Giác Ngộ

Chương 138: Rơi Xuống Vực Thẳm.





Lúc này, từ trên không trung hạ xuống một người tóc bạc bung xoã. Ngay lập tức, một trận kình phong từ dưới đất nổi lên, khói bụi mù mịt bốn phương tám hướng, che khuất tầm mắt.

Theo sau người kia, chính là Quân Diễn Chi. Như vậy, có thể kết luận rằng, người tóc bạc không ai khác ngoài Trắc Từ.

Bên trong khói bụi, Ma chúng cùng các đệ tử cũng không nghĩ dừng tay. Ngược lại, lại càng giơ kiếm chém loạn xạ khắp nơi.

Ngay cả Vân Ngạo Phong cũng nhịn không được mà che miệng muốn ho khan, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, khiến cho hắn bất chợt sinh ra một cảm giác buồn nôn.

Hiện tại hắn vẫn đang ẩn thân, cả người lẫn kiếm lơ lửng trên vực sâu. Yên Âm Liên Hoa vốn đang xoay vòng vòng, lại đột ngột dừng lại, từng chùm ánh sáng mờ ảo dần, cuối cùng tắt hẳn.

Vân Ngạo Phong hơi nhíu mày, bắt đầu điều động linh lực.

Ngay khi bụi bặm tan hết, Nguyên Tiên Quân liền 'dẫn' theo cái đuôi lên đến nơi. Ông nhanh chóng lia mắt tìm tứ phía, rồi dừng lại ở trên hố vực sâu thẳm đen ngút ngàn.

Thiên Minh cùng gã trung niên kia theo sau đuổi đến. Bọn họ đều bỏ qua hết thảy máu me, giết chóc trước mặt. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp thân ảnh, đồng thời lực chú ý đều dồn vào một nơi.

Tô Thanh lúc này cũng ngộ ra chuyện không hay, liền cầm kiếm tương trợ.

Không khí có vẻ như... rất náo nhiệt đi?

Nguyên Tiên Quân thần sắc vô cùng nghiêm trọng, trở tay trực tiếp điều động linh lực. Nhưng rất nhanh, ông liền đã phát hiện có cái gì đó sai sai.

Yên Âm Liên Hoa đang héo!

Từng cánh hoa tinh khiết đang dần trở thành màu ố vàng, từ dấu hiệu đến xem, có lẽ là do bị người hút cạn linh khí cùng ma khí ẩn chứa bên trong.

Vân Ngạo Phong vừa vặn hóa giải thuật ẩn thân, liền đã khẩn trương hướng Nguyên Tiên Quân giải bày: "Có một cánh vẫn chưa tụ tập đủ, nhưng ngài nhìn hiện trạng của nó, chính là đang chuẩn bị bạo nổ!"

Nghe hắn nói, Nguyên Tiên Quân liền sực nhớ ra. Lập tức quay đầu quát lớn: "Nếu không muốn chết thì mau chạy đi!"

Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, có người đã bỏ chạy thục mạng. Nhưng có người lại sinh ra nghi ngờ, vẫn cố chấp ở lại, đao kiếm vô tình.

Lúc này, chiến trường loạn tanh bành. Nguyên Tiên Quân cũng không rảnh lặp lại lời vừa rồi. Trên tay ông hiện lên một đạo kim quang, luồn lách giữa những cánh hoa tinh khiết. Giống như muốn đem nó trói chặt lại.

Gã trung niên nam tử vừa đối phó với một đám người, nhưng ánh mắt vẫn luôn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào Yên Âm Liên Hoa.

Gã ta đương nhiên cũng biết, một khi hoa bạo nổ, hơn năm dặm xung quanh muốn có chỗ lành lặn cũng khó.

Tay phải kết ấn, đánh lui đám người phía trước, gã liền quay đầu khẩn trương hướng Thiên Minh nói: "Nguy hiểm, mau rời khỏi đây!"

Thấy hai người rời đi, một đám đệ tử cùng Ma tộc cũng ngừng giao tranh. Chần chừ nhìn nhau giây lát, rốt cuộc vẫn là cùng một hướng bỏ chạy.

"Nguyên Tiên Quân, không ổn rồi..." Tận lực áp chế Yên Âm Liên Hoa, cảm giác bản thân đang dần dần bị chèn ép ngược lại, Vân Ngạo Phong liền hướng người đối diện nói.

"Mau lập kết giới!" Ngắn gọn buông một câu, Nguyên Tiên Quân đã xoay người một vòng, trở tay thiết lập Tinh La trận.

Bằng thời gian ngắn nhất, hai lớp kết giới khủng bố liền đã được tạo ra. Đem Yên Âm Liên Hoa bao lại ở bên trong, ma khí cùng linh khí vờn quanh, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhiều.

Kết giới đương nhiên không thể ngăn cản trận bạo nổ. Chỉ là, nó có thể thu hẹp phạm vi thiệt hại. Ít nhất, còn nhiều sinh mạng có thể giữ lại.

Trắc Từ và Quân Diễn Chi đồng thời đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó liền đã vận linh lực bay lên chỗ Yên Âm Liên Hoa. Nhận được sự trợ giúp, kết giới lại càng trở nên rắn chắc.

Đúng lúc này, không khí đột nhiên lưu động mãnh liệt. Ở vị trí gần sát với Vân Ngạo Phong, một thân ảnh màu đen xuất hiện, chính là Thiên Minh.

Hắn ta hung ác trừng mắt, ngay tức khắc, trên đỉnh kết giới ngự trị một dòng ấn tự đỏ thẫm. Kết giới lần này càng lúc càng suy yếu, thấy tình thế cấp bách, Vân Tuân Vũ liền rút kiếm tấn công Thiên Minh.

"Khốn kiếp! Thiên Minh, ngươi muốn tất cả mọi người đều chết hết hay sao, còn không dừng tay lại!" Nguyên Tiên Quân hiếm có khi tức giận như vậy. Nhưng hai tay không rảnh rỗi, cũng chỉ có thể dùng miệng đấu khẩu.

"Chết liền chết, có gì phải sợ? Huống hồ, ta chính là muốn đồng quy vu tận với các ngươi!" Rống lớn một tiếng, hắn ta giống như đột nhiên lấy lại sức lực, ma khí quanh người đều ẩn ẩn bạo khởi, đem Vân Tuân Vũ ép lui vài trượng.

Kết giới lúc này đã bị huyết ấn ăn mòn gần nửa, khí tràng cùng ma lực phía trong dần dần trở nên khó khống chế. Cảm nhận được một luồng sức mạnh đang mãnh liệt phá vỏ chui ra, sắc mặt người nào cũng trầm trọng, tái xanh.

Vân Ngạo Phong cắn chặt khớp hàm, mày nhíu thật sâu, trong đầu đang không ngừng suy tính cách thoát.

Ngay khi mười ngón tay của Thiên Minh sắp đâm vào trên lưng, hắn lại đột nhiên nâng người, bay lên đỉnh kết giới. Lúc hắn đáp xuống, bất chợt một trận linh lực bạo động, Yên Âm Liên Hoa đang tan vỡ!

Thiên Minh trầm thấp cười, không giấu nổi sự nguy hiểm trong đôi mắt. Hắn ta tung một chưởng ma lực, nhưng lại không đánh trúng mục tiêu.

Vân Ngạo Phong điều động linh lực toàn thân, ở trên huyết ấn kia không ngừng công kích. Đến cả Nguyên Tiên Quân cũng đều trợn tròn mắt nhìn hành động của hắn.

"Ngươi..." Lời chưa ra khỏi miệng, cả ba người đều đã bị một lực lượng khủng bố đẩy ra, đồng loạt ngã trên mặt đất.

Kế tiếp, chỉ nghe Thiên Minh cười to một tràng dài. Ở trên không trung, Yên Âm Liên Hoa liền giống như một tán lá, chậm rãi đáp xuống đáy vực.

"Phụt..." Tiên huyết tuôn trào, Vân Ngạo Phong cả người mềm nhũn như một cọng bún, khóe miệng vương chút máu tươi.

Cùng với tiếng sấm rền vang, hắn từ trên không trung rơi tự do vào hố vực sâu hun hút phía dưới. Cùng lúc đó, 'đùng' một tiếng vang, vách đá bên bờ vực từng chút, từng chút một tách ra, rơi xuống.

Một con người, lẫn trong từng phiến đá to nhỏ khác nhau. Vân Ngạo Phong khẽ nhìn vào mắt y, một cánh tay muốn nắm lấy một chút ấm áp vừa qua, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buông lơi.

Từ đuôi mắt chảy ra một giọt nước tinh khiết, hắn khép lại hàng mi. Trong đầu chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp lúc trước, hắn khẽ mỉm cười, thều thào gọi: "Ca ca..."

Trong nháy mắt đó, Vân Tuân Vũ chợt cảm thấy hoảng hốt. Bất chấp phía trước là vực thẳm, y lao lên, muốn bắt lấy người kia.

"Tiểu Phong!" Trong lòng chợt nhói lên, y liền phát dại gọi lớn. Chỉ là, tiếng đá lở vang lên quá lớn, lấn át cả tiếng gọi bi ai của y.

Vân Tuân Vũ lao người về phía trước, ngay lúc bản thân sắp bị vực thẳm nuốt chửng, thì toàn thân y lại bị giữ chặt.

"Buông ta ra, ta phải đi cứu Tiểu Phong! Các ngươi buông ta ra!" Y bất chấp giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm trụ của hai người phía sau. Giọng nói y phát ra khàn khàn, mang theo một nỗi bi thương khó hình dung, làm lòng người trùng xuống.

Nhưng... mặc kệ cho y giãy dụa trong vô vọng, kêu gào khản cả cổ họng. Cũng chỉ có thể như vậy, lòng chìm vào hồ băng.

Đến khi đá ngừng lở, rốt cuộc y cũng như ý nguyện được buông ra. Nhưng lúc này... muộn rồi! Tất cả đều muộn rồi.

**Ngọt ngào hương thơm như tình yêu của đôi ta...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv