Lúc hai giờ rưỡi sáng, bầu trời đen kịt bao trùm thành phố, ánh đèn đường bên ngoài cũng không đủ để chiếu sáng căn phòng.
Nhưng Triệu Uyển Hằng bị tiếng chim kêu không rõ nguồn gốc bên ngoài đánh thức, thời gian gần đây chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, tiếng kêu đồng loạt của vài con chim làm cô cảm thấy đầu óc ong ong.
Cô đang mơ, trong giấc mơ, cô biến thành một khối đậu hũ, bị những con chim bay từ ngoài cửa sổ xem như món ngon trời ban, mổ vào đầu cô đau điếng.
Kết quả, trong đêm tối tĩnh mịch ánh mắt cô đột ngột mở ra.
Kèm theo một hơi thở sâu, Triệu Uyển Hằng từ trên giường ngồi dậy, ngay sau đó là những hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm khi tỉnh dậy.
Đầu thật đau, giống như bị chim mổ vậy, cô ôm lấy huyệt thái dương, khuôn mặt nhăn nhó lại.
“Tiểu Uyển, sao vậy?” Trịnh Ngôn Quy có lẽ bị tiếng động của cô đánh thức, hắn ngồi dậy ôm cô.
“Có phải gặp ác mộng không?”
Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng đêm, ánh mắt hắn lại đặc biệt sáng rực, dù hắn cũng vừa mới từ trong mơ tỉnh giấc.
Cô lắc đầu, “Cũng không hẳn là ác mộng.” Triệu Uyển Hằng tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chim kêu vẫn còn rất ồn ào.
“Không sao đâu, bây giờ còn sớm, tiếp tục ngủ đi.” Trịnh Ngôn Quy nhẹ giọng nói, đỡ cô nằm xuống giường, còn không quên đắp chăn cho cô.
Triệu Uyển Hằng quay đầu nhìn hắn một cái.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Triệu Uyển Hằng đáp.
“Ngủ đi, anh ở đây mà.” Hắn vỗ nhẹ vào vai cô, dịu dàng ôm lấy cô.
Triệu Uyển Hằng chỉ còn cách nằm im trở lại trên giường, cô đảo mắt một vòng, đột nhiên ngồi dậy.
“Có chuyện gì thế?” Trịnh Ngôn Quy nghĩ cô không thoải mái ở đâu đó, lo lắng hỏi.
Cô nhìn hắn hai giây, đột nhiên đưa tay đẩy Trịnh Ngôn Quy ngã xuống, sau đó lật người ngồi lên người hắn. Triệu Uyển Hằng cúi đầu nhìn người dưới thân mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm của hắn.
Trịnh Ngôn Quy cao hơn cô, khỏe hơn cô, sức mạnh cũng vượt xa cô, Triệu Uyển Hằng thực sự không dễ dàng gì đẩy ngã hắn được.
Trừ khi hắn cố ý.
Trong căn phòng tối tăm, hắn nở một nụ cười dịu dàng, môi hé mở như muốn nói gì đó với cô, thì cằm hắn đã bị cô mạnh mẽ nâng lên, sau đó cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên môi.
Mái tóc dài của cô buông rủ theo trọng lực, chạm vào cổ hắn, hương thơm từ cơ thể cô lan tỏa trong không khí, Trịnh Ngôn Quy ôm lấy eo cô, lòng bàn tay chạm qua lớp áo ngủ mỏng manh, dường như có thể phác họa ra đường nét cơ thể của cô.
Triệu Uyển Hằng hôn mệt rồi, nằm trên người hắn thở hổn hển. Tay không biết có chủ ý hay vô tình mà chạm vào người hắn.
“Tiểu Uyển, trưa hôm qua chúng ta vừa mới làm…” Cô chưa bao giờ có trải nghiệm đột ngột kéo hắn dậy hôn vào giữa đêm như vậy.
Trịnh Ngôn Quy có chút thụ sủng nhược kinh, hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, ghé vào tai Triệu Uyển Hằng thì thầm.
Nói là hôm qua, thực tế chỉ mới hơn mười tiếng trước.
Triệu Uyển Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhận ra giá trị công lược của hắn từ 99% biến thành 100%, chỉ sau vài giây lại trở về 99%.
Cô không khỏi nhíu mày, “Em chỉ muốn hôn một cái thôi.” Nói xong, cô không chút lưu tình mà lật người xuống khỏi người Trịnh Ngôn Quy, quay lại gối đầu lên gối của mình.
Nói thì có chút huyền ảo, nhưng đối với thế giới khoa học công nghệ phát triển với tốc độ nhanh chóng của hiện tại, cũng không phải là điều gì quá lạ lùng.
Triệu Uyển Hằng không phải là người của thế giới này, cô là một nhiệm vụ viên lang thang giữa các không gian.
Nghe nói là vì trong thế giới thực, tổ chức não của cô xuất hiện bệnh biến chừng, rơi vào trạng thái hôn mê.
Một thứ tự xưng là hệ thống từ trên trời rơi xuống, nói với cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, cô sẽ có thể hồi phục sức khỏe.