Thượng Vân tông được một phen phong ba, toàn môn phái vô cùng khiếp sợ không muốn tiếp nhận sự thật. Tiểu sư đệ Nhược Ý đạo tâm không vững đã nhập ma, mà người vạch trần chuyện này lại chính là đại sư huynh vẫn luôn thương hắn nhất. Không một ai có thể chấp nhận sự thật này bởi trong mắt họ thì Nhược Ý tuy có hơi khó gần nhưng hắn vẫn là một tiểu sư đệ ngoan ngoãn, đáng yêu. Các nữ tu vừa khóc lóc vừa oán hận, khóc vì tiếc thương tiểu sư đệ soái khí ngời ngời đã nhập ma, oán hận là vì ma tu là kẻ địch của tu sĩ bọn họ.
Mị Nguyệt Tu thần sắc khó lường đi một vòng quanh Thượng Vân tông nghe ngóng, đôi khi hắn còn truyền âm thuật lại những lời ấy cho Lăng Vân Ninh nghe.
Lăng Vân Ninh không biết Mị Nguyệt Tu liệu có biết rõ chuyện này hay không, nhưng thái độ của hắn thật sự có hơi khó lường. Nhưng y một khi đã dám làm thì không hề có cảm giác sợ hãi, y chỉ hơi thấy áy náy vì mình đã đẩy một thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời vào vũng bùn đen không có lối thoát. Chỉ cần tưởng tượng sau này Nhược Ý sẽ bị toàn giới tu chân đuổi giết khắp nơi là y lại thấy khó chịu, Nhược Ý chỉ là người bị hãm hại, kẻ chủ mưu là y lại được người người kính ngưỡng gọi một tiếng đại sư huynh. Y không ngờ rằng mình lại trở thành một kẻ ti tiện như vậy, chỉ vì được thoát khỏi thế giới này mà không tiếc hủy hoại một thiếu niên, à không, Nhược Ý đã hai mươi tuổi rồi, hắn đã trưởng thành rồi.
Đúng vậy! Nhược Ý đã hai mươi tuổi!
Y dùng thời gian năm năm để bày kế hãm hại Nhược Ý! Y thiết lập từng chi tiết một, dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất nhưng y vẫn rất cẩn thận. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, làm người vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn.
Cho nên, vì thoát khỏi nơi ma quỷ này, đành phải xin lỗi Nhược Ý vậy.
" Nghịch đồ, ta thương yêu ngươi bấy lâu nay, ấy vậy mà ngươi lại phản bội tông môn." Vân Tiêu làm trò trước mặt mọi người, lão chém một kiếm xuống người Nhược Ý đang bị phong bế linh lực.
Nhược Ý không tránh không né, hắn ngoan cường nhận một kiếm này của Vân Tiêu. Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Lăng Vân Ninh, hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt tràn đầy căm hận của y. Hắn biết y hận nhất chính là ma tu, nhưng đạo tâm của hắn từ lâu đã không thể bảo toàn được, tâm ma cũng ngày càng to lớn.
Lăng Vân Ninh đúng là không dám nhìn thẳng vào Nhược Ý, nhưng không phải vì hận ma tu như hắn nghĩ mà là y đang chột dạ. Ánh mắt sáng ngời của Nhược Ý làm y cảm thấy mình thật dơ bẩn, những mưu hèn kế bẩn của mình đã làm hắn nhiễm bẩn.
" Sư huynh..." Nhược Ý khẽ gọi một tiếng, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.
Tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn, duy chỉ có sư huynh là không. Ánh mắt của đại sư huynh trước sau như một, vẫn trong suốt không chứa tạp niệm.
Thật may mắn, sư huynh không hề căm hận nhìn hắn như những kẻ kia. Thật may mắn!
" Phản đồ, ngươi có tư cách gì mà dám gọi đại sư huynh của chúng ta là sư huynh!"
" Đi chết đi!"
" Giết hắn!"
" Thứ ma tu ghê tởm!"
" Ngươi không xứng được nhắc tên đại sư huynh của chúng ta!"
"..."
Những lời lẽ cay nghiệt như vậy vang lên khắp nơi vẫn không làm hắn phải thay đổi sắc mặt. Dường như đối với Nhược Ý, những thứ này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu để cho các đệ tử im lặng, y bước từng bước đi đến trước mặt Nhược Ý.
Nhưng chưa để y kịp bước đi hai bước thì đã bị kéo lại, quay đầu nhìn mới biết người kéo y là Mị Nguyệt Tu. Mấy người Lạc Trí Trân cũng dàn thành một hàng chắn trước mặt y ngăn không cho y tiến thêm một bước nữa.
Lăng Vân Ninh: "...?"
Mấy người đoàn kết vậy? Để ta ra sân một chút không được hả? Ta đã đắc tội mấy người chỗ nào? Cho ta kiếm chút điểm không được sao?
" A Ninh, hắn là ma tu, không phải Nhược Ý mà chúng ta quen nữa." Tiết Lẫm Đồng mặt lạnh tanh, hắn dịu giọng nói với y.
Các đệ tử coi như mình chưa nghe thấy gì nhưng trong lòng thì kêu gào không ngừng. Người duy nhất có thể khiến cho tam sư huynh dịu dàng như vậy chỉ có đại sư huynh thôi.
Ta biết mà! Không chỉ biết, mà ta còn là người tạo ra chuyện này đấy. Vả lại, ta là người tố giác Nhược Ý đấy tam sư đệ, chính tay ta phong bế linh lực của hắn đấy. Lăng Vân Ninh rất muốn trợn mắt với Tiết Lẫm Đồng nhưng y không dám phá vỡ hình tượng cao lãnh của mình.
" A Đồng, tránh ra đi. Nhược Ý sẽ không làm hại ta, tin tưởng ta." Y nhẹ nhàng nói với Tiết Lẫm Đồng nhưng lại lọt hết vào tai của Nhược Ý đang ở đằng xa.
Nhược Ý nhìn chằm chằm y, hắn bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có y vẫn tin tưởng hắn là được rồi.
Tiết Lẫm Đồng nhìn Lăng Vân Ninh, hắn nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của y thì đành phải bực bội tránh qua một bên.
Lăng Vân Ninh cười nhẹ trấn an mấy sư đệ nhà mình rồi mới bước đến trước mặt Nhược Ý, lần này không có ai bước ra ngăn y lại nữa.
Bạch y nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân của y, cũng lay động toàn bộ tâm trí Nhược Ý. Trên khuôn mặt mặt ấy vẫn là nụ cười dịu dàng mà hắn quen thuộc nhất.
" Đệ muốn nói gì với ta?" Lăng Vân Ninh nhẹ giọng nói.
" Huynh có khinh thường ta tu ma không?" Nhược Ý nhỏ giọng nói.
" Không!"
" Huynh có căm hận ta là ma tu không?"
" Không!"
" Huynh có muốn giết ta không?"
" Không!"
" Vậy huynh có thấy... buồn không?"
"... Có!"
" Câu hỏi cuối cùng. Sư huynh liệu có chán ghét Nhược Ý hay không?"
" Không! Nếu chán ghét đệ, ta đã không cứu đệ."
" Có những lời này của huynh, Nhược Ý đã mãn nguyện rồi."
Lăng Vân Ninh gật nhẹ đầu, y quay đầu định quay về bên cạnh mấy sư đệ của mình thì bị Nhược Ý kéo lại.
Y hơi nghiêng đầu nhìn Nhược Ý, hắn bây giờ đã rất cao lớn rồi, mặt mũi tựa như được điêu khắc mà thành, khí chất xuất chúng của hắn rất nổi bật. Y nuôi lớn đứa bé ấy rồi, nhưng cũng chính tay y đẩy đứa bé ấy vào con đường tăm tối nhất.
" Huynh có thể ôm đệ không, A Ninh?"
Một tiếng A Ninh đầy quyến luyến của Nhược Ý nện thẳng vào lòng Lăng Vân Ninh, y ngăn lại suy nghĩ muốn nói ra tất cả của mình.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu nhưng rắn chắc của Nhược Ý, y phát hiện thân thể của hắn lạnh đến đáng sợ. Cả thân thể của hắn đều run lên bần bật, da thịt lạnh ngắt dọa y hoảng hốt không thôi.
" Nhược Ý, sao người đệ lại lạnh như vậy? Sao lại không dùng linh..." Nói đến đây y bỗng im bặt. Còn có thể nói cái gì nữa? Tại sao lại không dùng linh lực ư? Chính y tự mình phong bế linh lực của hắn, y còn có thể nói gì.
Nhược Ý sao lại không hiểu suy nghĩ của y chứ, nhưng hắn không hề oán trách y. Đại sư huynh sau khi phát hiện hắn tu ma thì chỉ phong bế linh lực rồi giao hắn cho sư tôn, nếu là kẻ khác thì đã sớm giết chết hắn rồi. Hắn sao có thể trách y chứ, sao hắn nỡ trách y được.
" A Ninh, đến đây thôi." Vân Tiêu lạnh lùng cắt ngang hai người, lão ra lệnh cho mấy trưởng lão đang đứng bên cạnh." Giải thứ ghê tởm này ra Bất Quy sơn, giết chết."
Lăng Vân Ninh sửng sốt nhìn Vân Tiêu, y đang định nói thêm thì bị ánh mắt của Mị Nguyệt Tu ngăn lại.
Tại sao lão có thể gọi Nhược Ý là thứ ghê tởm? Lão ta có tư cách gì? Nếu Nhược Ý là thứ ghê tởm thì lão ta là cái thứ gì?
Mị Nguyệt Tu kéo Lăng Vân Ninh sang một bên, hắn bất đắc dĩ nhìn y.
" A Ninh, huynh định làm gì đấy? Định chống đối lão già kia sao? Sao huynh lại bốc đồng như vậy chứ."
" Sư huynh, sư tôn xử hắn như vậy là đúng tội rồi. Huynh đừng dây dưa vào nữa." Lạc Trí Trân kéo lại cánh tay đang căng cứng của y, nhẹ nhàng dỗ dành y như một đứa bé.
" Họ nói đúng, huynh đừng đẩy chính mình vào chuyện này nữa." Xa La Điệp cũng nói theo sau Lạc Trí Trân.
Bọn họ mỗi người một câu lại một câu khuyên y, nhưng có ai biết được lòng y đang bị sự ân hận cắn nuốt.
Nhược Ý sẽ chết! Hắn bị y hại chết! Vân Tiêu sẽ giết hắn!
Nếu y không bày kế hại hắn thì Nhược Ý vẫn sẽ là Nhược Ý tỏa sáng trên cao của Thượng Vân tông. Hắn vẫn có thể sống. Nhưng y lại hại hắn, hắn sẽ bị Vân Tiêu giết.
[ Hệ thống, ta phải làm sao đây? Nhược Ý sẽ chết mất! Hắn sao có thể dưới mí mắt của vô số cao thủ Thượng Vân tông mà chạy thoát được?]
Hệ thống: [ Trên Bất Quy sơn có một vực sâu, dưới đấy là Hồi Xuân Cốc. Hồi Xuân Cốc là nơi của Hồi Ngọc, tiên y duy nhất có thể cứu sống người bị nhiễm độc của Giác Độc Nhất Mệnh ngoài nam chính, người được mệnh danh có thể đoạt lại người chết từ tay Diêm vương. Nếu như Nhược Ý rơi xuống đấy mà không chết, chắc chắn sẽ được hắn cứu sống. Việc của kí chủ chính là đẩy Nhược Ý xuống vực, như vậy vừa bảo vệ được tính mạng của hắn vừa kéo được thù hận về cho mình.]
Oa! Giải thích tường tận đến vậy sao? Đúng là lúc hãm hại nam chính có khác, hăng hái lạ thường.
Lúc này Lăng Vân Ninh mới bình tĩnh lại, không còn mặt đỏ tía tai muốn thoát khỏi chế ngự của mấy sư đệ mà định đi cứu Nhược Ý nữa. Y an tĩnh nghĩ cách đẩy Nhược Ý xuống vực.
Ok, không riêng hệ thống đâu, ngay cả y cũng rất hăng hái khi biết sẽ có điểm thì hận đây này. Tuy rằng vừa nãy y rất ân hận về việc làm của mình nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng khi định kéo chút điểm thù hận của y. Điểm quan trọng hơn tất cả, đủ điểm rồi thì y mới có thể rời khỏi cái nơi này, sống lâu lại luôn phải nơm nớp lo sợ tính mạng bị uy hiếp như vậy rất mệt mỏi. Đôi khi y còn nghĩ mình không phát điên thật là một kì tích.
Trên đường áp giải Nhược Ý, có không ít đệ tử thừa dịp các trưởng lão không để ý mà đâm một kiếm lên người Nhược Ý. Bộ bạch y vốn dĩ phải trắng của hắn bị nhuộm thành một màu đỏ loang lổ, nhìn vô cùng chói mắt. Nhưng hắn không hề kêu lấy một câu nào, hắn quật cường cắn chặt lấy bờ môi khô khốc của mình để không kêu thành tiếng.
Vẫn là Lăng Vân Ninh nhìn không được nữa mới tức giận rút ra linh kiếm của mình bảo vệ hắn một đường đi lên Bất Quy sơn. Hành động này của y vừa rước lấy một trận căm ghét vừa nhận được không ít sự ngưỡng mộ, thán phục. Không một ai dám ngang nhiên đứng ra bảo vệ một phản đồ giống như y, nhưng họ sẽ chỉ nghĩ rằng bởi vì y lương thiện nên không nhẫn tâm nhìn tiểu sư đệ của mình bị người khác làm hại. Các trưởng lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua hành động quá phận này của y.
Mấy người Lạc Trí Trân nhìn nhau đầy bất lực, sư huynh lương thiện quá cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng ai kêu hắn là A Ninh của bọn họ chứ, y muốn làm gì thì họ chỉ có thể đi theo giúp đỡ đến cùng. Y muốn bảo vệ tên oắt này trước đám đệ tử kia, họ theo đến cùng.
Cho nên, vốn dĩ là áp giải Nhược Ý đi hành hình lại thành mấy sư huynh đệ Lăng Vân Ninh cùng nhau đứng thủ một góc bảo vệ cho hắn vô cùng an toàn.
Đỉnh núi lởm chởm đầy đá hiện ra trước mắt mọi người, bọn họ đều biết rằng mạng của Nhược Ý chỉ đến đây thôi.