Ôm ấp hơi ấm và mùi hương của Trịnh Ngôn Quy, cô nhanh chóng lại ngủ thiếp đi, nửa đêm về sau dường như không có mộng mị, khi tỉnh dậy, bên tai lại là tiếng chim líu lo.
Trời sáng rồi, hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp.
“Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Triệu Uyển Hằng lật người, phát hiện Trịnh Ngôn Quy vẫn ôm cô.
“Hôm nay nghỉ phép, ở nhà với em.” Hắn nói, “Em đói chưa, bữa sáng muốn ăn gì?”
“Ở với em?” Cô có chút nghi hoặc mở miệng. “Tại sao?”
Triệu Uyển Hằng trong thế giới này sức khỏe cũng không tốt, cơ thể này đã trải qua một cơn bệnh nặng, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Mặc dù sau khi điều trị có thể trở lại cuộc sống bình thường, nhưng không thể làm việc quá sức.
Có lẽ do ảnh hưởng từ nhiệm vụ thi vào học viện hàng đầu ở thế giới trước, Triệu Uyển Hằng trong thế giới này đã học được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, cô học ngành sinh học thần kinh, làm phó nghiên cứu viên tại một viện nghiên cứu y học.
Thật tiếc, vì sức khỏe không tốt, công việc của cô từ đầu chủ yếu làm thí nghiệm động vật đã chuyển sang lĩnh vực khoa học thần kinh tính toán.
Cũng chính vì sức khỏe của cô không tốt, nên Trịnh Ngôn Quy đã sớm sống chung với cô, thuận tiện chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô.
Gần đây cô cảm thấy cơ thể có chút không khỏe, buộc phải nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.
Nhưng công việc của Trịnh Ngôn Quy cũng không dễ dàng, những ngày bình thường thì hắn vẫn phải làm việc.
Bữa trưa còn phải nhờ cô giúp việc đến nấu ăn. Sao hắn lại đột nhiên nói nghỉ một ngày ở nhà với cô.
Biểu cảm của Trịnh Ngôn Quy có chút phức tạp, hắn rũ mắt, chậm rãi mở miệng, “Tiểu Uyển, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta…”
“Kỷ niệm?” Nghe hắn nói vậy, Triệu Uyển Hằng mới bừng tỉnh nhớ ra, hôm nay là kỷ niệm ngày hai người yêu nhau.
Triệu Uyển Hằng có chút nghi ngờ liệu có phải vì mình luôn ở trong thế giới không thuộc về mình, dẫn đến trí nhớ của mình trở nên kém đi hay không.
Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, trí nhớ của cô đối với quá khứ của bản thân đều trở nên mơ hồ.
“Xin lỗi, hình như em quên mất.” Triệu Uyển Hằng nhìn ánh mắt thất vọng thoáng qua của Trịnh Ngôn Quy, cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Không sao, do anh không nhắc em trước.” Hắn thu lại biểu cảm trên mặt, nặn ra một nụ cười và vuốt ve đầu cô.
“Anh sẽ dậy làm bữa sáng cho em, nếu em muốn ra ngoài chơi thì chúng ta sẽ đi, nếu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
Triệu Uyển Hằng gật đầu với hắn.
Thời gian trôi qua trong các thế giới khác nhau không giống như trong thế giới thực, ở đây ba mươi năm có thể chỉ tương đương với một năm trong thế giới thực. Nhưng đối với Triệu Uyển Hằng, cô vẫn giữ tất cả ký ức của quá khứ.
Tương đương với việc cô và Trịnh Ngôn Quy đã thực sự quen biết nhau hơn hai mươi năm.
Nghĩ đến việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, Trịnh Ngôn Quy sẽ biến mất khỏi thế giới của cô, thực sự có chút tiếc nuối.
Nhưng cô lại muốn về nhà hơn. Triệu Uyển Hằng luôn cảm thấy, trong thế giới thực dường như có ai đó đang chờ đợi cô, có thể là gia đình cô…
Vì vậy, cô luôn coi mỗi ngày là ngày cuối cùng bên Trịnh Ngôn Quy, nhưng mỗi lần chỉ là một ý nghĩ đẹp đẽ mà thôi.
Bởi vì ngày mai vừa mở mắt ra, vẫn thấy Trịnh Ngôn Quy.
Nhìn bóng lưng Trịnh Ngôn Quy rời khỏi phòng ngủ, Triệu Uyển Hằng lặng lẽ thở dài.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Trịnh Ngôn Quy quay lại nhìn cô nằm trên giường hình chữ đại, “Nếu em còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một chút, làm xong bữa sáng anh sẽ gọi em dậy.”
Triệu Uyển Hằng nhìn giá trị tình ý 99% thật to trên đầu hắn, gật đầu.
Tuy nhiên cô vẫn bò dậy, Trịnh Ngôn Quy luôn là người rất coi trọng cảm giác nghi thức, nhưng cô lại quên mất ngày kỷ niệm yêu đương quan trọng như vậy.
Triệu Uyển Hằng có chút lúng túng tìm kiếm cách nào đó để bù đắp.
Cô cúi đầu đếm ngón tay, năm nay là năm thứ sáu cô và Trịnh Ngôn Quy ở bên nhau. Nhiệm vụ của cô rốt cuộc phải làm thế nào mới hoàn thành được?
[Kí chủ, nếu bạn cố gắng thêm, có thể sẽ thành công.]
Giọng nói máy móc lại vang lên bên tai, Triệu Uyển Hằng thất vọng ngã ra giường, trước đó cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ một cách thuận lợi, một nhiệm vụ công lược tình yêu nhỏ bé như vậy sao lại cứ mãi mà không hoàn thành được.
Cô không phục.
“Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”
-
Cô của dạo gần đây thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, cả người không muốn cử động.
Đến nỗi cô quyết định hôm nay sẽ ở nhà cùng Trịnh Ngôn Quy tận hưởng thế giới của hai người.
“Gần đây có một bộ phim kinh dị mới, anh có muốn xem không?” Triệu Uyển Hằng từ lòng Trịnh Ngôn Quy ngồi dậy, chớp chớp mắt.
“Nếu em muốn xem thì xem.” Hắn dừng lại một chút.
Triệu Uyển Hằng đã mệt đến mức không muốn đi lại, cô dang tay để Trịnh Ngôn Quy bế cô, hắn bế cô lên tầng hai vào phòng chiếu phim gia đình.
Trịnh Ngôn Quy không nói gì, chỉ cười và cúi người bế cô lên, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ của hôm qua, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ cánh tay hắn.
Triệu Uyển Hằng ôm lấy cổ hắn, dán sát vào người hắn, ngạc nhiên phát hiện giá trị tình ý của hắn đã tăng lên 100%.
Cô không kìm được nụ cười vui vẻ trên mặt, cọ cọ muốn gần gũi hơn với hắn.
“Tiểu Uyển, đừng cử động lung tung.”
“Em không có.” Cô nói với chút bướng bỉnh.
Trịnh Ngôn Quy không ngăn cản hành động của cô nữa, chỉ là bên tai ửng đỏ và cùng cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng chiếu phim.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn vàng ấm, Triệu Uyển Hằng nhanh chóng chiếu bộ phim kinh dị mà cô muốn xem lên màn hình.
Trịnh Ngôn Quy ôm lấy vai cô như lúc trước, nhưng khi xem phim, dần dần lại biến thành Triệu Uyển Hằng lại ôm chặt lấy hắn.
Bộ phim này thực sự có chút nặng nề, Trịnh Ngôn Quy thường không thích xem những bộ phim kinh dị kỳ quái như vậy, nhưng Triệu Uyển Hằng rất thích, nên hắn thường đồng hành cùng cô.
“Tiểu Uyển, em không sợ sao?” Trịnh Ngôn Quy tựa vào cổ cô, nhẹ nhàng hỏi.
Trong ký ức của hắn, cô của hồi nhỏ cũng rất thích xem phim kinh dị, nhưng mỗi lần đều bị dọa sợ. Đôi khi xem vào ban ngày, tối lại phải quấn quýt mẹ để ngủ cùng.
“Cái này có gì đáng sợ đâu?” Triệu Uyển Hằng thành thật nói, “Em chính là…” Cô xoay người, “Em là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t những NPC mạnh nhất trong game kinh dị, giờ những bộ phim kinh dị hiện tại không thể dọa nổi em đâu.”
Cô đã thấy những con quái vật không đầu, trên cổ chảy ra những dòng chất lỏng xanh; hoặc những con cóc to bằng người biết nói; còn cả những con quái vật phát ra mùi hôi với bốn khuôn mặt.
Cô không sợ, cô không sợ gì cả.
Cô chỉ sợ bản thân không thể sống sót.