*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<tbody>Khúc Quyến Sí ôm ấp rất ấm áp, mang theo loại hơi thở cô thích thú, lưng có chút căng thẳng khiến cô biết, chạy như bay trên không trung đối với chính mình mà nói rất kích thích chơi rất thích lại dọa đến hắn, mềm nhẹ trấn an phủ trên lưng hắn, ánh mắt chợt vừa chuyển, dừng ở cái nhìn của Bố Lý Tạp Tạp đang nghiến răng nghiến lợi, lại hơi chuyển động, nhìn về phía Âu Dương Minh Thiến đang ngẫm nghĩ nhìn Côi Dạ Tước và Khúc Quyến Sí. Âu Dương Minh Thiến chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, theo bản năng nhìn về phía Du Niệm, trái tim bỗng dưng co rụt lại, trái tim một trận ý lạnh như ma túy chạy vào cốt tủy, nhanh dời ánh mắt lôi kéo Bố Lý Tạp Tạp đi vào khoang thuyền. "Chà ~! Đẹp trai ngầu lòi tới ngây người!" Đoan Mộc Hoặc tóc vàng như tơ, ánh mắt màu tím trong suốt phát sáng, miệng ngậm một cây kẹo que kích động bước nhanh đi tới, thò ra từ phía sau Đoan Mộc Tịch Nhã và Cố Dịch Hiên. "Đây là hãng xe gì vậy? Thế nhưng có thể chở hai người băng qua cửu liên nhai được vậy? Rất ngầu!" Đoan Mộc Hoặc lúc này làm sao còn nhớ rõ chuyện lần trước thiếu chút nữa bị Du Niệm gài ngay cả quần lót cũng không thừa, vây quanh xe thể thao Du Niệm đánh giá trên dưới. Dù sao ai cũng biết, hoa hoa vương tử Đoan Mộc Hoặc yêu phụ nữ, càng yêu đua xe. Mắt tím lóe sáng chói để sát vào Du Niệm, "Nè, có muốn đấu với tôi một trận không?" "Tốt, nhưng mà đua xe không phục vụ ở trong phạm vi gia tộc La Sinh Nhược, một lần năm trăm ngàn, lại thêm vào cho người thắng năm trăm ngàn tiền thưởng nữa." Du Niệm nhìn Đoan Mộc Hoặc đã muốn gài hắn, thằng nhóc này vẫn là học không ngoan, một ngày nào đó Du Niệm nhất định sẽ khiến hắn ngay cả quần lót cũng không thừa một cái. Đoan Mộc bày ra bộ mặt bánh bao lại một lần nóng hầm hập, lại gài hắn lại gài hắn, hắn đã gần nửa tháng không có đi ra ngoài hẹn chơi, vì sao? Còn không phải bởi vì tiến hắn đều bị kẻ lừa bịp Du Niệm bị gài không đền mạng mất hết trống trơn hay sao! Cứ như vậy suốt, hắn thật sự ngay cả một cái quần lót đều mua không nổi! "Thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, tam tiểu thư, cô thế nhưng băng qua được cửu liên nhai nha." Mắt phượng hẹp dài trong suốt như bích của Đoan Mộc Tịch Nhã bởi vì tươi cười mà có chút nheo lại, không hiểu sao lại làm cho người ta có chút cảm giác tối nghĩa không rõ dính vào khiến không thoải mái. "À, quan trọng là … điểm này nhỉ." Du Niệm thản nhiên đáp lời, nhất thời làm cho Đoan Mộc Tịch Nhã có chút thay đổi sắc mặt. Gi... Giống như sẽ không cẩn thận tiết lộ cái bí mật gì đó không nên tiết lộ. Du Niệm hơi nhíu mày, lại không hỏi nhiều, dịu ngoan bị Khúc Quyến Sí lôi kéo tới khoang thuyền, thản nhiên quét mắt Côi Dạ Tước đứng ở tại chỗ mà sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo nhìn cô, và trong nháy mắt đó… —— Đừng gây trở ngại trò chơi của tôi. "Làm sao lại muộn như vây?" Không khách khí nhét thứ gì đó của Du Niệm và Đan Vận Hi vào trong tay Cố Dịch Hiên mặt dày mày dạn đi theo, Khúc Quyến Sí hỏi, không chỉ có muộn, hơn nữa lại dùng phương thức này lên thuyền, trời biết thời điểm hắn thấy cô ở trong xe đi ra, nghĩ mà trái tim đều đau. "Đêm qua ăn fastfood cùng Đan Vận Hi có độc." "Cái gì?!" Kinh ngạc! "Ừ, bỏ số lượng lớn hương liệu trợ ngủ vào, kết hợp với bên trong món trang trí của fastfood có chứa lá cây La Đường phân bố mật tố hình thành độc tố sẽ gây ra chết người." Du Niệm giọng điệu nhàn nhạt có vẻ không chút để ý, giống như thứ này đối với cô mà nói giống như đang uống nước nên không có nửa điểm vấn đề. Mà trên thực tế, quả thật không có vấn đề gì, toàn thân không già không chết, hơn nữa dị năng của cô, có độc tố gì tiến vào trong cơ thể, tất cả tế bào giống như có sinh mệnh và ý thức bắt nó đưa vào hệ thống bài tiết, lấy các loại hình thức chảy ra khỏi cơ thể Du Niệm, này cũng là nguyên nhân vì sao cô gái này có thể không cần bảo dưỡng làn da cũng có thể nõn nà bóng loáng. Về phần Đan Vận Hi? Tiểu nhân Du Niệm ác ma thè lưỡi, nhìn thuộc tính nữ vương cao ngạo bỗng xù lông và thét chói tai rất thú vị không phải sao sao sao sao sao? Cũng bởi vậy, từ đầu tới đuôi này cô nhóc căn bản là biết fastfood kia có vấn đề, nhưng lại cố ý sắp xếp độc tố vào trong cơ thể hai người, để lại chút ít hương vị trợ ngủ, cố ý làm cho Đan Vận Hi ngủ quên... Trăm ngàn đừng cho Đan Vận Hi biết, nếu không cô ta nhất định sẽ tức giận đến đi cào góc tường nhà cô! "Đáng chết! Là ai?!" Khúc Quyến Sí tức giận khiến khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát ra, khiến hai thuyền viên theo bên người bọn họ sợ tới mức chân mềm té trên mặt đất. "Không biết, bất quá là fastfood mua ở hạ hương các." Tuy rằng nói ai là kẻ ra tay có lẽ rất dễ dàng đoán được, nhưng mà trong đó đồng lõa không ít, hơn nữa dấu diếm bí ẩn thật sự, Du Niệm cho tới bây giờ đều thích một lưới bắt hết, ai cũng đừng nghĩ tránh được trừng phạt của Du Niệm. Khúc Quyến Sí và Cố Dịch Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, đẩy ra cửa phòng Du Niệm, "Em nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều sẽ tới đảo Gia Bố, anh ngay tại cách vách, có việc nói anh." Hôn cái trán của cô, Khúc Quyến Sí thay Du Niệm đóng cửa phòng. Phòng ở bố trí hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, màu chủ đạo là màu đồng cổ giống như màu thân thuyền, màu màu xanh nhạt phụ đạo lại làm cho người ta cảm thấy một trận nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái rất nhỏ được rót vào. Du Niệm nằm ở trên giường màu xanh nhạt mềm mại, cho dù cách môi trường vài khối tấm ván gỗ, nhĩ lực của Du Niệm như trước khác với người thường rõ ràng nghe được tiếng hai người Khúc Quyến Sí và Cố Dịch Hiên nói chuyện. "Thùng thùng." Tiếng đập cửa. Du Niệm đứng lên, mở cửa, hương vị quen thuộc và với lực lớn đánh vào làm cho cô không khỏi lui lại về sau mấy bước, bị áp đảo ở trên giường. "Tước..." Du Niệm hơi nghiêng sườn mặt, muốn tránh thoát nụ hôn của hắn, sau đó Côi Dạ Tước đè nặng cô, hai tay giữ đầu của cô, con ngươi trong suốt lợi hại giống như sói hoang dại nhìn Du Niệm, làm sao còn có hung ác thô bạo cùng lãnh khốc ngày thường, giống như ngọc lưu ly mĩ lệ dễ vỡ, bá đạo, nhưng mà lại mang theo yếu ớt. "Du Niệm, đừng cự tuyệt tôi." Giọng nói khàn khàn khêu gợi cúi đầu ở bên tai vang lên, "Đừng cự tuyệt tôi, Du Niệm, tôi yêu em, tôi yêu em..." Throng đầu Du Niệm chợt hoảng hốt một chút, một tiếng yêu buồn triền miên giống như thật lâu đã lâu ngày trước kia trùng hợp với giọng nói yếu ớt trôi qua sinh mệnh của cô, mỗi ngày hắn cũng không ghét hay phiền một lần lại lặp đi lặp lại ba từ này. Ánh mắt rõ ràng ảnh ngược khuôn mặt Côi Dạ Tước, không giống, rất là không giống, người đàn ông này, so với hắn càng cứng cỏi lại tựa hồ cũng càng thêm yếu ớt, chẳng lẽ người đàn ông càng phát ra cứng cỏi kiên cường cũng sẽ ngày càng phát ra yếu ớt hay sao? Cứng cỏi và yếu ớt, như là điệu bộ trình xin ý kiến nhỉ. Aizz... Có chút bất đắc dĩ thở dài, Du Niệm đưa tay ôm cổ Côi Dạ Tước, nhẹ nhàng in trên môi lạnh như băng của hắn, thân mình người đàn ông chợt cứng đờ, sau đó toàn thân bỗng dưng giống như bị châm phải, phản ứng kịch liệt giống như củi đốt đụng tới lửa mạnh, phụt một tiếng bốc cháy kịch liệt lên. Nụ hôn điên cuồng nho nhỏ lần theo khuôn mặt Du Niệm ngày càng phát ra xinh đẹp, dần dần di tới cổ, thân thể hai người hoàn mỹ phù hợp... "Xẹt xẹt..." Có tiếng bước chân truyền đến, Du Niệm thế này mới chú ý tới tiếng của Khúc Quyến Sí cùng Cố Dịch Hiên đã đình chỉ, đôi mắt như tơ nhẹ nhàng đảo qua cửa phòng, đã thấy cánh cửa chưa đóng, ngược lại mở ra khe hở gần mười cm, bất luận kẻ nào chỉ cần đưa ánh mắt vào, là có thể nhìn thấy hai người trên giường ái muội triền miên—— Lại thả thính tiếp ) Bạn nghĩ ai là kẻ đã nhìn trộm
_________________ Thánh lười vô hạn ) vì khả năng lười không có điểm dừng, edit truyện chỉ vì hứng thú, giở chứng thì không muốn đụng đến máy tính, hoặc bình thường là bận vì thời gian không cho phép, máy tính không chỉ riêng mình mà cả gia đình đều sử dụng, cho nên KHÔNG ĐÒI HỎI, HỐI GẤP, edit free công sức và thậm chí còn chưa xin phép tác giả, nếu các bạn không kiên nhẫn chờ được có thể lên các kênh chuyên convert như wattpad, tangthuvien,.. chịu khó tải về đọc bản chưa edit nhé Mình sang năm thi đại học rồi ạ, áp lực lên năm 2k rất lớn, điểm thi tăng bài vở tăng mong các bạn thông cảm ((Tìm kiếm với từ khoá:
7 thành viên đã gởi lời cảm ơn rose ila về bài viết trên: Bông tuyết nhỏ, Nguyen Ngoc Huong, RuBiee, holytinh4, á à á a!, Annaha123, Quan Vũ Share
Hôm nay, 11:50 <tbody> rose ila Lớp phó học tập
Ngày tham gia: 24.04.2014, 16:34 Tuổi: 16
Bài viết: 587 Được thanks: 2002 lần Điểm: 8.64Tài sản riêng:
</tbody>
Re: [Hiện đại - NP] Gia, thiếu dạy dỗ - Hắc Tâm Bình Quả - Điểm: 11
Chương 50: Trận đấu hợp tác
Tiếng bước chân càng tới gần phòng ở, Du Niệm mày không khỏi hơi nhíu, đang muốn đẩy ra Côi Dạ Tước, tuy rằng cô cũng không ngại người khác biết cô có bạn giường, cũng không sợ làm cho Khúc Quyến Sí biết, nhưng mà không có nghĩa là cô ở trước mặt người khác trình diễn hình ảnh không nên thấy, chỉ là Du Niệm còn chưa có động tác, tiếng bước chân bên ngoài liền bị một tiếng âm thanh vang lên, sau đó chậm rãi xa cách nơi này.
"Tước, đóng cửa lại." tiếng nói mát lạnh của Du Niệm rất dễ dàng xỏ xuyên qua màng tai.
Phóng lao phải theo lao cho dù Côi Dạ Tước muốn bộc phát cũng chỉ phải trần trụi đem thân hình tinh tráng như người mẫu đứng dậy bước nhanh đi đóng cửa, sau đó tiến vào sự khít khao tốt đẹp kia không có lúc nào là không dụ dỗ hắn, chỉ có tại thời điểm này, hắn mới có thể cảm thấy có được người phụ nữ này, không có Khúc Quyến Sí, không có mười ba Tước, không có gia tộc La Sinh Nhược, chỉ có bọn họ mà thôi...
Buổi chiều ba giờ, thuyền đúng giờ tới đảo Gia Bố.
Đảo rất lớn, thuyền lớn như vậy đi ngang qua cũng vô pháp thấy rõ đại khái toàn cảnh của nó, toàn bộ đảo có hai phần ba là núi liên miên không ngừng, hình thành hình trăng rằm, lõm vào phía trong có một bộ phận có vài tòa nhà và đất trống, lúc này trên đảo xuất hiện không nhiếu những chiếc trực thăng đang bay, không trung cũng bay mấy chiếc, tiếng chụp ảnh răng rắc răng rắc vang lên ở trên không, gác lên camera cầm microphone truyền thông ở hiện trường quay trực tiếp.
Người của bốn trường trên thuyền đã sớm xếp thành hàng chỉnh tề, lúc này một hàng chậm rãi bước xuống ca nô, trong tay đều tự cầm hành lý, bắt đầu từ dưới chiến thuyền này, tất cả mọi người không còn là vương tử công chúa hay gì nữa, mà chính là người dự thi tự bị thương tự bang bó, khổ mệt đều phải tự mình chống đỡ, từ giờ trở đi, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào thực lực để nói chuyện.
Nhưng mà cũng không hề có người nào cảm thấy có gì đó không ổn, trên mặt một đám đều mang theo hưng phấn không thể ức chế, thuộc tính thế giới này khiến bọn họ nhất định không thể cam nguyện cho được, nắm đấm và sống chết trải qua khoái cảm, cũng đều theo đuổi kẻ mạnh.
"Các thí sinh, năm nay hạng mục trận đấu của League Tứ Giáo gia tăng thêm một hạng mục thi hợp tác, đến đích trước tiên mỗi người trong một tổ sẽ đạt được ba điểm, cho tới bảy giờ buổi sáng ngày mai những đội đến đích mới có thể tham gia các hạng trận đấu kế tiếp... Mỗi tổ nhiều nhất bảy người, ít nhất ba người, không phân biệt trường học, nam nữ tách ra, tự làm tổ hợp, uỷ ban đã ở địa điểm khác nhau thiết lập cửa vào, đích tới dài hay ngắn, trình độ nguy hiểm khác nhau, người hợp đội ngũ xong nhanh thì đi trước, một cửa vào chỉ cho phép năm tổ đi qua. Hiện tại, thi hợp tác, bắt đầu!"
Ba điểm, đó là một dụ hoặc rất lớn, mỗi đời người trong thế giới này đều sẽ có lúc vinh dự khoe ra phiếu điểm, so với căn cứ giấy chứng nhận còn hữu dụng kiểm tra năng lực chính xác hơn, điểm càng nhiều, đại biểu cho người có thể dùng để đổi lấy khả năng tốt nghiệp càng cao, thi ở trên lôi đài thắng ba trận liên tục mới có thể có được một điểm, hiện tại ba điểm, dụ hoặc thật sự quá lớn.
Du Niệm trấn an vỗ bả vai Khúc Quyến Sí, tiếp nhận túi hành lý lớn của cô trong tay hắn, để cho bọn họ hợp thành tổ đội, mới ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, đã có một nửa người hợp thành tổ đội tiến vào cổng.
Đan Vận Hi cõng hành lý, tay cầm roi tang hương vị nữ vương thêm mười phần, đứng ở bên người Du Niệm, nhận lấy ánh mắt Du Niệm, Đan Vận Hi lạnh lùng hừ một tiếng, "Hừ, tôi chỉ là lo lắng không ai làm tổ đội với cô, còn chưa chính thức phân ra thắng bại với cô thì cô đã bị đá rớt xuống, thân là đối thủ của tôi thế nhưng bởi vì loại nguyên nhân này bị mà bị cấm thi, thật sự hạ thấp biểu hiện của tôi."
Du Niệm nhíu mày, cười như không cười gật đầu, nhất thời làm cho Đan Vận Hi tức giận đến muốn cào mặt cô.
"Tôi có thể gia nhập với các cô không?" Một giọng nữ mát lạnh mang theo một sự cẩn thận vang lên.
Du Niệm nghiêng đầu, chỉ thấy toàn thân Moscow Liz mặc trang phục tôn giáo màu xanh của Lô Bố, tóc đen hơi lộ phần đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt chỉnh chu tinh xảo lãnh diễm, lúc này nhìn Du Niệm, hai tay không tự giác nắm chặt, dưới khuôn mặt lãnh diễm cất giấu khẩn trương.
"Có thể." Du Niệm khóe miệng hơi cười, vuốt cằm, nhất thời làm cho Moscow Liz nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng không tự giác nhướn lên nụ cười một chút làm cho người ta kinh diễm, giống như hoa sen nở rộ, kinh diễm mắt người, so với Tạp Lệ Na Rhone còn đẹp hơn vài lần, nếu là cô ở trước mặt Độc Cô Hữu lộ ra nụ cười này, làm sao còn có cơ hội cho con gái riêng hếch mũi lên mặt.
"Cái kia..." Một giọng nói nhỏ nhẹ sợ hãi vang lên, Tạp Lệ Na Rhone rụt rè bước chân đi tới trước mặt Du Niệm tụi cô, "Có thể cho tôi gia nhập các cô được không?"
Du Niệm nhíu mày, nhìn giáo phục màu xanh đậm trên người cô, lại nhìn biểu tình yếu ớt cần người nâng trên lòng bàn tay của cô ta, nếu ở trước mặt đàn ông sẽ rất hưởng thụ, nhưng mà ở trước mặt đồng loại có thực lực cao nhất, bộ dáng này quả thực chỉ khiến người khác thấy rằng cô ta quá yếu, cũng khó trách không ai nguyện ý cho cô ta gia nhập, cô ta bất đắc dĩ mới chạy tới đây.
"Chỗ của chúng tôi không cần kẻ yếu." Đan Vận Hi không lưu tình chút nào tỏ vẻ xem thường kẻ yếu, huống chi đây là kẻ yếu dối trá làm cho người ta chán ghét.
"Tôi sẽ không vướn bận chân của các cô, chẳng phải các cô cũng chỉ mới ba người thôi không phải sao? Cho tôi gia nhập được không, làm ơn! Chị gái, chị quên Hữu đã nói gì với chị rồi hay sao? Chị à..." bộ dáng vội vàng mà tội nghiệp nói ra những lời đó lại làm cho sắc mặt Moscow Liz đột nhiên thay đổi.
Một cái tay ấm áp bỗng dưng nắm bàn tay lạnh như băng của Moscow Liz, Moscow Liz kinh ngạc nghiêng đầu, chỉ thấy người đứng bên cạnh cô là Du Niệm cười yếu ớt thản nhiên, độ ấm trong mắt làm cho trái tim cô cảm thấy trong nháy mắt trời bỗng dung ấm lại.
"Muốn gia nhập chúng tôi, có thể đó." Du Niệm gật đầu, làm cho Đan Vận Hi cau mày, lại chỉ kéo roi trong tay, không nói gì, dựa vào nửa tháng có chút hiểu biết Du Niệm, cũng đủ làm cho cô biết cô gái này cũng không phải là người lương thiện, lại càng không phải loại người tốt gì, vẫn luôn là kiểu người đội lốt giả thánh mẫu.
Nhìn Tạp Lệ Na Rhone tươi cười thở dài nhẹ nhõm một hơi, Đan Vận Hi không hiểu sao lại nhướn khóe miệng, cô ả này, vui vẻ quá sớm rồi đấy! La Sinh Nhược Du Niệm, cho tới bây giờ đều là ăn tươi nuốt sống.
Bởi vì Du Niệm các cô là một tổ cuối cùng, đa số cửa vào đã bị đóng cửa, các cô không lựa chọn khác chỉ có thể lựa chọn một con đường còn sót lại duy nhất một là một con đường thoạt nhìn âm trầm.
Trời chiều dần hạ xuống, lùm cây rậm rạp và cây cối cao lớn làm cho xung quanh vốn đã không sáng sửa lại ngày càng tối tăm.
Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, gắn đầy cạm bẫy, rắn và sâu độc chắc cũng không thiếu.
Ba người Đan Vận Hi rất ăn ý từ trong hành lý lấy ra dao nhỏ và đèn pin, tại trong trận đấu, duy nhất cho phép sử dụng một vật thuộc khoa học kỹ thuật đó là đèn pin.
"Nè, Du Niệm, cẩn thận một chút." Thấy tư thế Du Niệm một chút cảnh giác đều không có đi ở phía trước, Đan Vận Hi không khỏi nhíu mày hô lên.
"Rừng rậm núi đồi gì, tôi rất quen thuộc, không cần lo lắng." Du Niệm hơi cười nói. Rừng rậm gì đi chăng nữa, đó là nơi cô yêu nhất, đặc biệt là trong khu cây cối nguyên thủy, luôn có rất nhiều bé thú nhỏ đáng yêu, thích nhất sống chung với chúng nó.</tbody>