Mỗi một động tác cùng tốc độ của Quân Thần Tinh, cũng đã làm cho Chu Thái Tâm thở gấp không thôi. Làm cho cô chỉ có thể không ngừng thét lên chói tai, cầu xin tha thứ. Rốt cục, vào lúc Chu Thái Tâm cảm thấy mình sẽ hỏng mất, thì cũng là lúc Quân Thần Tinh đột nhiên dùng sức đâm thẳng vào một cái, trút tất cả mầm mống cực nóng của mình, vào sâu trong hoa tâm của cô. . .
Quân Thần Tinh từ trên thân thể của Chu Thái Tâm nhổm người dậy. Anh phát hiện ra Chu Thái Tâm vẫn đang thở hào hển như cũ. Cô nằm xụi lơ ở trên mặt bàn, không hề nhúc nhích. Quân Thần Tinh ôm Chu Thái Tâm lên vẻ đầy yêu thương, để cho cô ngồi ở trên bắp đùi của mình, đối mặt với anh, cũng giúp cô mặc lại quần áo.
Dịu dàng và săn sóc người khác luôn luôn không phải là cá tính cùng làm việc phương thức của Quân Thần Tinh. Mặc kệ đối phương là ai, hai thứ đồ này anh luôn luôn sẽ không cũng cấp cho bọn họ, mà anh cũng không biết sẽ phải cung cấp như thế nào. Thế nhưng mà, nhìn thiên hạ đang ở trong lòng mình, cảm xúc dịu dàng xa lạ kia lúc này lại đang hiện hữu, mở rộng ở trong lồng ngực của anh.
Quân Thần Tinh nhẹ nhàng giúp Chu Thái Tâm lau đi những giọt mồ hôi chảy ra bởi lần yêu đương mãnh liệt vừa rồi. Bàn tay của anh vỗ về nhè nhẹ ở trên mặt của cô.
Chu Thái Tâm yên tâm dựa vào trong lòng anh, hưởng thụ sự âu yếm của Quân Thần Tinh.
Đột nhiên, tay ấm áp của Quân Thần Tinh chẳng biết từ lúc nào lại đã lùi vào trong áo của Chu Thái Tâm, nắm giữ lấy một vật rất tròn đầy, hưởng thụ xúc cảm mềm mại trơn mịn của cô.
"Thần Tinh, không cần. . ." Chu Thái Tâm muốn đẩy cái bàn tay của Quân Thần Tinh từ trong áo của cô ra ngoài. Ai biết được Quân Thần Tinh lại nhanh hơn cô một bước. Anh nắm giữ lấy tay của cô, không để cho cô vọng động.
Quân Thần Tinh tà ác hé miệng nhẹ nhàng nhai cắn vành tai non mềm của Chu Thái Tâm, cũng thì thầm nói ở bên tai của cô: "Ai bảo em lại ngon miệng như vậy chứ, làm cho anh vừa thấy liền kìm lòng không đậu."
"Nhưng mà. . . Chúng ta mỗi lần ở cùng nhau đều làm cái chuyện này. Nên em cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu như là đang nghỉ hè thì sẽ không có chuyện gì, thế nhưng mà bây giờ đang là thời gian lên lớp, anh lại không giúp em học tập, vậy em làm thế nào để thi học đại học được đây?"
"Chuyện này thì có quan hệ gì chứ? Dù sao em lại không thích đọc sách, rõ ràng cũng đừng nên nghĩ đến việc học đại học nữa."
"Như vậy làm sao có thể? Tuy rằng em không thích đọc sách thật, nhưng mà em đã đáp ứng với người nhà của em là phải thi lên đại học, em làm sao có thể nói rồi lại nuốt lời đây. . ."
Quân Thần Tinh lấy tay che miệng của cô lại, "Thái Tâm, em hãy nghe anh nói đây! Anh biết là em không chỉ là không thích đọc sách mà thôi. Việc đọc sách đối với em mà nói còn là một việc rất thống khổ, có đúng hay không?"
Chu Thái Tâm ngạc nhiên nhìn sang Quân Thần Tinh.
Trong khi Chu Thái Tâm còn chưa kịp mở miệng nói trước, Quân Thần Tinh liền cười thấu hiểu, nói: "Anh biết là en muốn hỏi anh là làm sao mà anh lại biết được chuyện này, có đúng hay không?"
Chu Thái Tâm gật gật đầu.
"Chẳng lẽ là em đã quên rồi sao? Chuyện tâm tình em cảm thấy thống khổ là do hiệu trưởng đã quan tâm truy vấn em nói ra mà." Quân Thần Tinh nhìn Chu Thái Tâm lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, tiếp đó lại nói: "Cho nên, sau khi anh đã biết được chuyện này, anh cảm thấy thập phần đau lòng cho em phải chịu tình huống này. . . Không! Thái Tâm, đợi chút đã, trước cứ để cho anh nói hết đã."
Quân Thần Tinh lại ngăn cản Chu Thái Tâm có ý đồ muốn mở miệng. Anh lấy tay che miệng của cô lại: "Thái Tâm, chờ đến khi em xong trung học, nếu như em không nghĩ muốn tiếp tục học nữa thì cũng đừng nghĩ đến nữa. Anh ngược lại cảm thấy có một công việc cực kỳ thích hợp với em! Em có muốn biết là cái gì hay không?" Trong mắt của Quân Thần Tinh liền thoáng qua một ánh nhìn mang vẻ giảo hoạt.
"Cái gì kia?" Chu Thái Tâm thật rất muốn biết. Bởi vì cô biết bản thân mình không hề hiểu biết một cái gì cả, vậy mà vẫn còn có một công việc thích hợp đối với cô. Điều này thật sư đã làm cho cô cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ.
"Đúng đấy! Đó là công việc làm bà xã của anh!" Không ngoài ý muốn, nhìn thấy Chu Thái Tâm lộ ra biểu tình đầy sự kinh ngạc, Quân Thần Tinh nói tiếp: "Thái Tâm, chúng ta cùng yêu nhau, cũng đều hy vọng mỗi ngày đều có thể ở cùng với nhau. Mà anh lại càng hy vọng mỗi ngày em đều nằm ngủ ở trên giường của anh, để cho mỗi buổi sáng khi anh mở mắt ra, là có thể nhìn thấy em! Cái hình ảnh này đã làn cho anh mối khi suy nghĩ đến đều cảm thấy rất hạnh phúc, thật sự cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nào, có được hay không vậy? Thái Tâm, đáp ứng với anh, gả cho anh, làm bà xã của anh, có được hay không?"
Chu Thái Tâm biết cả đời mình đều sẽ phải trải qua cùng một chỗ với anh. Thế nhưng mà cô không ngờ rằng, Quân Thần Tinh thế nhưng lại đã nghĩ như vậy, hơn nữa anh còn cầu hôn với cô nữa! Chu Thái Tâm không khỏi mở trừng ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng. Từ khi gặp phải người đàn ông này, cô bắt đầu phát hiện ra mình liền giống như từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga. Cũng từ cũng trong thế giới ảm đạm không ánh sáng, đi vào trong trong thế giới trăm hồng nghìn tía đầy hạnh phúc.
Trong mắt Chu Thái Tâm lóe lên ánh nhìn trong sáng rực rỡ. Trên mặt cô cũng tản mát ra thần thái kỳ diệu khiến người ta nhìn vào cảm thấy loá mắt. Chu Thái Tâm nghiêng thân ôm lấy anh đầy sự kích động. Quá phấn khích, Chu Thái Tâm liên tục áp lên mặt Quân Thần Tinh những nụ hôn vụng về nhưng đầy nhiệt tình, vừa la hét vừa cười.
Quân Thần Tinh đối với sự tiếp nhận vui vẻ phản ứng nhiệt tình của Chu Thái Tâm, cũng cười nói với cô: "Nói như vậy, là em đã đồng ý sẽ gả cho anh rồi phải không?” Nhìn bộ dạng ngập tràn chan chứa sự vui mừng của Chu Thái Tâm, Quân Thần Tinh đã biết ý nguyện của cô.
"Vâng!" Chu Thái Tâm vui vẻ ôm lấy gương mặt xinh đẹp của anh. Phát hiện ra, sau này mỗi một ngày, thậm chí là cả đời, Quân Thần Tinh đều chỉ thuộc về một mình cô, Chu Thái Tâm đã cảm thấy rất hạnh phúc.
"Tốt lắm, anh sẽ đợi đến ngày nào đó, khi em tốt nghiệp trung học, chúng ta lập tức liền kết hôn."
Nghe được lời này của anh, Chu Thái Tâm cao hứng phụ họa, nhưng gương mặt lại lập tức suy sụp xuống: "Ai da! Không được rồi, em không thể gả cho anh được rồi."
"Vì sao vậy?" Quân Thần Tinh bị sự chuyển biến thái độ đột ngột của Chu Thái Tâm làm cho ngây ngẩn cả ngườ. Không phải vừa mới rôi cô đã thật cao hứng nói ra hết thảy những cảm xúc của mình rồi đó sao? Tại sao cô lại lập tức thay đổi ý kiến như vậy chứ?
"Bởi vì người nhà của em nhất định sẽ không tán thành đâu! Bọn họ nhất định bắt em phải thi lên đại học, em. . ."
Quân Thần Tinh ngắt lời cô, vui vẻ cười nói với cô: "Về điểm này thì em không cần phải lo lắng. Anh đều đã trình bày xong xuôi hết đối với người nhà của em rồi. Anh còn mời cả hiệu trưởng đi cùng để nói chuyện với người nhà của em nữa kia! Bọn họ biết em học hành thống khổ như vậy, chẳng những đã tự trách mình còn thập phần đau lòng đối với em. Còn trách em không chịu nói ra những cảm thụ chân thật cho bọn họ biết nữa đó!"
"Em biết là mọi người trong gia đình em thật sự quan tâm đến em, và cũng rất thương yêu em! Em không nói ra chuyện này chính là vì em không muốn làm cho bọn họ khổ sở mà thôi.