.
Đây là một chuyện rất giản đơn, Ách Ất Nỗ chỉ cần phất nhẹ tay khiến cho người trẻ tuổi kia có chút mùi của mình trên người, hương vị cường đại này có thể khiến kẻ săn mồi không dám tới gần, có thể làm người trẻ tuổi kia tràn ngập trực giác săn bắt.
Mã Tu Mông thấy Ách Ất Nỗ có chút không quen đáp lại tín ngưỡng của nhân loại, nhưng không cần nàng nhắc nhở Ách Ất Nỗ đã chủ động thử lần đầu tiên, thỏa mãn ghé vào trong ngực nàng, chờ Ách Ất Nỗ nằm yên ôm nàng mới nói cho nàng ấy hiểu phải cho nhân loại không gian tự mình trưởng thành.
“Dù cho cuộc sống loài người có gian khổ, nhưng chúng ta cũng không thể trợ giúp bọn họ tất cả mọi chuyện, bọn họ có thể trưởng thành từ trong khốn cảnh.” Mã Tu Mông nhẹ giọng nói.
Ách Ất Nỗ thật sự không hiểu cho lắm, nhân loại nhỏ yếu như vậy, giúp bọn họ chỉ là chuyện giây lát mà thôi, sao Mã Tu Mông lại nói nàng không được hoàn thành khẩn cầu của nhân loại?
Đương nhiên Mã Tu Mông yêu nhân loại tha thiết, nhưng nàng nói cho Ách Ất Nỗ: “Điều đáng quý nhất ở loài người chính là sự trưởng thành của họ.”
Ách Ất Nỗ gật gật đầu, dưới sự dạy dỗ của Mã Tu Mông chỉ trợ giúp nhân loại một cách vừa phải, không nhiều không ít, trông thấy nhân loại nhờ chút ít trợ giúp của mình mà không ngừng tiến bộ cũng là một chuyện khá thú vị.
Mã Tu Mông và Ách Ất Nỗ ôm nhau nhìn nhân loại khoác lên mình bộ lông đen nhảy chiến vũ vì Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông cảm thấy sung sướng vô cùng, khi nhân loại nhảy xong chiến vũ cho Ách Ất Nỗ, năm đó hoa màu luôn đặc biệt tươi tốt, bông lúa nặng hạt trĩu xuống gần rạp mặt đất, lúa thơm lấp đầy kho lúa từng nhà.
Ách Ất Nỗ ở trong mắt nhân loại trở thành cự thú dịu ngoan đáng tin cậy, thế cho nên hình tượng và bức họa đều rất được trẻ con yêu thích, Ách Ất Nỗ cũng không hiểu tại sao mình lại có nhiều tiểu tín đồ như vậy, hài tử luôn thích con rối gỗ có hình Thánh thú ba mắt, cầm trong tay cùng những đứa trẻ khác chơi trò đại chiến, hoặc dùng bùn bôi lên giữa trán mình giả làm con mắt thứ ba.
Mã Tu Mông cười nói: “Bọn trẻ thích Ách Ất Nỗ lắm đấy.”
Ách Ất Nỗ bất lực liếm liếm ái nhân của nàng, được trẻ con yêu thích kết quả chính là nàng thường xuyên nghe thấy tiếng đồng âm bi bô tập nói cầu nguyện, mà nguyện vọng là hy vọng có thể mọc ra sừng trâu giống như nàng......
(Ui dễ thươngggggggg 💖)
Mùa thu sung túc qua đi, mùa đông năm nay thôn dân sẽ không còn gian nan khổ sở, kho lúa đầy ăm ắp sẽ lấp đầy bụng bọn họ qua mùa đông giá lạnh, Mã Tu Mông chôn một hạt giống mới xuống đất đồng bằng, qua ba ngày sau hạt giống nẩy lên một chồi non, phá lớp đất vươn mình đứng thẳng.
Mới đầu ai cũng không để ý tới mầm non kỳ lạ này, hạt giống dưới sự chăm sóc của Mã Tu Mông lớn nhanh vùn vụt, đến khi mùa đông giá rét qua đi, nhân loại mới phát hiện loài thực vật kỳ lạ này.
Vừa mảnh khảnh lại dài thườn thượt, gió thổi qua phát ra tiếng vang kẽo kẹt, lá cây thật dài cọ sàn sạt vào nhau, cả một rặng tre đã mọc lên ở góc đồng bằng.
Mã Tu Mông hướng dẫn nhân loại cách sử dụng măng tươi và đan tre thành vật dụng, nàng lại giao cho nhân loại tri thức mới, cuối mùa xuân, nhân loại sẽ chọn ra giỏ tre tinh mỹ nhất trong thôn cung phụng lên thần đài của Mã Tu Mông, dâng thứ tốt nhất lên hiến tế cho thần.
Khi Mã Tu Mông đang hạnh phúc vui sướng cười vui thì mùa hạ đã tới.
Tỷ muội Nạp Tạp của nàng cũng vừa kết thúc một năm tuần du trở lại thế gian.
Cùng theo đến chính là những cơn mưa xối xả, bầu trời giăng kín mây đen, rơi xuống những giọt mưa lớn bằng hạt đậu......