Ở trên mảng sân bằng phẳng trước Vấn Thiên viện, tất cả mọi người đều im lặng. Chỉ duy nhất một người, quỳ bên cạnh vực thẳm không ngừng kêu gào.
Đến khi đã mệt mỏi, cổ họng khản đặc, Vân Tuân Vũ mới chống hai tay xuống đất, ánh mắt chằm chằm nhìn xuống một mảnh tối tăm trước mặt, khẽ thều thào: "Tiểu Phong..."
Từ đằng sau đến xem, chỉ thấy bờ vai rắn chắc đang không ngừng run lên nhè nhẹ. Y bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, con ngươi đen tựa như hố sâu, vằn vện tơ máu. Mang theo một chút ý vị hung ác.
Vân Tuân Vũ lảo đảo đứng lên, đầu rũ xuống thật thấp. Thậm chí, nếu ở gần vị trí mà y đang đứng, còn có thể nghe thấy từng trận hô hấp nặng nề, đè nén.
Y quay người lại, trên tay triệu ra Niệm Linh Kim Thiển, mũi nhọn từ xa chĩa thẳng vào người Thiên Minh.
"Đám động đến đệ ấy, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!" Từng câu từng chữ tựa hồ được rít ra từ kẽ răng, tàn khốc cực điểm. Híp mắt nguy hiểm, Vân Tuân Vũ liền đã động thủ, đem mũi kiếm đâm tới.
"Ha ha ha, để xem ai mới là người sống không bằng chết!" Ngửa đầu cười lớn, Thiên Minh cũng không chậm trễ nữa, lắc mình tránh đi kim quang chớp động.
Động tác của Vân Tuân Vũ rất mau, từng chiêu thức cương nhu kết hợp, biến đổi khôn lường. Đâm hụt một lần, y liền đã xoay nhanh cổ tay, đem mũi kiếm đảo ngược.
'Keng' âm thanh cứng rắn vang lên từng hồi, Thiên Minh trên người vốn đã bị thương nặng. Hiện tại, lại bị đối phương toàn lực tấn công, chật vật suy nhược là không thể tránh khỏi.
Nhưng, Vân Tuân Vũ tuy có lợi thế, thế hại cũng không kém cạnh. Niệm Linh Kim Thiển quả thực uy lực rất mạnh, chỉ là, một khi sử dụng quá nhiều, thì sẽ tổn hại đến nguyên thần của chủ nhân.
Lúc này, Thiên Minh dùng hai đầu ngón tay giữ chặt thân kiếm của Vân Tuân Vũ. Nhưng rất nhanh liền đã bị y đảo ngược tình thế, mũi nhọn quét qua trước ngực, lưu lại một vết thương dữ tợn, huyết nhục mơ hồ.
Đến nhìn cũng không nhìn lấy một cái, Thiên Minh ngay tức khắc niệm ra quyết pháp. Chỉ thấy, vô số dòng huyết ấn bao quanh toàn thân Vân Tuân Vũ, nháy mắt liền đem y trói chặt.
Thấy tình hình không khả quan, Nguyên Tiên Quân rốt cuộc không nhìn được nữa, xông vào giáp chiến.
Đúng lúc này, thế nhưng có người đuổi tới nơi. Mà lần này, lại là một số nhân vật khá quen thuộc.
Có lẽ là bị trận bạo nổ vừa rồi kinh động, Đoàn Lễ gấp gấp gáp gáp ngự kiếm đi đến. Chân vừa chạm đất, vừa vặn lọt vào tầm mắt là hình ảnh một tên nam nhân đang bị huyết ấn trói chặt, không ngừng giãy dụa.
Đoàn Lễ ném một tấm phù chú về phía Vân Tuân Vũ, ngay tức khắc, dây trói buộc trên người được hóa giải. Y đến thở gấp cũng không kịp, liền giống như phát dại lao vào hỗn chiến.
Nhìn đống tàn tích thảm hại trước mắt, Đoàn Lễ đã âm thầm suy đoán được cớ sự xảy ra lúc đó. Ma tộc vẫn chưa bị tiêu diệt, Tịch Quý Vu cùng lúc cũng đuổi đến nơi.
Thiên Minh kêu đau một tiếng, chỉ thấy sau lưng lại xuất hiện một vết chém sâu hoắm, máu chảy đầm đìa.
Đuôi kiếm nhỏ một giọt máu, Vân Tuân Vũ liền chống tay xuống đất, phun ra một búng máu tươi. Vừa rồi, y dường như sử dụng Niệm Linh Kim Thiển quá lâu, linh lực trong nội thể gần như muốn phản phệ.
"Ha ha ha ha ha..." Mặc dù đau đớn khôn nguôi, nhưng Thiên Minh lại hé miệng cười to. Hắn ta bước chân lảo đảo không vững, cười một chút, lại thở dốc một chút.
Vân Tuân Vũ cắn chặt khớp hàm, lau lau vết máu ở khóe miệng. Không nhiều lời, y ngay lập tức nâng kiếm, nhưng khi mũi nhọn sắp xuyên qua thân thể, lời nói của Thiên Minh lại khiến y ngừng lại.
"Trước sau gì cũng chết thôi, hay là để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện?"
"Nói!" Trầm mặc rất lâu, Vân Tuân Vũ mới lạnh như băng buông ra một chữ. Đồng thời, mũi kiếm nhọn hoắt cũng chỉ thẳng vào yết hầu của đối phương.
Cố kìm xuống xúc động muốn một kiếm đâm chết người trước mặt, y mới ứng định tinh thần, lắng nghe Thiên Minh từng lời từng tiếng nói ra khỏi miệng.
"Trước đây có hai huynh đệ tình cảm thân thiết, ở với nhau lâu dần sinh gian tình..."
Tiếng nói của Thiên Minh vô cùng vang, khiến cho những người có mặt ở đây đều bất giác im lặng lắng nghe.
"Nhưng tiếc thay, sau đó có người vì ghen ghét mà chia rẽ tình cảm của bọn họ. Khiến cho hai người sinh ra hiểu lầm, ngươi biết không? Người làm ca ca sẽ luôn là những vật cản của đệ đệ!"
Nói tới đây, Thiên Minh tựa tiếu phi tiếu, mở lớn mắt nhìn chằm chằm Vân Tuân Vũ. Trên tay đem mũi kiếm chậm rãi gặt sang một bên.
Y mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng câu chuyện nhặt nhẽo này lại giống như có mị lực, lôi kéo tâm trí người nghe, làm cho y bất giác buông lỏng cảnh giác.
"Người làm đệ đệ vốn dĩ từ đầu tới cuối là một tấm gương sáng, đáng lẽ nên nhận được phong quang vô hạn. Nhưng cố tình, hắn lại đắc tội với một người, khiến cho cuộc sống sau này bị bôi nhọ."
**Tự nhiên cảm thấy (...) ba chấm ghê.