-Alo cô An ,cô đang ở đâu vậy ,cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi ,rất mong cô có thể đến đây ăn tối cùng chúng tôi ,coi như là lời cảm ơn.
-Tôi biết rồi cậu.
Anh gọi tôi đến để dập tắt nốt hi vọng trong tôi hay sao ? Chứng kiến anh hạnh phúc bên người con gái khác hay sao ? Nếu anh tuyệt tình như vậy ,có lẽ vị trí trong anh vĩnh viễn không là cô gái tầm thường như tôi ...
-Ai vậy anh ?
-À ,anh gọi cô An tới đây,muốn cảm ơn cô ấy đã giúp anh lên ý tưởng ,có lẽ cũng nên mời cô ấy đến dự lễ cưới vào tháng sau. Dong chơi đủ rồi ,có lẽ cũng nên kết hôn thôi,anh chờ em lâu lắm rồi.
Từng mảng kí ức vụn vỡ anh đã quên,ánh nến lung linh mờ ảo,đôi tình nhân say sưa trong hạnh phúc,chỉ có hai mẹ con tôi lầm lũi,đơn độc và hiu quạnh.
-Tất cả là nhờ cô An đã giúp anh lên kế hoạch cầu hôn em ,anh vốn khô khan đâu nghĩ ra được mấy trò này .Cô An tôi muốn nói chuyện về việc ly hôn và đứa bé trong bụng cô. Đợi sinh xong chúng ta sẽ nói ,còn hiện tại ,tôi không trách những chuyện đã qua,mong cô hãy tới dự lễ cưới của chúng tôi vào tháng sau.
-Em làm chị bất ngờ quá,nghĩ lại có lúc ích kỉ vì quá yêu anh Duy chị đã làm điều không phải với em,thật hồ đồ mà,An bỏ qua cho chị nhé.
Gương mặt của chị ta giả tạo quá ,nụ cười tươi tắn nhưng không lấp đi được sự đắc ý trong ánh mắt. Phải rồi ,ý chị ta là tôi là kẻ thua cuộc,nhưng cuộc tình tay chỉ có tôi thua mà thôi.
-Vâng ,nhất định rồi cậu chủ ,tôi sẽ tới.
Đúng lúc này ,từng đợt pháo hoa trên bầu trời tỏa sáng,đáy mắt tôi phảng phất bóng dáng người đàn ông mà tôi thương hết lòng,nhưng phía bên đó từng nụ hôn trao nhau giữa không gian lãng mạn. Em chấp nhận buông tay rồi ,phải thật hạnh phúc anh nhé. Em không khóc cho cuộc tình chúng mình, được đi bên anh là những ngày hạnh phúc trong cuộc đời em. Nhưng nếu được chọn lại ,em xin được là người mãi đứng sau những hạnh phúc của anh...
Đám cưới diễn ra nhanh hơn tôi tưởng,đã có lúc tôi mong ngày cục cưng nhỏ được sinh ra và mau lớn để chúng tôi có một đám cưới ,để tôi có thề công khai với cả thế giới rằng tôi cũng có một anh chồng đẹp trai lắm.
Tôi cũng mong mình sẽ là người khoác lên mình bộ váy cưới bồng bềnh ,với nụ cười tươi tắn. Sau những đau thương hạnh phúc vốn dĩ chẳng mỉm cười.
Nhìn anh khoác tay người con gái ấy vào lễ đường ,cũng là ngày hi vọng trong tôi vụt tắt.
Em cũng từng muốn được chạm tay lên khuôn mặt của anh,muốn ngắm nhìn anh trong lúc giấc ngủ anh say nồng ,vẻ mặt anh khi ấy bình yên lắm. Lúc đó anh chẳng thuộc về bất kì ai cả,ngay từ khi bắt đầu em biết chúng ta sẽ không đi đến đâu nhưng em vẫn muốn thử ,bởi tình cảm anh dành cho em khi đó là hoàn toàn chân thật. Đến mức bây giờ đây khi anh nắm tay họ bước vào lễ đường rộng lớn ,trái tim em vẫn chỉ nhìn thấy mỗi anh .
Đoạn tình cảm của mình không dài không ngắn,nhưng đủ để em cảm nhận được niềm hạnh phúc. Cảm ơn anh vì tất cả ,mong rằng năm tháng về sau anh hãy sống thật tốt nhé . Từ nay em và anh vĩnh viễn không tái ngộ...
Ngày anh cưới tôi không khóc,tôi lựa chọn dời đi ,thì ra lí trí này không mạnh mẽ như tôi vẫn nghĩ. Cứ ngỡ bản thân sẽ bao dung chờ ngày anh nhớ lại ,chờ ngày cục bông nhỏ ra đời. Nhưng ngày anh quỳ gối dưới người con gái khái ,tình yêu trong tôi vỡ vụn từng mảnh nhỏ ,mãi mãi không ghép lại bức tranh hoàn chỉnh nữa.
Ngồi trên chiếc xe đường dài ,tôi cứ ngóng trông mãi,bỗng từ xa tôi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
-An ,An ,em đừng đi nữa ,anh xin lỗi ,mình về với nhau nhé ,anh nhớ lại em ,nhớ lại hết thảy tất cả rồi. Em đừng đi nữa ,về nhà của chúng ta thoii
Tôi không ngần ngại ôm chặt anh ,sợ anh vụt mất ,cuối cùng anh nhớ lại rồi ,vậy là tôi vẫn chờ được anh. Trao nhau những cái hôn giữa trốn đông người ,tôi yêu anh ...
-Cô ơi ,dậy đi cô đây là bến cuối rồi ,bầu bì có khác ngủ say thế! Xuống xe đi cô ,hay cô định quay về nơi bắt đầu.
Chỉ là mơ mà sao ,trái tim rộn ràng đến vậy ,yêu anh quá nên đến khờ mất thôi. Từng ảo ảnh vụn vặt của anh xuất hiện trong cả những giấc mơ. Tôi đã ước giá như lúc ấy mình đừng tỉnh lại nữa để được bên anh mãi thôi.
Trước khi đi ,tôi đã kí giấy ly hôn ,để anh có thể thuận lợi đến với chị ta. Còn ban đầu anh bảo tôi sinh con sẽ xét nghiệm ADN ,nhưng mà tôi sợ anh sẽ cướp mất hi vọng cuối cùng ,niềm tin duy nhất còn xót lại ,nên tôi lựa chọn dời đi.
Một thân một mình một cuộc sống mới ,cũng không biết bản thân sẽ phải bắt đầu từ đâu ,tự nhắc nhở với em bé trong bụng " Mẹ con mình cùng cố gắng nhé" . Phía trước còn nhiều điều không dễ bước qua,chẳng còn anh che chở ,đoạn đường này vốn chẳng dễ dàng..
Giá như ngày ấy ta đừng gặp nhau,tạm biệt anh ,người đàn ông của em...