Tiếng bước chân càng tới gần phòng ở, Du Niệm mày không khỏi hơi nhíu, đang muốn đẩy ra Côi Dạ Tước, tuy rằng cô cũng không ngại người khác biết cô có bạn giường, cũng không sợ làm cho Khúc Quyến Sí biết, nhưng mà không có nghĩa là cô ở trước mặt người khác trình diễn hình ảnh không nên thấy, chỉ là Du Niệm còn chưa có động tác, tiếng bước chân bên ngoài liền bị một tiếng âm thanh vang lên, sau đó chậm rãi xa cách nơi này.
"Tước, đóng cửa lại." tiếng nói mát lạnh của Du Niệm rất dễ dàng xỏ xuyên qua màng tai.
Phóng lao phải theo lao cho dù Côi Dạ Tước muốn bộc phát cũng chỉ phải trần trụi đem thân hình tinh tráng như người mẫu đứng dậy bước nhanh đi đóng cửa, sau đó tiến vào sự khít khao tốt đẹp kia không có lúc nào là không dụ dỗ hắn, chỉ có tại thời điểm này, hắn mới có thể cảm thấy có được người phụ nữ này, không có Khúc Quyến Sí, không có mười ba Tước, không có gia tộc La Sinh Nhược, chỉ có bọn họ mà thôi...
Buổi chiều ba giờ, thuyền đúng giờ tới đảo Gia Bố.
Đảo rất lớn, thuyền lớn như vậy đi ngang qua cũng vô pháp thấy rõ đại khái toàn cảnh của nó, toàn bộ đảo có hai phần ba là núi liên miên không ngừng, hình thành hình trăng rằm, lõm vào phía trong có một bộ phận có vài tòa nhà và đất trống, lúc này trên đảo xuất hiện không nhiếu những chiếc trực thăng đang bay, không trung cũng bay mấy chiếc, tiếng chụp ảnh răng rắc răng rắc vang lên ở trên không, gác lên camera cầm microphone truyền thông ở hiện trường quay trực tiếp.
Người của bốn trường trên thuyền đã sớm xếp thành hàng chỉnh tề, lúc này một hàng chậm rãi bước xuống ca nô, trong tay đều tự cầm hành lý, bắt đầu từ dưới chiến thuyền này, tất cả mọi người không còn là vương tử công chúa hay gì nữa, mà chính là người dự thi tự bị thương tự bang bó, khổ mệt đều phải tự mình chống đỡ, từ giờ trở đi, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào thực lực để nói chuyện.
Nhưng mà cũng không hề có người nào cảm thấy có gì đó không ổn, trên mặt một đám đều mang theo hưng phấn không thể ức chế, thuộc tính thế giới này khiến bọn họ nhất định không thể cam nguyện cho được, nắm đấm và sống chết trải qua khoái cảm, cũng đều theo đuổi kẻ mạnh.
"Các thí sinh, năm nay hạng mục trận đấu của League Tứ Giáo gia tăng thêm một hạng mục thi hợp tác, đến đích trước tiên mỗi người trong một tổ sẽ đạt được ba điểm, cho tới bảy giờ buổi sáng ngày mai những đội đến đích mới có thể tham gia các hạng trận đấu kế tiếp... Mỗi tổ nhiều nhất bảy người, ít nhất ba người, không phân biệt trường học, nam nữ tách ra, tự làm tổ hợp, uỷ ban đã ở địa điểm khác nhau thiết lập cửa vào, đích tới dài hay ngắn, trình độ nguy hiểm khác nhau, người hợp đội ngũ xong nhanh thì đi trước, một cửa vào chỉ cho phép năm tổ đi qua. Hiện tại, thi hợp tác, bắt đầu!"
Ba điểm, đó là một dụ hoặc rất lớn, mỗi đời người trong thế giới này đều sẽ có lúc vinh dự khoe ra phiếu điểm, so với căn cứ giấy chứng nhận còn hữu dụng kiểm tra năng lực chính xác hơn, điểm càng nhiều, đại biểu cho người có thể dùng để đổi lấy khả năng tốt nghiệp càng cao, thi ở trên lôi đài thắng ba trận liên tục mới có thể có được một điểm, hiện tại ba điểm, dụ hoặc thật sự quá lớn.
Du Niệm trấn an vỗ bả vai Khúc Quyến Sí, tiếp nhận túi hành lý lớn của cô trong tay hắn, để cho bọn họ hợp thành tổ đội, mới ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, đã có một nửa người hợp thành tổ đội tiến vào cổng.
Đan Vận Hi cõng hành lý, tay cầm roi tang hương vị nữ vương thêm mười phần, đứng ở bên người Du Niệm, nhận lấy ánh mắt Du Niệm, Đan Vận Hi lạnh lùng hừ một tiếng, "Hừ, tôi chỉ là lo lắng không ai làm tổ đội với cô, còn chưa chính thức phân ra thắng bại với cô thì cô đã bị đá rớt xuống, thân là đối thủ của tôi thế nhưng bởi vì loại nguyên nhân này bị mà bị cấm thi, thật sự hạ thấp biểu hiện của tôi."
Du Niệm nhíu mày, cười như không cười gật đầu, nhất thời làm cho Đan Vận Hi tức giận đến muốn cào mặt cô.
"Tôi có thể gia nhập với các cô không?" Một giọng nữ mát lạnh mang theo một sự cẩn thận vang lên.
Du Niệm nghiêng đầu, chỉ thấy toàn thân Moscow Liz mặc trang phục tôn giáo màu xanh của Lô Bố, tóc đen hơi lộ phần đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt chỉnh chu tinh xảo lãnh diễm, lúc này nhìn Du Niệm, hai tay không tự giác nắm chặt, dưới khuôn mặt lãnh diễm cất giấu khẩn trương.
"Có thể." Du Niệm khóe miệng hơi cười, vuốt cằm, nhất thời làm cho Moscow Liz nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng không tự giác nhướn lên nụ cười một chút làm cho người ta kinh diễm, giống như hoa sen nở rộ, kinh diễm mắt người, so với Tạp Lệ Na Rhone còn đẹp hơn vài lần, nếu là cô ở trước mặt Độc Cô Hữu lộ ra nụ cười này, làm sao còn có cơ hội cho con gái riêng hếch mũi lên mặt.
"Cái kia..." Một giọng nói nhỏ nhẹ sợ hãi vang lên, Tạp Lệ Na Rhone rụt rè bước chân đi tới trước mặt Du Niệm tụi cô, "Có thể cho tôi gia nhập các cô được không?"
Du Niệm nhíu mày, nhìn giáo phục màu xanh đậm trên người cô, lại nhìn biểu tình yếu ớt cần người nâng trên lòng bàn tay của cô ta, nếu ở trước mặt đàn ông sẽ rất hưởng thụ, nhưng mà ở trước mặt đồng loại có thực lực cao nhất, bộ dáng này quả thực chỉ khiến người khác thấy rằng cô ta quá yếu, cũng khó trách không ai nguyện ý cho cô ta gia nhập, cô ta bất đắc dĩ mới chạy tới đây.
"Chỗ của chúng tôi không cần kẻ yếu." Đan Vận Hi không lưu tình chút nào tỏ vẻ xem thường kẻ yếu, huống chi đây là kẻ yếu dối trá làm cho người ta chán ghét.
"Tôi sẽ không vướn bận chân của các cô, chẳng phải các cô cũng chỉ mới ba người thôi không phải sao? Cho tôi gia nhập được không, làm ơn! Chị gái, chị quên Hữu đã nói gì với chị rồi hay sao? Chị à..." bộ dáng vội vàng mà tội nghiệp nói ra những lời đó lại làm cho sắc mặt Moscow Liz đột nhiên thay đổi.
Một cái tay ấm áp bỗng dưng nắm bàn tay lạnh như băng của Moscow Liz, Moscow Liz kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy người đứng bên cạnh cô là Du Niệm cười yếu ớt thản nhiên, độ ấm trong mắt làm cho trái tim cô cảm thấy trong nháy mắt trời bỗng dung ấm lại.
"Muốn gia nhập chúng tôi, có thể đó." Du Niệm gật đầu, làm cho Đan Vận Hi cau mày, lại chỉ kéo roi trong tay, không nói gì, dựa vào nửa tháng có chút hiểu biết Du Niệm, cũng đủ làm cho cô biết cô gái này cũng không phải là người lương thiện, lại càng không phải loại người tốt gì, vẫn luôn là kiểu người đội lốt giả thánh mẫu.
Nhìn Tạp Lệ Na Rhone tươi cười thở dài nhẹ nhõm một hơi, Đan Vận Hi không hiểu sao lại nhướn khóe miệng, cô ả này, vui vẻ quá sớm rồi đấy! La Sinh Nhược Du Niệm, cho tới bây giờ đều là ăn tươi nuốt sống.
Bởi vì Du Niệm các cô là một tổ cuối cùng, đa số cửa vào đã bị đóng cửa, các cô không lựa chọn khác chỉ có thể lựa chọn một con đường còn sót lại duy nhất một là một con đường thoạt nhìn âm trầm.
Trời chiều dần hạ xuống, lùm cây rậm rạp và cây cối cao lớn làm cho xung quanh vốn đã không sáng sửa lại ngày càng tối tăm.
Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, gắn đầy cạm bẫy, rắn và sâu độc chắc cũng không thiếu.
Ba người Đan Vận Hi rất ăn ý từ trong hành lý lấy ra dao nhỏ và đèn pin, tại trong trận đấu, duy nhất cho phép sử dụng một vật thuộc khoa học kỹ thuật đó là đèn pin.
"Nè, Du Niệm, cẩn thận một chút." Thấy tư thế Du Niệm một chút cảnh giác đều không có đi ở phía trước, Đan Vận Hi không khỏi nhíu mày hô lên.
"Rừng rậm núi đồi gì, tôi rất quen thuộc, không cần lo lắng." Du Niệm hơi cười nói. Rừng rậm gì đi chăng nữa, đó là nơi cô yêu nhất, đặc biệt là trong khu cây cối nguyên thủy, luôn có rất nhiều bé thú nhỏ đáng yêu, thích nhất sống chung với chúng nó.