Lần đầu từ khi gặp nhau,anh trừng mắt ,lớn tiếng với tôi như thêd
-Cô An ,nguyên tắc của tôi là không bao giờ ra tay với phụ nữ,hiện tại đứa bé chưa xét nghiệm được ADN nên tôi vẫn giữ cho cô chút tôn trọng. Vậy mà cô không biết điều ,sau này dù sao cô cũng không ở đây Hoài là vợ tôi ,có thể nói là chủ của cô ,nhưng tại sao cô làm Hoài bị thương ?
Giọng anh thay đổi 180 độ ,nếu từng từ với tôi là gắt gỏng,nhạt nhẽo,quay sang nói với chị ta từng câu đều dịu dàng ,đằm thắm
-Vết thương sâu như vậy ,sẽ rất đau,để anh đưa em đi băng bó,một chút là không sao.
Nhìn anh ân cần ,nếu nói không đau là nói dối.Làm sao không đau cho được ,vết bỏng trên đầu sao nhói bằng nỗi xót xa trong tim.
Trước đây ,chỉ là một chút xây xát nhỏ ,anh cũng xuýt xoa mà băng bó ,dỗ dành . Chị ta được anh dìu lên nhà ,vừa đi chị ta nghoảnh lại ,cười khẩy với tôi. Phải rồi ,chị thắng rồi ,chị hài lòng chưa ?Chị đạt được kết quả như ý muốn rồi ,nhưng nhất định tôi sẽ không từ bỏ.....
Tôi cứ lầm lũi như một chiếc bóng đơn độc trong ngôi nhà hạnh phúc của anh và chị ta. Trong tình yêu làm gì có chuyện đúng sai ,người không được yêu mới chính là người thứ ba...
-Cô An không biết khi cầu hôn phụ nữ thích gì vậy ? Nhẫn kim cương hay sự lãng mạn ?
Cả đến một đám cưới công khai anh cũng chưa cho tôi,tình yêu ấy chỉ có anh và tôi biết,chỉ anh và tôi cảm nhận,vốn tưởng chỉ một thời gian ngắn thôi người phụ nữ hạnh phúc ,rạng rỡ nhất sẽ là tôi. Thế nhưng người con gái được anh công khai chẳng phải là tôi,Nếu đã không thể cùng nhau suốt kiếp vậy chỉ cần anh hạnh phúc ,là em yên lòng...
-Nếu là tôi thì không cần những màn cầu hôn lãng mạn ,chỉ cần hạnh phúc là đủ.
-Nhưng Hoài thích tôi công khai ,cô ấy thích một chút phô trương ,tôi cũng không muốn keo kiệt với Hoài một màn cầu hôn nhỏ.Hay là cuối tuần ,cô giúp tôi nhé !
Anh không để ý rằng ,đôi mắt long lanh đã đậm lệ từ khi nào .
-Được !
Chỉ cần anh vui ,dù bên cạnh anh không phải tôi cũng được. Nhìn anh yêu say đắm ,làm tất cả vì người anh thương ,trái tim tưởng như không thở nổi ,đau đến thắt lại,tưởng chừng như lúc này ,tôi không thở nổi...
Bụng bầu đã to ,chẳng mấy chốc ,cục bông nhỏ của tôi sẽ chào đời,liệu lúc em bé chào đời ,gương mặt anh có vui như lúc anh quỳ gối ,tay cầm hộp nhung đỏ không ?
Nến ,hoa ,có anh ,có chị ta ,có tình yêu có cả em nữa nhưng không có hạnh phúc. Từng cánh hoa hồng đỏ thắm ,như khát vọng yêu đương cháy bỏng của tuổi trẻ. Em cũng yêu anh,sao anh lỡ quên đi lời hẹn ước của mình.
Có phải tình mình như đóa hoa trái mùa ,chóng tàn ,mau phai,chỉ mới bắt đầu nhưng cũng sẽ chìm vào từng mảng kí ức ?
Đêm
Anh tổ chức một buổi cầu hôn nhỏ,thật nực cười ,vợ danh chính ngôn thuận nhưng mà lại làm cố vấn cho chồng cầu hôn với cô ta . Tôi cao thượng quá thì phải. Từng đóa hoa hồng khoe sắc ,cánh hoa mỏng manh xếp thành hình trái tim. Ánh nến lung linh ,mờ ảo ,chỉ chờ cô ta đến. Em chưa bao giờ đòi hỏi anh điều gì ,nhưng ngày hôm nay em từng ước ,giá như quay lại thời gian ,em cũng muốn có một đám cưới cho riêng mình và một buổi tối lãng mạn cùng anh.
Đứng ở phía xa nhìn anh,tôi không phải cố chấp nhưng mà có lẽ cũng nên giữ lại chút riêng tư cho anh. Đôi mắt ngập tràn hạnh phúc ,rạng rỡ như ngày anh và tôi bên nhau ,chỉ tiếc là người con gái ấy không là tôi nữa rồi.
--Hoài,dù cho có bao nhiêu chuyện xảy ra,anh tin đời này gặp được em ,và được bên em là điều may mắn nhất,làm vợ anh nhé !
Xem kìa ,chị ta chắc là hạnh phúc lắm
-Em đồng ý!
Nụ hồn nồng cháy cùng cái ôm thật sâu,mắt tôi nhòe đi ,lòng tự nhủ sẽ không khóc mà sao mi ướt ,nhòe hết cả hình ảnh trước mắt. Tim tôi như lỗi mất một nhịp ,thì ra bản thân vốn không mạnh mẽ như tôi vẫn nghĩ.
Con người mà ,đâu phải sắt đá đâu,cũng biết nhớ nhung hờn ghen. Vậy là cả thế giới của tôi được hạnh phúc rồi,em cũng sẽ hạnh phúc ,chỉ là theo một cách khác ,một cách đặc biệt hơn và chắc chắn là không có anh.
Một mình đi dạo trên biển đêm ,từng dòng kí ức chợt ùa về. Tôi bỗng nhớ đến ngày đầu gặp anh ,và nên duyên cùng anh xây tổ ấm..
Giá như đừng gặp anh,nếu biết trước chồng cũ vô phương cứu chữa ,t,giá lúc ấy tôi cứ để anh sống thực vật ,biết đâu giờ này anh vẫn bên tôi. Chỉ là không cười không nói ,giá như lúc đó tôi đừng nhận lời đẻ thuê ,nhất định sẽ không gặp được anh,nhất định đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ có.
Định mệnh vốn là một đoạn đường được thượng đế sắp đặt ,nhân duyên đến nhân duyên đi là do cả hai còn nợ nhau,không ở cạnh nhau có lẽ là do chúng tôi đã trả hết nợ mà kiếp trước chúng tôi còn vương vấn. Đoạn đường này có lẽ không đi được nữa rồi ,trái tim này cũng nên thôi mong nhớ về anh....